Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
-
Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
Tên tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu
Tình trạng: Đang ra
Giới thiệu truyện :
Diễn viên Lâm Yên mang danh xấu vì bị hãm hại, bị tên người yêu cặn bã phản bội, sự nghiệp diễn xuất một lần nữa tụt dốc không phanh, rơi vào cảnh đáy cốc.
Bất ngờ vào một ngày nọ, cuộc đời xui xẻo đã lâu của cô lại đột nhiên bật chế độ hack: Biến thành cô gái số một, diễn xuất đứng đầu giới nghệ sĩ, liên tiếp nhận được quảng cáo hàng hiệu mời làm người đại diện thương hiệu... Một bước lên mây.
Cùng lúc đó, cô phát hiện trên cơ thể mình thường xuyên diễn ra những chuyện hoang đường không tưởng tượng nổi mà ngay đến cả cô cũng không hề hay biết!Mãi cho đến một ngày, cô gặp một người đàn ông lạ mặt mang theo phần mạnh mẽ áp đảo chúng sinh lại thần bí, dụ hoặc. Người đàn ông này lại còn liên quan, biết tới tất cả mọi chuyện của cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên...
-
Ngày hè chói chang, thành phố điện ảnh.
Lâm Yên vừa đội nắng gắt trên đầu vừa chạy theo đoàn làm phim.Có Ngươi Quãng Đời Còn Lại Đều Ngọt Trailer
Màn hình lớn đối diện trên tòa nhà cao tầng hiện tại đang phát ra tin tức về kinh tế và tài chính mới nhất gây kinh động.
"Tập đoàn thương nghiệp đứng đầu đất nước JM xảy ra náo động lớn, tổng giám đốc chấp hành Bùi Duật Thành giả giả thật thật bệnh tình nguy kịch. . ."
Lâm Yên liếc qua, tin tức trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh chụp Bùi Duật Thành. Giống như là tấm ảnh chụp ở bệnh viện.Trong phòng bệnh cao cấp rộng rãi, có một người đàn ông anh tuấn dị thường đang nằm.
Người đàn ông trưởng thành này mang một khuân mặt có thể nói hại nước hại dân, từng đường nét đẹp đẽ đến độ hoàn mĩ như tác phẩm nghệ thuật nhào nặn từ bàn tay của thượng đế, mặt mũi của anh ta như chìm trong sương mù, cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng xa cách.
Thật kỳ quái!
Rõ ràng cô không hề quen biết người đàn ông này, nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Lâm Yên lắc đầu, cô lo cho mình còn không xong làm gì còn sức mà để ý đến chuyện sống chết của người khác.
Gần đây đầu óc cô không được tỉnh tảo rõ ràng, thỉnh thoảng cảm thấy thiếu thứ gì đó, hình như còn nghe được nơi nào phát ra âm thanh xa lạ nói chuyện, đầu óc quay mòng mòng, mỗi lần như vậy ở studio thất thần đều bị đạo diễn mắng.
Thời gian thử vai không còn bao lâu nữa, Lâm Yên vội vàng cầm lấy lý lịch sơ lược của mình chen vào thử vai ở đại sảnh.
"Xin chào ngài đạo diện, tôi tên Lâm Yên. . ."
Lâm Yên vừa mới mở miệng đã bị đạo diễn cắt ngang: "Cô chờ một chút, cô tên Lâm Yên?"
Lâm Yên gật đầu, "Vâng."
Cái tên này chẳng có gì đặc biệt nhưng trên mặt đạo diễn bộc lộ làm Lâm Yên có dự cảm không tốt lành gì.
"Lâm tiểu thư,cô tìm nơi khác thử xem đi!"
Lâm Yên nhíu mày: "Là đạo diễn tuyển tôi tới… Ngài nói—— "
Đạo diễn trực tiếp cắt ngang cô: "Thật xin lỗi cô Lâm tiểu thư, chúng tôi không muốn gây rắc rối, mong cô thông cảm cho."
Hai hàng lông mày Lâm Yên cau lại, cô không tin, ở bên trong thành phố điện ảnh còn rất nhiều đoàn làm phim khác có thể tới thử vai. Cô liên tục chạy đi chạy lại nhiều nơi, trên chân đã có vết xước. Kết quả chỗ nào cũng giống nhau, cứ đến lượt cô diễn còn chưa nhìn đã bị từ chối.
Cả thể xác lẫn tinh thần Lâm Yên đều mệt mỏi, vẻ mặt cô chết lặng bị đám người đẩy đông đúc đẩy tới đẩy lui.
Vì cái gì?
Tại sao cô nhẫn nhịn nhiều như vậy, đối phương cứ liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần chèn ép cô?
Lâm Yên run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Lâm Thư Nhã, là cô đúng không? Là cô đánh tiếng làm tất cả đoàn làm phim đều từ chối nhận lý lịch của tôi! Là cô muốn tôi ở giới giải trí không sống được nữa!" Lâm Yên chất vấn đầu dây bên kia điện thoại.
Không muốn nghe thêm nữa, Lâm Yên cúp điện thoại.
Bên kia vang lên giọng đắc ý của một cô gái: "Ái chà em còn tưởng là ai cơ đấy! Chẳngphải người chị gái cao ngạo của em đấy sao?"
"Lâm Thư Nhã, cô đừng có mà giở trò! Người thừa kế Lâm gia tôi cho cô! Hàn Dật Hiên tôi cũng không cần! Cô rốt cục đến cùng còn muốn thế nào?"
"Xem mày nói gì kìa! Tao vốn dĩ chính là người thừa kế hợp pháp của Lâm gia, anh Dật Hiên cũng là người chủ động bày tỏ tình cảm với tao, làm gì có chuyện chị gái nhường cho, đúng không?"
Lâm Thư Nhã nói xong, giọng dịu dàng cười nói: "Thật ngại quá chị à, hôm nay anh Dật Hiên tổ chức sinh nhật cho em, không rảnh rỗi cùng chị không có việc gì làm đâm nói nhảm, em có việc bận đi trước nha. . ."
Lâm Yên còn muốn nói nữa chỉ nghe được bên kia Lâm Thư Nhã truyền tới một giọng nói quen thuộc của người đàn ông: "Thư Nhã, là ai vậy?"
Lâm Thư Nhã hờn dỗi nói: "Anh Dật Hiên, là chị gái em gọi điện thoại tới, cô ấy đến bây giờ vẫn còn oán trách em, nói là không thể tới chúc mừng sinh nhật. . ." -
Ban đêm ở Đế Đô, một khách sạn xa hoa nào đó.
Bởi vì đoàn làm phim liên tục từ chối không tìm được việc làm nên Lâm Yên chuẩn bị tới nơi này nộp đơn.
Lúc bước vào cô đi nhầm đường, không cẩn thận xông vào một buổi party ở bể bơi.
Cô không nghĩ tới,đêm nay Lâm Thư Nhã lại tổ chức tiệc sinh nhật ở đây...
Ha, từ sau khi về nước đến giờ, cô chưa từng gặp chuyện nào hài lòng.
Vài ngày trước, Hàn Dật Hiên cùng Lâm Thư Nhã công bố quan hệ.
Nửa năm trước Hàn Dật Hiên còn công khai nói muốn độc thân tới cuối cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi người yêu kết hôn, hiện tại vả mặt cũng thật nhanh, trong giới không chỉ không bị mọi người trào phúng, ngược lại còn chút hâm mộ.
Dù sao thì Lâm Thư Nhã là con gái rượu độc nhất của tập đoàn giải trí Khải Thắng, hiện tại còn đang là lưu lượng* hot nhất. Cưới cô ta hệt như cưới đống tài nguyên lớn, từ đó về sau tương lai còn ngại con đường trở thành ngôi sao còn khó khăn hay sao?
(*Chú thích: Lưu lượng là ý chí một nam/nữ minh tinh nào đó đạt được sự quan tâm nhiều nhất của quần chúng, ở Trung Quốc được đánh giá qua mức độ tìm kiếm trên Baidu (Baidu của Trung Quốc tương tự như Google) những chỉ số thương hiệu quảng cáo, bao gồm minh tinh đó có bao nhiêu fan, đăng bao nhiêu status trên Weibo (Weibo mạng xã hội TQ tương tự Facebook) có bao nhiêu like, còn cả việc họ bao nhiêu lần được ngồi trên bảng top hot search, lượng xem, lượng đọc những vấn đề có liên quan đến họ là bao nhiêu…..)
Đương nhiên Lâm Thư Nhã cũng không hề lỗ.
Nhà Hàn Dật Hiên đã kinh doanh nhiều năm, vốn liếng tuyệt đối không phải dạng thường.
Lúc này, ở party tổ chức tại bể bơi có một đám nam nữ trẻ tuổi tụ tập.
Phía dưới có âm nhạc cùng tiên cảnh suối phun vô cùng lãng mạn, Lâm Thư Nhã mặc một bộ đồ sườn xám kiểu Trung Quốc cổ điển thanh lịch, dung mạo thanh lệ dịu dàng, Hàn Dật Hiên thân mặc âu phục màu trắng, khí chất phá lệ tuấn dật.
Bây giờ, Hàn Dật Hiên đang ôn nhu giúp Lâm Thư Nhã đeo vòng cổ kim cương đắt đỏ.
Lâm Yên ở xa thấy được sợi dây chuyền kia, trái tim từng đợt thít chặt...
Hàn Dật Hiên đưa Lâm Thư Nhã sợi dây chuyền này là cô trước đó hết sức ưa thích lại không nỡ bỏ tiền mua.
Những năm tháng cô ở nước ngoài tiền kiếm được không phải tiêu trên người em gái thì cũng là vào người Hàn Dật Hiên, bản thân đều tiết kiệm ăn mặc hết mức.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng “choang” một tiếng.
Việc xui xẻo hơn thế nữa cuối cùng cũng đến...
Ban đầu Lâm Yên nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thật không ngờ bên cạnh cô một nhân viên phục vụ không cẩn thận làm vỡ bát đĩa.
Nhất thời mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô. Đồng thời cũng nhận ra cách ăn mặc của Lâm Yên hoàn toàn không phù hợp.
"Cô gái này là ai vậy? Ăn mặc kiểu gì thế này sao lại chạy đến đây?"
"Không biết! Thư Nhã với Dật Hiên chắc không có loại đẳng cấp này làm bạn bè đâu đấy chứ?"
...
Lâm Thư Nhã là người đầu tiên phát hiện ra có một cô gái đứng cạnh nhân viện phục vụ, quần áo mặc trên người vô cùng giản dị.
Đối mặt với khách khứa chỉ trỏ bàn tán, Lâm Yên sắc mặt trắng bệch.
Cô suýt nữa thì không nhịn được xông lên mắng to Lâm Thư Nhã là cái loại tiểu tam không biết xấu hổ, cướp bạn trai của cô. Lâm Yên còn muốn cho Hàn Dật Hiên một cái bạt tai, mắng gã là đồ đàn ông cặn bã, bắt cá hai tay!
Nhưng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, tức giận đến toàn thân phát run, căn bản một hành động cũng không có.
Cô cho là mình có khả năng tha thứ!
Cô cho là mình có khả năng quên!
Sự thật chứng minh, em gái cùng bạn trai nắm tay nhau phản bội quá đau xót, không phải là trong thời gian ngắn có thể quên đi!
Trơ mắt đứng nhìn hai người kia, ý hận toàn bộ tuôn trào.
Vẫn hận thì phải làm sao… Cái gì cô cũng không làm nổi!
"Cô ấy tại sao lại ở đây?" Hàn Dật Hiên trông thấy Lâm Yên có phần chột dạ, không hiểu hỏi Lâm Thư Nhã.
Lâm Thư Nhã ôn nhu nắm chặt lấy tay Hàn Dật Hiên, quan tâm nói: "Chị chắc là nghĩ thông rồi, tới chúc mừng sinh nhật của em, chúc phúc cho chúng ta!"
Nói xong, Lâm Thư Nhã nhấc mép váy sườn xám, ung dung ưu nhã đi tới.
Lâm Thư Nhã đi đến bên cạnh Lâm Yên, khóe miệng hơi cong lên, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói với Lâm Yên: "Chị, tại sao chị lại ở chỗ này, chẳng lẽ... Là tới nộp đơn xin làm phục vụ sao?"
"Lâm Thư Nhã!" Lâm Yên nghiến răng nghiến lợi.
"Ôi thật không ngờ tới, từng ở nước ngoài làm tay đua xe đỉnh cao. Bây giờ lại ra nông nỗi này, vi phạm quy tắc thi đấu khi đua xe, dám ăn thuốc cấm, bị người ta báo cáo, rớt đến không còn gì cả. Bây giờ, mày đúng thật rẻ rách! Đóng vai phụ đều không ai nhận, còn muốn tới đây rửa chén đĩa?"
"Lâm Thư Nhã, là mày, tất cả đều là do mày làm! Xe của mày, nhà của mày, tất cả những món đồ xa xỉ sang trọng đều là tao mua, tao tạo điều kiện cho mày theo học trường tốt nhất, sinh hoạt không thiếu thốn bất cứ thứ gì, mày tại sao phải làm ra những chuyện này!" Trong mắt Lâm Yên tràn ngập sự lạnh lẽo.
Nghe thấy vậy, mặt Lâm Thư Nhã hơi biến sắc, xong ngay lập tức khôi phục lại như thường, ghé lỗ tai vào nhỏ giọng nói: "À... Mày thế mà đều biết cơ đấy, vậy thì đã sao nào? Ai sẽ tin lời của mày nói, mày ấy thật đúng là tội nghiệp."
Lâm Thư Nhã biết người chị gái này tình tính mềm yếu, coi như cô ta biết thì đã sao...
Hàn Dật Hiên cùng phục vụ nói chuyện hai câu, xong xuôi, đối phó với đám khách khứa cùng bạn bè bên cạnh hiếu kỳ liên tục truy hỏi gã. Vừa mới quay người đi thì nghe sau lưng vang lên một tiếng “bốp” lớn.Hàn Dật Hiên vội vàng quay đầu chỉ thấy Lâm Thư Nhã đang ôm mặt, bị đánh đến ngây người, nhìn khí thế mạnh mẽ của Lâm Yên, nửa ngày còn chưa kịp phản ứng.
-
Chương 3 : Có dám đánh cược một lần hay không
Hàn Dật Hiên vẫn luôn biết tính tình Lâm Yên dịu dàng hờ hững.
Quen biết nhau hai năm nay, Hàn Dật Hiên còn chưa từng thấy qua cô đối với bất kì người nào động tay.
Huống hồ gì, cô còn thương yêu nhất chính là người em gái này.
Không nghĩ tới cô lại có thể xuống tay với Lâm Thư Nhã nặng như vậy.
Hàn Dật Hiên vừa tức giận vừa đau lòng, bước hai ba bước đi đến, đầu tiên ôm Lâm Thư Nhã kéo vào lồng ngực của mình, tiếp theo cũng không giữ nổi hình tượng của mình, rống lên với Lâm Yên: "Lâm Yên cô điên rồi? Cô dám động tay đánh người trước!"
Lâm Yên lạnh lùng ngẩng đầu một cái, ánh mắt kia khiến cho Hàn Dật Hiên đang ôm Lâm Thư Nhã cũng phải lùi lại mấy bước.
Quá dọa người!
Đây căn bản không phải Lâm Yên bị gã sai bảo hai năm nay, bị gã lừa gạt hai năm vẫn còn đần độn kiếm tiền cho gã.
Ánh mắt này bình tĩnh lại sắc bén, mang tới khí tràng mạnh mẽ chấn động lòng người.
Kể cả Hàn Dật Hiên từ nhỏ đến lớn, không ít lần có kinh nghiệm cùng với những người có địa vị cao giao tiếp với nhau cũng bị ánh mắt này của cô làm cho hoảng sợ.
Ánh mắt của Lâm Yên lạnh như băng nhìn về phía Hàn Dật Hiên và Lâm Thư Nhã một cái, cả hai người đều không hẹn mà cùng co rúm lại, run lên.
Sau đó, Lâm Yên mở miệng, vẫn là thanh âm ấy, lại giống như ẩn hiện một linh hồn cường thế khác.
"Sao, một bàn tay đã không chịu nổi? Ngày đó cô không phải quỳ trước mặt tôi nói, chỉ cần tôi nhường Hàn Dật Hiên cho cô, cho dù cô bị băm thành trăm mảnh cũng nguyện ý cơ mà?"
Xung quanh khách khứa nghe xong, lập tức im lặng như tờ, nhưng sau đó liền tốp năm tụm ba ghé đầu vào nhau xì xào bàn tán.
Còn chuyện như này thật sao?
Lâm Thư Nhã không ngờ tới Lâm Yên luôn luôn ẩn nhẫn chịu đựng lại đột nhiên mạnh mẽ quyết liệt như vậy, cô ta lập tức luống cuống.
Cô ta kiêng dè nhìn xem Lâm Yên, lo lắng mọi người xung quanh tin vào Lâm Yên vừa nói, tuy thế, rất nhanh cô ta đã trấn định lại: "Tôi cùng anh Dật Hiên là lưỡng tình tương duyệt*, môn đăng hộ đối, cái loại nhân viên đến đây nộp đơn xin phục vụ thế mà dám chạy đến nơi này nói hươu nói vượn..."
(*Lưỡng tình tương duyệt tức hai bên có ý với nhau.)
Lâm Thư Nhã dừng lại một chút, cố ý quét ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Lâm Yên cả người mặc một bộ đồ hàng vỉa hè hàng giá rẻ, "Tôi cướp người đàn ông của cô? Cô nói thử xem, ai tin cô?"
Nghe được Lâm Thư Nhã nói, khách khứa cũng bắt đầu cười nhạo rộ cả lên.
"Ồ." Lâm Yên không thèm để ý cười cười, "Lưỡng tình tương duyệt?"
Lâm Yên vừa dứt lời, Lâm Thư Nhã cảm thấy tim đang phát run.
Không nói thêm bất cứ lời lẽ nào dư thừa, Lâm Thư Nhã càng run tợn hơn nữa.
Ngay lúc Lâm Thư Nhã chuẩn bị đem Lâm Yên ném ra ngoài, liền nghe thấy Lâm Yên chỉ vào bể bơi bên cạnh nói: "Thế này đi, chúng ta cược một lần thử xem."
Lâm Thư Nhã không hiểu sao cảm thấy nguy hiểm, cũng không dám nói thêm nhiều chuyện đối với Lâm Yên tự dưng bỗng như biến thành người khác thế này.
Lâm Yên đã bị cô ta ép đến đường cùng, muốn phát điên lên rồi. Đánh cược với người điên để làm gì?
Lâm Yên sắc mặt không đổi tiếp tục mở miệng: "Tôi và Lâm Thư Nhã đều không biết bơi, Hàn Dật Hiên, anh đều biết điều đó."
Cô ngừng lại một chút, đáy mắt hiển lên một tia ý cười, nụ cười khiến người khác kinh sợ: "Hàn tiên sinh, nếu tôi và Lâm Thư Nhã tiểu thư cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"
Lâm Thư Nhã nghe đến đây, cô ta nhìn Lâm Yên với ánh mắt không khác gì nhìn kẻ đần độn.
Hàn Dật Hiên dĩ nhiên sẽ cứu cô ta, cái này mà còn phải hỏi sao? Hàn Dật Hiên liếc mắt nhìn Lâm Thư Nhã, trên mặt cũng đầy kiên định.
Lâm Yên nhìn tất cả biểu cảm trên gương mặt Lâm Thư Nhã, nhàn nhạt mở miệng: "Sao rồi? Lâm Thư Nhã, có muốn cược không?"
Lâm Thư Nhã cười nhạo một tiếng: "Ồ, vị tiểu thư này, cô hà tất gì phải tự rước lấy nhục?"
Đáy mắt Lâm Yên loé lên một tia sáng âm u khiến lòng người ghê rợn: "Sợ thua?"Lâm Thư Nhã không biết Lâm Yên vì sao đêm nay lại khác thường như thế, nhưng cô ta cũng thành công bị khơi dậy dục vọng muốn phân thắng bại: "Thật nực cười, tôi mà phải sợ thua cô sao?"
-
Chương 4 : Ánh mắt của ta không có kém như vậy
Lâm Thư Nhã hai con ngươi híp lại.
Ở đây nhiều khách khứa cũng bảo vệ như vậy, cho dù cô ta không biết bơi, cũng không xảy ra chuyện xấu được.
Nhưng Lâm Yên thì không giống thế.
Hàn Dật Hiên là tuyệt đối sẽ không cứu nó.
Nhóm khách khứa cũng không một ai biết rõ lai lịch của đứa con gái này.
Lâm Thư Nhã thậm chí đã nghĩ, nếu như Lâm Yên cứ thế chìm dưới đáy bể bơi...
Chính mày tự tìm đường chết, cũng đừng có oán trách tao.
Đôi mắt Lâm Thư Nhã âm u ánh lên tia độc ác nhìn về phía Lâm Yên, "Được, tôi đây sẽ để cô hết hy vọng!"
Vì vậy, Lâm Thư Nhã ngay lập tức cùng Lâm Yên đi đến bể bơi bên cạnh.
Một giây sau, hai tiếng "ầm ầm", nước bắn lên tung toé ——
Khách khứa đứng ở một bên tiến đến gần, trào phúng nhìn Lâm Yên.
Cái đồ nhà quên này não có vấn đề phải không?
Cho dù thế nào đi nữa Hàn Dật Hiên cũng không thể nào cứu cô ta!
Hàn Dật Hiên vẫn đang xem chừng Lâm Thư Nhã, sợ cô ta bị thương, chuẩn bị nhảy xuống cứu cô ta.
Lúc này, thấy Lâm Thư Nhã đã nhảy, Hàn Dật Hiên vừa muốn xuống... thì người giúp việc vội vàng cầm điện thoại của Hàn Dật Hiên đưa cho gã.
"Thiếu gia! Cậu nghe đi... Mau lên!"
Sau đó không biết đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt Hàn Dật Hiên đột biến.
Một giây sau, Hàn Dật Hiên dùng tư thế tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy ào xuống nước, cực nhanh... Bơi về phía của Lâm Yên!
Thế nhưng Lâm Yên cũng không cho hắn chạm vào mình, vừa thấy hắn bơi tới thì ngay lập tức tự mình bơi vào bờ.
Tất cả khách khứa nhìn Hàn Dật Hiên bơi về phía Lâm Yên mà cả người choáng váng.
Đang trong nước trồi thụt mặt mũi Lâm Thư Nhã càng không thể tin hơn nữa....
Lâm Yên không phải không biết bơi sao?
Thế sao vừa rồi nó có thể bơi thuần thục như vậy?
Nhưng cho dù Lâm Yên có biết bơi hay không không quan trọng, tất cả mọi người đều thấy Hàn Dật Hiên cứu Lâm Yên trước.
Mọi người nửa ngày mới hồi phục tinh thần, vội vàng đem Lâm Thư Nhã vớt lên.
Mà Lâm Thư Nhã lúc này đã uống căng một bụng nước, xém nữa thì ngất đi, quần áo trên người ướt sũng, khuân mặt được trang điểm đẹp đẽ kĩ càng cũng lem luốc hết, làm gì còn nửa phần ưu nhã nào. Bây giờ trông đơn giản chẳng khác nào một con Thuỷ quái.
So sánh với Lâm Yên không chút trang điểm nào cùng bộ quần áo lao động cô mặc chẳng hề hấn gì.
Đứng ở một bên, Hàn Dật Hiên cũng chưa từng nhìn Lâm Thư Nhã liếm một cái, gã ta đang khẩn trương xem xét cho Lâm Yên, cầm một cái khăn tắm đưa cho cô.
Lâm Yên không nhận lấy khăn tắm trong tay Hàn Dật Hiên, hờ hững nhìn Lâm Thư Nhã chật vật, "Bây giờ tin rồi chứ?"
Lâm Thư Nhã đơn giản không có cách nào tin được Hàn Dật Hiên lại cứu Lâm Yên!
"Anh Dật Hiên, vì sao..." Lâm Thư Nhã nhìn chằm chằm Hàn Dật Hiên, nước mắt la chã chực sắp khóc.
Lẽ nào gã ta còn không bỏ được Lâm Yên?
Không, không có chuyện đó, cái loại con gái như nó hiện tại không có gì cả, lấy cái gì so với cô ta?
"Thư Nhã, anh..." Hàn Dật Hiên nhìn bộ dạng đau lòng của Lâm Thư Nhã, mặt mũi gã tràn đầy lo lắng, gã mong muốn nói rõ lí do, nhưng lại lại không thể ở đây mở miệng ra được.
Lâm Thư Nhã nhìn chằm chằm Lâm Yên, "Cô rút cục đã làm gì anh Dật Hiên rồi?"
Đêm nay Lâm Yên quá mức quỷ dị, Lâm Thư Nhã cơ hồ đã có chút mất khống chế.
Lúc này, đám bạn thân thiết của Lâm Thư Nhã cũng đi tới nói giúp vài câu.
"Thư Nhã, cậu đừng nóng giận, cái con bé nhà quê đấy, khẳng định là đã dùng thủ đoạn không ai biết để làm rồi!"
"Đúng vậy, loại đàn bà như cô ta cũng thấy nhiều rồi, thấy người đàn ông ưu tú lại tốt như Hàn Dật Hiên, còn chẳng phải giống ruồi bu lấy bám dính miếng thịt hay sao!"
...
Lâm Yên nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai cô gái kia, "Bám dính Hàn Dật Hiên? Thật xin lỗi, nhưng hôm nay tôi chỉ là muốn chứng minh, vị Hàn tiên sinh này đối Lâm Thư Nhã tiểu thư, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Hàn Dật Hiên nghe thấy Lâm Yên châm ngòi ly gián, đang muốn nói, thì Lâm Yên tiếp tục mở miệng—— "Đến mức tôi, ánh mắt của tôi, không có kém như vậy."Hàn Dật Hiên: "..."
-
Lâm Yên vừa nói ra lời này, hiện trường một mảnh xôn xao.
Chết mất!
Một đứa con gái nhà quê xin làm phục vụ, ai cho cô ta dũng khí nói ra những lời này?
Lâm Thư Nhã cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười nhạo nhìn về phía Lâm Yên nói, " Vị tiểu thư này, tôi mặc kệ cô đối với anh Dật Hiên dùng thủ đoạn gì, nhưng cô không cảm thấy lời này hài hước sao? Thật có khẩu khí lớn, đến cả anh Dật Hiên cô cũng chướng mắt, cô..."
Lâm Thư Nhã còn định nói tiếp, lúc này, ở cửa ra vào đột nhiên truyền tới những tiếng kinh hô.
Mọi người vô ý thức nhìn về phía phát ra tiếng kêu...
Một giây sau, khách khứa vây xem lập tức khiếp sợ há miệng, vô ý thức đứng thành hai hàng.
Bùi... Bùi Nam Nhứ!!!
Hiện tại ở giới giải trí đẳng cấp về lưu lượng, giá trị nhan sắc cùng thực lực tồn tại khiến cho hàng vạn thiếu nữ điên cuồng! Siêu cấp Ảnh Đế Bùi Nam Nhứ!
Bùi Nam Nhứ tính tình rất cổ quái, rất ít tham gia các buội tụ tập cá nhân.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới có thể tại bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của Lâm Thư Nhã lại trông thấy Bùi Nam Nhứ, nên kích động dồn dập không thôi.
"A a a ông xã nhà tôi thật sự là đẹp trai quái!"
"Trời ạ! Thư Nhã cùng Dật Hiên cũng có mặt mũi quá đi! Thế mà lại mời được siêu sao Bùi Nam Nhứ đến tham dự!"
...
Ngay đến Lâm Thư Nhã cũng ngây ngẩn hết cả người, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, tranh thủ thời gian sửa sang lại một quần áo một chút, cố gắng đi lên chào hỏi, "Bùi Ảnh Đế, thật không ngờ anh cũng tới đây..."
Thế nhưng, mọi người đều thấy Bùi Nam Nhứ không thèm nhìn Lâm Thư Nhã, trực tiếp bước về phía Lâm Yên.
Người đàn ông vững vàng đứng trước mặt Lâm Yên, anh ta cởi âu phục trên người, động tác ôn nhu khoác lên vai cô.
"Thật xin lỗi, Lâm Yên tiểu thư, để cô đợi lâu." Bùi Nam Nhứ ngay cả âm thanh cũng rất nghiêm túc.
Tiếng Bùi Nam Nhứ vừa dứt, trong nháy mắt, toàn trường lần nữa lâm vào tĩnh lặng.
Bùi... Bùi Nam Nhứ không phải tới tham gia tiệc sinh nhật... Là đến tìm con bé nhà quê này?
Lâm Thư Nhã không dám tin vào hai mắt của mình, Hàn Dật Hiên một bên cũng kinh ngạc nhíu chặt lông mày.
Còn Lâm Yên đối với vị Ảnh Đế này thì là hờ hững nhìn anh ta một cái, giống như bạn bè lâu năm không thể quen thuộc hơn được nữa, tùy ý nói chuyện với anh ta: "Đi thôi."
Đừng nói là tất cả mọi người, đối với thái độ của Lâm Yên, ngay đến cả Bùi Nam Nhứ cũng không che giấu nổi kinh ngạc.
Tuy thế anh ta cũng không nhiều lời, trực tiếp đi cùng Lâm Yên ngang qua đám người, đi ra ngoài cửa.
Cách đó không xa, sau lưng, Lâm Thư Nhã bị chọc giận đến muốn nổi điên.
Lâm Yên sao lại quen biết Bùi Nam Nhứ?
Hôm nay cho dù bất kể thế nào, mặt mũi cô ta xem như mất hết!
Về phần Hàn Dật Hiên, giờ phút này gã khổ không thể nói.
Gã cũng không biết Lâm Yên làm thế nào lại quen biết Bùi Nam Nhứ, càng không biết vì sao Lâm Yên đột nhiên có hậu thuẫn lớn như vậy, có thể bắt được cả công ty ba của gã tới áp chế gã ta.
Gã chỉ biết, nếu vừa rồi gã không nhảy xuống cứu Lâm Yên thì kết quả Hàn gia tuyệt đối gặp phải rắc rối to...
"Thư Nhã... Thư Nhã em nghe anh nói đã..."
Đáng tiếc, mặt mũi đều bị vứt hết cả rồi, Hàn Dật Hiên có nói cái gì đều không có ý nghĩa nữa.
...
Bên ngoài khách sạn.
Lâm Yên đi theo Bùi Nam Nhứ được vài bước, một luồng gió lạnh thổi đến làm cô lạnh rùng mình, giật mình tỉnh lại.
A?
Một giây trước cô nhớ là vẫn đang xem Hàn Dật Hiên cùng Lâm Thư Nhã show ân ái, sao một giây sau, lại ra ngoài cửa Hàn gia rồi?
Còn cái người trước mặt này là sao?
Lâm Yên đột nhiên che miệng lại!
Trời ạ!!!
Bùi Nam Nhứ!!!!
Thần tượng của cô, Bùi Nam Nhứ?
Người mà cô ngưỡng mộ nhất, Ảnh Đế Bùi Nam Nhứ???
Cô sao lại đi cùng Bùi Nam Nhứ, trên người còn giống như đang mặc âu phục của Bùi Nam Nhứ nữa???
Cả người Lâm Yên như đang nằm trong mộng, hơn nửa ngày trời cuối cùng mới lắp bắp mở miệng, "Bùi... Bùi Ảnh Đế... Anh tại sao lại ở đây... Tôi, quần áo trên người tôi là..."
Ánh mắt Bùi Nam Nhứ phức tạp nhìn cô gái, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.
Không biết Bùi Nam Nhứ nghe được cái gì, sắc mặt biến đổi: "Cái gì? Anh hai tỉnh lại rồi? Tôi lập tức trở về ngay!"
"Bùi Ảnh Đế..."
Lâm Yên đứng một bên còn không kịp nói chuyện, Bùi Nam Nhứ đã lái xe, nhanh chóng rời đi.
Lâm Yên: "..."
Cái gì thế này... Rốt cục cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Lâm Yên mới phát hiện, toàn thân mình trên dưới đều ướt đẫm.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô vừa rồi... Ở trong không cẩn thận rơi xuống nước, nên được Bùi Nam Nhứ cứu?
Lâm Yên càng nghĩ càng thấy có khả năng này xảy ra.
Thế không vì sao cô lại không nhớ bất cứ điều gì chứ?
Từ khi về nước đến giờ, cô chưa từng gặp chuyện nào suôn sẻ, đêm nay vất vả được tiếp xúc với nam thần, thế mà cô lại chẳng có chút ấn tượng nào...Cô còn có thể "may mắn" hơn một chút nữa thì chết à?
-
CUỘC ĐỜI NGỌT NGÀO KHI CÓ EMChương 6 : Người có quan hệ thân mật nhất trên thế giới này
Bệnh viện tư nhân nào đó ở Đế Đô.
Bùi Nam Nhứ cấp tốc chạy tới phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất.
Hiện giờ đám cao tầng vây trước cửa đông như kiến, tất cả mọi người đều nôn nóng không thôi nhìn vào bên trong phòng bệnh.
Thấy Bùi Nam Nhứ tới, đám người mới tản ra thành một hàng, cung kính gọi: "Nhị thiếu!"
Bùi Nam Nhứ không rảnh để ý tới những người này, lập tức vào trong phòng bệnh.
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng bệnh đẩy ra.
Trong phòng như tràn ngập cái giá lạnh của mùa đông, đầu giường đặt một bó hoa tường vi trắng, vài cánh hoa rải rác rơi xuống mép giường.
Trên giường bệnh, một người đàn ông đang dựa vào thành giường, trong tay lật văn kiện.
Người đàn ông có khuân mặt tuấn mỹ lạ thường, nhưng quanh người lại toả ra hơi thở lành lạnh. Trên mặt đeo kính mắt đơn giản mà lộ ra khí tức cấm dục, mà ẩn dưới mắt kính kia là đôi mắt sâu thăm thẳm như đáy biển cuốn lấy, nguy hiểm vô cùng.
Anh rõ ràng chẳng qua chỉ ngồi an tĩnh dựa vào giường, nhưng quanh người lại toả ra khí thế bức người, khiến cho không khí trong phòng bệnh vơi đi vài phần.
Lúc này, anh đem tài liệu đặt sang một bên, hơi nghiêng tay chống trán, giống như đang đăm chiêu thất thần suy tư điều gì, đáy mắt gợn lên tia sóng chập trùng.
"Anh hai..." Bùi Nam Nhứ thấy anh trai mình đã tỉnh, trên khuân mặt luôn trầm ổn của anh ta toát ra mấy phần kích động.
Trong nháy mắt nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, cái lạnh lẽo trong đáy mắt anh mới tiêu tan mấy phần: "Trong khoảng thời gian này, công ty thế nào rồi?"
"Tình huống không tốt lắm, tuy nhiên em đã tạm ngừng tất cả mọi quảng cáo và show diễn, mấy ngày nay đều ở tập đoàn xử lý, tạm thời không có chuyện lớn gì xảy ra."
Bùi Duật Thành: "Vất vả."
Bùi Nam Nhứ hốc mắt ửng đỏ, "Anh tỉnh lại là tốt rồi! Trước đấy anh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, chúng em đều không chuẩn bị chút nào. Khó giải quyết nhất là bác sĩ không tra ra được nguyên nhân anh hôn mê, em đã tìm tất cả các chuyên gia nhưng bọn họ ai nấy đều không tìm ra biện pháp!"
Trên gương mặt Bùi Duật Thành bình tĩnh song con ngươi lại như là sóng ngầm mãnh liệt, "Trong lúc anh mê man không có chuyện gì đặc biệt xảy ra?"
Bùi Nam Nhứ nghe vậy sững sờ, đột nhiên nghĩ ra, "Đúng rồi anh hai, thật sự có chuyện này rất kỳ quái, em đang muốn nói với anh. Tài khoản của anh bị trộm, gửi cho em một bức thư rất kì quái, nhưng em không tra ra được bất kỳ dấu vết nào có người hack vào. Giống... Giống như chính anh dùng mật khẩu đăng nhập vào..."
Ánh mắt Bùi Duật Thành chớp chớp, "Bức thư kì quái?"
Bùi Nam Nhứ gật đầu: "Đúng vậy... Bức thư đó viết là..."
Bùi Duật Thành: "Bảo em đi giúp một cô gái tên Lâm Yên."
Không đợi Bùi Nam Nhứ mở miệng, Bùi Duật Thành đã tiếp lời.
Bùi Nam Nhứ kinh ngạc, "Anh hai, làm sao anh biết? Vì chuyện này không giống bình thường, em muốn xem xem rốt cuộc là ai làm sau lưng? Vì mục đích gì? Nên em đã chiếu theo bức thư kia viết, đi giúp cô gái đó.
Ban đầu em cũng định thăm dò cô gái kia một chút, kết quả lại nhận được điện thoại nói anh đã tỉnh nên chỉ có thể nhanh chóng về trước...
Chẳng lẽ bưu phẩm đó là anh phát thật à? Sao có thể vậy được, anh không phải hôn mê suốt... Vừa mới tỉnh lại hay sao?"
Bấy giờ đáy mắt gợn sóng của Bùi Duật Thành chậm rãi bình ổn lại, giống như cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, thuận miệng nói: "Đã tỉnh một lần."
Bùi Nam Nhứ đối với Bùi Duật Thành vẫn luôn tin tưởng vô điều kiện, cho nên không chút nghi ngờ.
Chẳng qua, anh ta có chút không hiểu.
"Anh, anh biết cô gái này à? Sao lại đột nhiên để em đi giúp cô ấy? Anh với cô gái này... Có quan hệ gì thế?" Cho dù trầm ổn như Bùi Nam Nhứ, cũng hiếu kỳ.
Anh trai anh ta bên người chưa từng có bất kỳ một người phụ nữ nào, cái cô gái tên Lâm Yên đó anh ta càng chưa từng nghe qua.
Đối với câu hỏi này, Bùi Duật Thành suy nghĩ một lát, cân nhắc tìm từ, sau đó mở miệng nói: "Trên thế giới này, là người có quan hệ thân mật nhất."Bùi Nam Nhứ: "..."
-
Chương 7 : Xác minh một chuyện
Bùi Nam Nhứ không ngờ Bùi Duật Thành trả lời như vậy.
"Quan hệ thân mật nhất...?"
Lúc anh ta còn chưa hay biết gì, anh hai đã đột nhiên cùng một cô gái phát triển đến loại "quan hệ" này rồi cơ á?
Bùi Nam Nhứ không nhịn được được mở miệng, "Anh hai, chuyện xảy ra khi nào, sao em chưa nghe anh nói gì hết cả!"
Bùi Duật Thành: "Ừm, anh cũng vừa mới biết."
Bùi Nam Nhứ: "..."
Vì sao sau khi tỉnh lại, lời nói của anh hai, anh ta một chữ nghe cũng không hiểu là thế nào?
Cái gì gọi là anh cũng vừa mới biết?
Bùi Nam Nhứ chần chừ mở miệng: "Anh hai, anh có biết lai lịch của cô gái này không? Có cần em giúp anh cẩn thận điều tra cô ấy một chút không?"
Ngón tay Bùi Duật Thành tuỳ tiện đỡ lấy một cánh hoa đang rơi, thản nhiên nói: "Không cần."
Trên thế giới này, không có ai hiểu Lâm Yên hơn anh.
"Nam Nhứ, chuẩn bị xe, đưa anh đến một chỗ."
Nghe anh trai nói vậy, Bùi Nam Nhứ kinh ngạc: "Anh hai, cơ thể anh vừa mới hồi phục lại, lúc này anh còn muốn đi đâu?"
Bùi Duật Thành: "Đi để xác thực... Một chuyện."
...
Chung cư cao cấp nào đó ở Đế Đô.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Yên đón xe buýt về nhà mợ.
Vừa về đến nhà, cô lập tức tắm rửa sạch sẽ thay quần áo.
Tắm nước nóng xong, Lâm Yên cảm thấy tinh thần thoải mái lên rất nhiều, tâm trạng theo đó cũng tốt hơn không ít.
Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác kỳ quái, giống như vừa xả được cơn tức giận vậy, những nỗi phiền muộn trong lòng tích tụ bao lâu nay cũng vơi đi vài phần.
Rõ ràng cách đây không lâu vì Lâm Thư Nhã với Hàn Dật Hiên yêu đương mặn nồng mà cô còn cảm thấy đau lòng, thậm chí đau đến mức còn không cẩn thận bị rơi xuống nước, vì sao bây giờ tâm trạng lại tốt thế này?
Hình như gần đây cô bị rối loạn thần kinh rồi...
Mà thôi kệ, miễn tâm trạng tốt là được, chuyện khác không quan trọng.
Lâm Yên giữ vững tinh thần, quyết định tiếp tục kiểm tra một vài tin tức thông báo tuyển dụng mới nhất của những đoàn làm phim.
Cho dù trong giới giải trí Lâm Thư Nhã với Hàn Dật Hiên có thế lực thì cũng không thể một tay che trời, nhất định có nơi mà cái bàn tay thối ấy không vươn tới được.
Ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó.
Sàn thi đấu... Cô không thể trở về được nữa rồi...
Cô không muốn đến ngay cả giới giải trí cũng bị lũ kẻ thù lúc nào cũng đối nghịch kia đuổi ra ngoài.
Đang xem thông tin trên máy tính thì có tiếng đập cửa vang lên.
Lâm Yên đứng dậy đi mở cửa, "Mợ!"
Bà ta thò đầu nhìn qua phòng ngủ của cô một lượt, không vui nói, "Tại sao lại dùng máy tính, không biết bây giờ tiền điện đắt lắm à?"
Nói xong, tức giận mở miệng dằn Lâm Yên, "Mợ bảo này Tiểu Yên, sắp tới cuối tháng rồi, cháu lúc nào giao tiền thuê nhà! San San học đại học còn thiếu nhiều tiền, còn phải nuôi loại người lớn tướng rảnh rỗi như cháu, hai mẹ con mợ phải sống thế nào!"
Lâm Yên lông mày cau lại, "Xin lỗi mợ, có thể thư thả lại hai ngày được không, mợ cũng biết đấy, công việc của cháu bây giờ, thu nhập không bằng trước kia..."
Vương Xảo Tuệ lập tức lên giọng, "Vậy thì không thể ỷ lại nhà chúng tôi, để mẹ goá con côi chúng tôi nuôi cô được! Chưa từng thấy người nào như cô, không biết xấu hổ! Mẹ cô dạy cô kiểu gì thế hả?"
Sắc mặt Lâm Yên lạnh lùng, "Mợ đừng quên, phòng này ban đầu là mẹ cháu mua cho cậu, còn tiền nhà là cháu giúp cậu!"
Vương Xảo Tuệ như bị dẫm phải đuôi, lập tức kích động chống nạnh, "Giỏi lắm Lâm Yên! Cô có ý gì! Phòng này lúc trước là mẹ cô tự tay đưa chúng tôi! Đã đưa cho chúng tôi rồi thì đương nhiên là của chúng tôi! Tôi không cần biết là ai cho tiền!
Cậu của cô chưa mất bao lâu cô đã khinh thường mẹ con chúng tôi đơn độc, lại còn định cướp căn phòng này! Đứa con gái này, sao cô độc ác thế?Cô nghe cho rõ, tiền thuê nhà cô mà còn không có thì cuối tháng cuốn gói cút ra ngoài đi!"
-
Chương 8 : Lừa từ trên núi xuống
Lâm Yên rời khỏi nhà, trong tiếng chửi rủa của bà ta.
Cứ lần nào cô hy vọng đứng lên thì cuộc đời lại dành cho cô một đòn trí mạng.
Cái số kiếp đen đủi này chắc là theo cô cả đời...
Không còn cách nào khác, cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể gọi cho người bạn duy nhất ở trong nước của mình, Uông Cảnh Dương xin giúp đỡ.
"Alo, Lâm Yên? Khách quý hiếm gặp! Rảnh rỗi có chuyện tìm tôi cơ đấy?"
"Cẩu Tử... Tháng sau, tôi có thể ở với ông vài ngày không?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng của Uông Cảnh Dương hơi ngừng lại, "Làm sao? Bà không phải ở nhà mợ à?"
"Tháng này chưa đóng nổi tiền thuê nhà." Lâm Yên cười khổ.
"Cái gì? Cái bà cô mợ đó không phải là bà cho tiền mua nhà sao?"
"Đúng vậy..." Lâm Yên bất đắc dĩ nói.
Uông Cảnh Dương lập tức giơ chân, "Mẹ kiếp, lương tâm của bà ta bị chó ăn rồi! Tôi bảo nhá Lâm Yên, bà rút cục là bao nhiêu lần mắt mù thế hả, bà tự xem lại đi, tất cả đám người bên cạnh bà đều là loại vô ơn bạc nghĩa!"
Lâm Yên cười cười: "Làm gì phải tất cả, không phải còn có ông đấy thôi?"
Uông Cảnh Dương sững sờ, sau đó hừ hừ một tiếng, giọng điệu rõ ràng vui vẻ lên không ít, "Bà biết là tốt rồi! Tôi đang ở gần trường Đại học, bà tới tìm tôi đi, tôi mời bà thịt nướng!"
Lâm Yên: "Được."
Lâm Yên nhìn điện thoại đã cúp, đáy mắt lộ ra tia ấm áp.
...
Ban đêm, cổng trường đại học, quán nhậu đồ nướng mở đúng thời gian đông khách nhất.
Từ xa Lâm Yên đã thấy Uông Cảnh Dương đang ngồi ở đó uống bia, anh ta đeo khuyên tai màu đen cùng với quả đầu nhuộm màu tím.
Ỷ vào nhan sắc giá trị cao, thật sự là muốn làm gì thì làm...
Nếu là người khác mà nhuộm màu tóc này chắc chắn hù chết con nhà người ta, hết lần này tới lần khác tên này đúnh thật là tuỳ hứng.
Chàng trai mang ngũ quan sáng sủa đẹp trai, trên trán hiện lên vài phần kiêu ngạo bất cần, thân hình thẳng tắp, hai chân thon dài, tùy tiện mặc áo thun đen kết hợp với chiếc quần jean rách gối, trông anh ta như người mẫu quảng cáo, giống y nam chính từ trong manga shoujo bước ra.
(*Manga Shoujo một thể loại truyện tranh ở Nhật Bản, thường vẽ về câu chuyện tình cảm lãng mạn, thích hợp với những cô nàng thiếu nữ. Chi tiết xin tự tra google.)
Cho dù có đặt vào vòng giải trí đầy rẫy những tiểu thịt tươi*, cũng không hề thua kém chút nào...
(**Tiểu thịt tươi ý chỉ những nam diễn viên trẻ đẹp có sức hút cao.)
Quán nhậu đồ nướng không thiếu những nữ sinh đại học, mấy bàn ăn bên cạnh các cô gái đang lặng lẽ len lén lấy điện thoại chụp ảnh anh ta.
Chắc là nhìn thấy cô, hai mắt Uông Cảnh Dương sáng rực, chai rượu trong tay lắc lắc, "Lâm Yên, ở đây!"
Lâm Yên cũng vẫy tay lại, lập tức đi đến, ngồi đối diện với Uông Cảnh Dương.
Hôm nay Lâm Yên mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc đen dài thẳng buông nhẹ đầu vai, đầu gối rất có quy củ khép lại, ngồi ngay ngắn.
Uông Cảnh Dương nhìn từ trên xuống dưới Lâm Yên một lượt, khóe miệng co rút lại, rõ ràng rất ghét bỏ.
"Bà có thể đừng ăn mặc thành cái bộ dáng như quỷ này không? Lâm Thư Nhã ăn mặc theo phong cách nữ tính thanh nhã đã đành, bà mặc thế này chẳng khác gì tôi lừa bà từ trên núi xuống!"
Lâm Yên đen mặt, "..."
Kiểu so sánh quỷ quái gì thế?
Được rồi, cô đúng là không biết cách ăn mặc quần áo.
Trước đây làm tay đua xe không để ý cách ăn mặc, cả ngày cứ mặc quần áo màu đen, không cần thay đổi nhiều làm gì.
Bình thường trước mặt Hàn Dật Hiên, cô phối đồ dựa trên sở thích phong cách của gã.
Lúc làm diễn viên thì người đại diện bảo mặc gì cô mặc nấy.
Đến nỗi chính cô đối với chuyện này hoàn toàn không yêu cầu gì, khoác tạm cái túi nhựa màu đen cũng được.
Lâm Yên đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cơ thể đột ngột có cảm giác lạ lùng, vô thức nhìn thoáng qua xung quanh.
Ánh mắt cô chậm rãi nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở dưới bóng cây đối diện đường cái.
Ở đó có một chiếc oto màu đen đang lẳng lặng đỗ.Lâm Yên nhìn chằm chằm cửa kính màu đen của xe, khó hiểu không tài nào dời mắt đi được, giống như có một loại sức mạnh không tên nào đó đang lôi kéo chính mình...
-
Chương 9 : Đánh gãy chân chó của ông
"Lâm Yên! Lâm Yên? Nhìn cái gì đấy?"
Mãi đến khi Uông Cảnh Dương gọi mình, Lâm Yên mới sững sờ giật mình, "Cái gì. . ."
"Bà không sao chứ?"
"Không, hơi phân tâm một chút, ông nói cái gì?"
Cùng lúc đó.
Dưới bóng cây bên trong chiếc xe màu đen kia.
Ngồi ở ghế sau, đáy mắt người đàn ông hiện lên một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng thì thào nói, "Phát hiện rồi à?"
Còn Bùi Nam Nhứ lúc này hai đang lo lắng cau chặt hai hàng lông mày, "Anh hai, anh vừa mới tỉnh lại, sức khoẻ thật không làm sao đấy chứ?"
Sau khi Bùi Duật Thành tỉnh lại, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho anh, cơ thể khoẻ mạnh như người bình thường, nhưng vẫn phải nằm viện quan sát mấy ngày.
Thế mà, Bùi Duật Thành vừa mới tỉnh lại, điều đầu tiên đã tìm đến cái cô tên Lâm Yên này.
Bùi Nam Nhứ nhìn theo ánh mắt của Bùi Duật Thành, kiểu gì nghĩ cũng không ra, cô gái này có chỗ nào đặc biệt, mà có thể làm cho Bùi Duật Thành để ý như thế.
Bùi Duật Thành không nói gì, tầm mắt lành lạnh chậm rãi rơi vào người ngối đối diện với Lâm Yên - Uông Cảnh Dương, ý cười trong đáy mắt không dễ gì phát giác đã tiêu tán mấy phần. . .
Quán nhậu đồ nướng.
Rất nhanh, ông chủ đem bia cùng xâu nướng lần lượt bưng lên.
Đồ khui bia không dùng tốt lắm, Uông Cảnh Dương thử nhiều lần đều không thành công.
Lâm Yên nhìn anh ta một cái, bàn tay trắng nõn mềm mại cầm lấy chai bia từ trong tay Uông Cảnh Dương, sau đó trực tiếp đưa lên miệng. "Rắc" một cái dùng răng cạy mở nắp bia, sau đó đưa vào tay Uông Cảnh Dương.
Uông Cảnh Dương im lặng nhìn động tác vô cùng thành thục của cô nàng: ". . ."
Nhịn nhục nửa ngày, Uông Cảnh Dương bó tay mở miệng nói, "Bà biết bà như thế gọi là cái gì không? Chính là vẽ hổ không thành, lại thành chó, toàn bộ đều giống bắt chước bừa!
Lâm Thư Nhã là chân chính học vẽ, múa, đàn, hát giỏi giang, người ta khí chất từ trong ra ngoài, không phải bà có thể giả bộ là được!
Mắt Hàn Dật Hiên không bị mù! Đồ dỏm như bà làm sao so được với chính chủ? Giả bộ cũng không giống chút nào!"
Lâm Yên không nói gì, chỉ cắn mở cái nắp chai thứ hai, lộc cộc giải quyết nguyên một chai rượu.
Uông Cảnh Dương vẫn còn tiếp tục nói: "Lâm Yên, tôi nói bà, bà thành ra ngày hôm nay cũng không thể chỉ trách em gái bà với thằng đàn ông cặn bã kia, tất cả đều là người bà quen!
Năm đó thành tích bà đứng đầu thành phố trúng tuyển vào trường Đại học Đế Đô, lại vì chu cấp nuôi em gái mà bỏ việc học, ra ngoài làm công kiếm tiền, cho cô ta học trường học tốt nhất, còn đưa cô ta học dương cầm, học vẽ tranh, học khiêu vũ, học cắm hoa. . .
Mãi cho đến lúc em gái bà thi xong đại học, cô ta lại muốn vào giới giải trí làm diễn viên. Được thôi, bà không nói hai lời bán mình đua xe, dùng mạng mình kiếm được tiền mua cho cô ta vai nữ chính!
Bà phát điên phát cuồng như thế rồi kết quả thì sao? Cô ta hút khô máu của bà đã đành, tiện tay cướp luôn bạn trai của bà!
Bà tỉnh táo lại đi, đừng có u mê không tỉnh nữa! Bà coi Lâm Thư Nhã như người thân nhất, cô ta chẳng qua biến bà thành cái máy rút tiền ATM ngu ngốc mà thôi. . ."
Lâm Yên mặt đầy ưu thương ngẩng đầu 45 độ ngắm nhìn bầu trời đêm, mỉm cười cắt lời anh ta, "Cẩu Tử, ông chỉ cần nói thêm một chữ nữa, có tin tôi đánh gãy chân chó của ông không?"
Uông Cảnh Dương nháy mắt câm như hến, giống hệt bộ dáng gà con rung rúc, im lặng ăn xiên thịt nướng.
Lâm Yên dịu dàng nói ra câu này so với trước kia, hung thần ác sát còn làm người ta sợ hãi hơn!
"Được rồi Cẩu Tử, ông không cần nói, tôi đã tỉnh táo lại lâu rồi, từ nay về sau, tôi với Lâm Thư Nhã không có bất cứ quan hệ nào." Lâm Yên bưng rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Chẳng qua, bây giờ tỉnh ngộ thì đã muộn rồi, còn làm được cái gì nữa, cuộc đời của cô đã hoàn toàn không cách nào cứu vãn được nữa rồi.
[Lời editor: Có thằng bạn thân tốt tính hở mồm ra là khẩu nghiệp thì phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. :))))
Đời chị chưa hết đâu còn phải tối ngày ôm đùi sếp nữa chứ.
-
Chương 10 : Nụ hôn bị cắt ngang
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, người cô yêu thương nhất chính là cô em gái này, toàn bộ những thứ tốt nhất đều cho cô ta, bảo hộ cô ta như bảo hộ công chúa.
Còn cô, từ bỏ việc học và tiền đồ, tầng lớp thấp nhất của đáy xã hội lần mò. Bây giờ, chỉ có lại một cái chân bị thương với trái tim chết lặng.
Uông Cảnh Dương nói không sai, khí chất của Lâm
Thư Nhã là do tiền của cô bỏ ra những 10 năm nay tạo thành, nói toàn tài cũng không ngoa, bằng không trong giới giải trí cô ta cũng không được đặt cho danh hiệu "Đệ nhất tài nữ".
Những điều này cơ bản không phải chỉ học trong thời gian ngắn mà thành, cuộc đời đã định cô không thể sánh nổi Lâm Thư Nhã.
Lâm Yên tửu lượng rất tốt, một két bia đều uống hét, cuối cùng cô mới có chuý men say.
"Em gái bà không phải người tốt, Hàn Dật Hiên càng cặn bã hơn. Lâm Yên, tôi cho bà một lời khuyên chân thành, từ giờ về sau đừng có mà mê muội vẻ đẹp bên ngoài nữa, trên thế giới này, càng là thứ đẹp đến diễm lệ điên đảo thì càng có độc, đây là quy luật..."
Lâm Yên chống đầu, nghe vậy bật cười, "Vậy ý ông là, ông cũng có độc? Ông cũng rất đẹp mà!"
Uông Cảnh Dương cứng đờ, hai gò má từ từ đỏ rựng: "..."
Lâm Yên cảm giác mình hình như đang say, ý thức càng ngày càng mơ màng, tiếng nói của Uông Cảnh Dương bên tai cũng trôi xa dần.
Rõ ràng là trời mùa hè, Lâm Yên lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Cảm giác giống như có một khối băng lạnh buốt thấu xương chui vào trong cơ thể.
Tuy nhiên, cảm giác này chỉ thoáng qua.
Rất nhanh khối băng ấy hóa thành dòng nước ấm áp, hoà vào cơ thể cô.
"Khụ, tôi không giống, quan hệ của hai chúng ta thế nào, tôi còn có thể hại bà à? Lâm Yên... Tôi thấy bà đừng quay về chỗ mợ bà luôn đi... Tối nay... Bà trực tiếp đến chỗ tôi ở... Vẫn còn phòng trống đấy..." Uông Cảnh Dương ấp úng mở miệng đề nghị.
Nhưng Uông Cảnh Dương chờ nửa ngày không thấy Lâm Yên đáp lại.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Lâm Yên gục xuống bàn ngủ thiếp từ lâu.
Uông Cảnh Dương thấy thế, nhìn chằm chằm cô gái không tim không phổi, im lặng nhỏ giọng phỉ nhổ, "Luôn luôn ngu ngốc như thế... Được rồi, ông đây cũng không có tư cách nói bà, ông đây so với bà còn ngốc hơn, thích một kẻ ngu ngốc..."
Dưới ánh đèn chợ đêm, cô gái lẳng lặng nằm ngủ trên mặt bàn như một thiên sứ, gương mặt mềm mại, trắng nõn đáng yêu, đến những lông tơ trên mặt đều thấy rõ...
Uông Cảnh Dương ngơ ngác nhìn ngây dại, đỏ bừng tận mang tai, trái tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên gấp gáp.
Uông Cảnh Dương siết chặt nắm đấm, không kìm nén được lòng mình, tiến lại gần mặt cô gái...
Giữa hai người lúc này gần đến mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương.
Trong tíc tắc môi của Uông Cảnh Dương chạm lên mặt Lâm Yên...
Lâm Yên bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía anh ta ——
Ngay lúc này, cô gái mở miệng, giọng nói sâu kín thăm thẳm sắc lạnh đến tột cùng ——
"Muốn chết?"
"Mẹ... Mẹ ơi!!!" Uông Cảnh Dương bị doạ cho hồn bay phách lạc, từ trên ghế ngã xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Cùng lúc đó, lập tức trong khoang xe đối diện.
Bùi Nam Nhứ kinh hoành nhìn Bùi Duật Thành mất hết ý thức, "Anh hai! Anh hai, anh tỉnh lại đi..."
[Editor: Hôm nay bận, đăng muộn.
Có ai thấy buồn cười đoạn hôn trộm rồi bị ai kia bắt quả tang không? :))) Nếu bạn nào đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cục mọi chuyện vì sao thì ngày mai sẽ hé màn bí mật một ít.
Còn hôm nay chỉ đến đây thôi, vụ gặp gỡ chính thức giữa nam - nữ chính thực xin lỗi vì không có thời gian, hôm nay máy tính lại hỏng mà phải sửa bằng tay 4 chương trên ipad vã lắm nên các bạn thông cảm.
Ngày mai chỉ có 2 chương thôi nhé vì máy tính phải đi sửa lại. TTCuối cùng hơi bất ngờ vì hôm nay nhiều bạn nhảy hố sớm, để "báo đáp" các bạn tui đã gõ 4 chương đó nha. Một lần nữa cảm ơn.