Bí mật hôn nhân - Phi Yên
-
Tên truyện: Bí mật hôn nhân
Tác giả: Phi Yên
Thể loại: Ngôn tình , Sắc , Sủng
Giới thiệu truyện ngôn tình sắc Bí mật hôn nhân
Trong tình yêu luôn trãi qua nhiều giai đoạn khác nhau nhưng cùng đích đến là hôn nhân cũng có thể nói hôn nhân là khi hai linh hồn hòa hợp.
Tuy nhiên đối với cuộc hôn nhân sắp diễn ra của Sở Dao thì trái tim của cô không cảm nhận được tình yêu của người mình sắp lấy làm chồng..
Cô cứ ngỡ hôn nhân rồi sẽ vung đắp.
Nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại là bao bí mật được khai phá.
Người chồng tật nguyền đáng thương mà cô thầm nghĩ, chính là một người đàn ông đáng sợ.Chỉ là cô lại không ngừng rung động thì phải làm sao?
-
Chương 1: Dạ tiệc đêm
Đầu thu buổi tối trời bắt đầu se lạnh, những cơn gió man mát làm cho khí trời thêm trong lành và yên ả hơn bao giờ hết.
Cổng kính cao tường, uy nga diễm lệ, đèn khổng minh cỡ đại được văng lối đi vào..
Hàng cây được vung vén tỉa tót gọn gàng, đã rụng lá chỉ còn trơ cành khẳng khiu..Đèn lung linh văng ngập lối.Hàng cây được bao bọc bởi ánh sáng rực trong vô cùng lãng mạng..
Bờ hồ rộng lớn, mặt nước yên ả khiến lòng người cũng hưởng lấy sự bình yên..
Hàng mi dài vừa đen vừa rậm chớp nhẹ trong làn gió.Vóc dáng thanh mảnh diễm lệ trong bộ váy lụa màu hồng xinh đẹp trong màn đêm thoắt hiện..
Sở Dao kéo lấy tà ào, bước nhẹ xuống bậc thang.
Làn môi đỏ khẽ thở dài, quay đầu nhìn vào dạ tiệc người với người bên trong sảnh lớn..
Cô nhẹ lắc đầu một cái, đây vốn là thế giới không thuộc về cô mà.
Ánh đèn hoa lệ, nhưng nụ cười xã giao đầy thâm sâu nông cạn.
Sở Dao cô tự nhận mình không có thiên chất cao sang nếu hôm nay không bị ba của cô ép đi dự buổi tiệc này, cô thật cũng chẳng bao giờ biết được thì ra có một thế giới xa hoa như vậy.
Nơi cô đang đứng là khuôn viên của Tần Gia.Phía bên trong lễ hội linh đình chính là lễ đính hôn của đại thiếu gia Tần Sinh cùng thiên kim tiểu thư của Ngô gia là Ngô Đàm Tuyết..
Hai người họ đúng là một cặp trời sinh, sánh bước bên nhau khiến ai cũng phải ghen tỵ..
Nam thì đỉnh đạt tuấn tú, nữ thì xinh đẹp kiều diễm, tuy Ngô Gia so với Tần Gia dù gia thế hay sản nghiệp vẫn yếu thế hơn rất nhiều.Nhưng vẫn xem là môn đăng hộ đối..
Sở Dao cũng không muốn quản chuyện thiên hạ, cô chỉ phận côi cút chưa bao giờ mộng mị sẽ bay thành phượng hoàng..
Nếu không vì ước nguyện của mẹ mình trước khi qua đời, cô nghĩ mình bây giờ đã rời khỏi Sở gia sống cuộc sống tiêu diêu tự tại..
Tuy đạm bạc nhưng hạnh phúc vui vẻ không cần xem sắc mặt người khác để sống.
Nhìn cánh hoa lan hồ điệp rung rinh trong gió.Sở Dao thả nhẹ bước chân, bàn tay búp măng trắng noãn có chút thô ráp nâng nhẹ cành lan tím, môi đỏ nhếch nhẹ nụ cười ngây thơ, ánh mắt trong veo dưới ánh trăng sáng đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời.Say sưa ngắm nghía vẻ phong tình của cánh lan hồ điệp..
Chỉ tiếc là giây phút im ắng lại bị phá vỡ nhanh chóng...
- " Đại Thiếu Gia và Ngô Tiểu Thư thật đẹp đôi nha"
- " Đẹp đôi gì chứ.Nếu Nhị Thiếu Gia của chúng ta vẫn như ngày xưa.Thì nam chính bây giờ là cậu ấy rồi.."
- " Này.Cô nói nhỏ thôi muốn bị đuổi việc à..?"
Tiếng nói qua lại ngày càng rõ ràng, Sơ Dao mở tròn đôi mắt thấy hai dáng người vừa đi đến..
Giống như sợ người ta biết mình vừa nghe lén, cô che miệng cúi người vòng qua gốc cây cổ thụ ngồi xuống, cả thở cũng chẳng dám..
Vẫn biết mình là khách đâu làm gì sai chỉ là vô tình nghe thấy, nhưng cô cảm thấy mình vừa nghe chuyện gì đó rất bí mật của Tần Gia thì phải..
Quả nhiên tiếng hai cô gái đang đi đến vẫn phát ra đều đều không phát hiện ra cuộc nói chuyện của họ có người thứ ba nghe thấy..
- " Biết rồi..biết rồi.Tôi nói nhỏ là được chứ gì.Nhưng tôi thấy ức cho Cậu Hai lắm.Nếu ba năm trước bi kịch không xảy ra, thì bây giờ Đại Thiếu Gia có được lên mặt như vậy không.
Còn cả Cô gái Đàm Tuyết kia nữa.Ai đời từng là người yêu của em trai bây giờ lại kết hôn với Anh Trai của người yêu mình.Loại phụ nữ như vậy có tốt đẹp gì chứ.."
- " Thôi được rồi.Cô bức xúc gì chứ.Số Cậu hai không may mắn thì phải chịu thôi.Ai làm gì nấy biết.Chúng ta chỉ là phận tôi tớ.Đừng để cái miệng hại thân.Đi thôi.."
Nhìn hai bóng dáng ngày càng khuất xa.Sở Dao chui ra từ gốc cây, vẻ mặt ngây ngốc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Cô mới được nghe chuyện tình tay ba của giới thượng lưu sao.Một Tần Gia uy quyền gia thế, một Tần Thị trên thương trường uy danh lừng lẫy.
Thế mà nội tình bên trong cũng lắm éo le nhỉ.
Bỗng nhiên Sở Dao có chút an ủi vì nghe kể qua người đàn ông mà hai cô gái kia gọi là nhị thiếu gia, nghe qua hoàn cảnh còn đáng thương hơn cô nữa là.
Mà anh ta bị bi kịch gì nhỉ đến mức người yêu bỏ rơi.Từ người yêu mà trở thành Chị Dâu cũng thật chua chát.
Quyền kinh doanh đều rơi vào tay anh trai mình.
Nghĩ ra cuộc đời anh ta còn tâm tối hơn cả cô nữa nha.
Cô chỉ là con gái của vợ lẻ, nên hai mươi mốt năm qua sống dưới ánh mắt không thiện cảm của gia đình vợ lớn của Ba cô.
Đã là uất ức lắm rồi, nhưng trách gì được vì con gái của vợ lẻ nên cô chỉ biết cam chịu không phải cô không muốn rời đi mà là cô không muốn làm người mẹ quá cố của mình thất vọng.Cả đời bà chịu nhiều tủi nhục chỉ mong được Sở gia cho một danh phận.
Đến khi bà qua đời ba cô cũng thương xót nghĩ tình vợ chồng bao nhiêu năm đem bà về chôn cất thuộc địa phận dòng họ của Sở gia.Đây là ngọn lửa châm ngòi cho nỗi hận và căm phẫn của mẹ Cả ngày càng lớn hơn..
Dù sao cô cũng biết ơn ba mình, ông cũng đã an ủi linh hồn tủi hờn của mẹ cô bao nhiêu năm qua.Khi sống không được danh phận đến khi chết mới được rũ lòng thương xót.Nhưng cô biết chắc mẹ cô đã rất vui.
Vì mồ mã của mẹ ở Sở gia nên cô mới không nỡ rời đi.
Nỗi thống hận người đã khuất của mẹ cả điều đổ lên đầu của cô mà thỏa giận.
Tuy cô ở Sở gia nhưng cô không được ở trong nhà chính mà ở căn phòng nhỏ phía sau khuôn viên.
Nếu chị gái của cô cao sang quyền quý sống trong nhung lụa thì cô ngược lại hoàn toàn.
Cuộc sống của cô trôi qua những ngày tháng chỉ đi học, trở về nhà ru rú trong căn phòng nhỏ của mình.Thời gian đầu cô hay phụ người làm trong nhà những việc lặt vặt.
Nhưng sau này ba cô biết không cho cô làm nữa.
Ông cũng bất đắc dĩ nhìn cô sống căn phòng nhỏ ngoài nhà chính.Nhưng dù sao mẹ cả của cô cũng là người có tiếng nói trong Sở Gia với lại về việc đem di hài của mẹ cô về Sở gia đã chạm đến giới hạn của bà ta.Nên ba của cô cũng không muốn làm lớn chuyện.
Lại nghĩ cô sống như vậy cũng tốt đỡ phải chạm mặt nhau cho tránh phiền não..
Qua kì nghỉ hè này cô sẽ nhanh chóng tốt nghiệp đại học, lúc đó cô sẽ suy nghĩ việc dọn ra ngoài ở riêng.
Sở Dao lững thững suy nghĩ trôi dạt nơi nào, cô cứ thả nhẹ bước chân đi về phía trước cũng chẳng biết mình đi đâu..
Bất ngờ Sở Dao dừng bước, hàng mi dài chớp chớp ngẩn ngơ ngắm nhìn đến thẩn thờ, quên cả việc di chuyển, thừ người đứng đó..
Dưới gốc cây cổ thụ treo đầy đen, phản chiếu ánh nước xanh mênh mông của nước trong hồ.
Phía sau là một căn biệt thự làm bằng gỗ được phủ màu nâu đỏ vừa cổ kính vừa sang trọng , thiết kế vô cùng đẹp mắt.
Sơ Dao không ngờ trong Tần Gia lại có một ngôi biệt thự nằm riêng biệt như vậy.
Nhưng điều đáng nói ở đây mà khiến cô ngẩng người là người đàn ông đang ngồi dưới tán cây.
Một chiếc bàn trắng được trang trí bởi thức ăn và rượu đỏ.
Anh ta chễm chệ ngồi ở đó, ánh sáng thiên nhiên của ánh trăng hòa vào khung cảnh càng tôn thêm vẻ cao quý của anh ta..
Sở Dao cắn môi, tay nhỏ kéo lấy tàn cây liễu rũ che nữa khuôn mặt.Cô không nói ngoa nhưng người đàn ông xuất hiện trước mặt cô không thua bất cứ nam chính của bộ phim ngôn tình nào mà cô đã xem qua.
Gương mặt góc cạnh như điêu khắc, mài rậm hòa vào đôi mắt đen sâu hút mang vẻ ướt át đa tình, sóng mũi cao cùng làn môi mỏng quyến rũ.
Anh ta có làn da rất đẹp chỉ là sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt không được tốt cho lắm..
Nhưng mọi thứ thật sự rất đẹp và hài hòa nếu thứ anh ta đang ngồi không phải là một chiếc xe lăn..
Sở Dao thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông đẹp mắt trước mặt cô là Nhị thiếu gia của Tần gia.
Thì ra hai chữ bi kịch mà hai cô gái kia nhắc đến là anh ta bị tật nguyền phải gắn liền với chiếc xe lăn.
Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của anh ta mà xem, chẳng ai thấy được sự bi lụy hay cần sự thương cảm của người khác.
Tuy rằng phải ngồi trên chiếc xe lăn, người yêu của mình đang hạnh phúc bên anh trai của chính mình.Nhưng sao cô không nhìn ra sự đau lòng từ anh ta.
Nhưng tận sâu trong đáy lòng Sở Dao có sự thương cảm dành cho người đàn ông này.
Nhìn anh ta tầm khoảng ba mươi, tương lai sáng lạn bao người mơ ước lại bị vụt tắt khi tuổi đời còn quá trẻ không tránh cho người ta thương xót.
Dưới ánh trăng anh ta nhàn nhã thưởng thức rượu ngon cảnh đẹp giống như dạ tiệc trong kia chẳng một chút liên quan đến mình..
Phía sau còn có ba người đàn ông mặc vest đen yên lặng bảo vệ cho anh ta.
Chỉ là ngồi ngắm cảnh đẹp mà cũng cần vệ sĩ bảo vệ chăm sóc đây được xem là thói nhà giàu không nhỉ..?
Sở Dao chu môi lẫm bẫm chẳng hiểu sao cứ thích nhìn vào khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt của người đàn ông này..
Mà quên luôn rằng dưới chân cô là hàng đá cụi trãi dài, thân người cứ nghiêng về phía trước, gót gìay vướng vào khe đá đến lúc muốn giữ thân người cũng thật khó..
- " Á.."
Sở Dao cứ thế vấp lấy ngã nhào xuống đất, tiếng hét của cô làm khoáy động không gian của người đàn ông..
Sở Dao lấy tay che miệng thì đã muộn, ba người mặt áo vest đưa mắt nhìn nhau.Một người nhanh chóng tiến về hướng Sở Dao.
Sở Dao hoảng sợ từ dưới đất đứng lên, hơi thở trở nên hỗn loạn..Lén đưa mắt nhìn ra sau người áo đen, quả nhiên người đàn ông ấy cũng đang lạnh nhạt nhìn cô..
Dù khoảng cách hai người khá xa nhưng cô vẫn nhìn rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh ta.
Ánh mắt anh ta rất đẹp, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô, anh ta cũng chẳng thể hiện tâm tình không tốt khi bị người khác quấy phá không gian tốt đẹp.
Cử chỉ giống như không quá quan tâm.
Nhưng vệ sĩ của anh ta thì khác.Anh ta lạnh giọng..
- " Tiểu thư.Xin lỗi nơi này không được vào.Phiền cô rời đi..".
Khuôn mặt Sở Dao có chút gượng gạo, cúi đầu nói lí nhì nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn người phía sau..
- " Xin lỗi..xin lỗi..Tôi đi ngay.Tôi không cố ý quấy rầy các anh đâu.."
Người vệ sĩ không trả lời đưa tay ra ý tứ rõ ràng muốn cô rời đi..
Sở Dao có chút xấu hổ bị người ta bắt tại trận nhìn trộm người khác.Cô buồn rầu lui bước chân, miệng vẫn nói..
- " Xin lỗi, thật xin lỗi.."
Rồi xoay người nhanh chân chạy trốn..
Bóng dáng mảnh mai màu hồng rất nhanh biến mất sau khúc cua..
Thu hồi ánh mắt,nhìn ra mặt hồ xa xăm, làn môi mỏng nhếch nhẹ khó nhìn thấy.P/s: Các mem ăn tết vui vẻ không nhỉ.Năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé các t.y.Truyện mới nhớ vote tích cực nhé."
-
Chương 2: Gian tình
Sở Dao vốn tự nhận mình rất nhát gan, lá gan của cô vô cùng bé nhỏ.Hôm nay quả là đã vượt khỏi sự can đảm hàng ngày của chính mình..
Tuy đã cách xa nơi đó một đoạn nhưng hơi thở của Sở Dao vẫn không thể bình ổn lại được..
Vừa xấu hổ vừa sợ hãi khiến khuôn mặt Sở Dao nhiễm hồng.Đôi mắt to tròn chưa vứt đi sự sợ sệt vừa rồi..
Từ phía đối diện bất ngờ có người đi tới, Sở Dao chưa kịp nhìn kĩ người kia đã đi phớt qua cô, có vẻ rất vội bước chân rất nhanh.
Ánh mắt người đó còn nhìn lướt qua cô, mang vẻ bối rối nhưng rồi che giấu rất nhanh..
" Ngô Đàm Tuyết "
Tuy nói người kia có vẻ vội vàng đầu hơi cúi cố ý tránh né ánh mắt Sở Dao.Nhưng Sở Dao nhận ra người này.Không ai khác chính là cô dâu trong buổi tiệc hôm nay..
Sở Dao quay đầu nhìn theo hướng Ngô Đàm Tuyết đang hướng tới..
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc nhìn theo.
Sau đó không biết nghĩ gì, chân mài lại nhíu lại, môi đỏ phụng phịu lẫm bẫm..
- " Chẳng lẽ...."
Lời kế tiếp Sở Dao không dám nói ra vì sợ đâu đó có người nghe thấy..Lòng tự hiểu cảm thấy có mùi gian tình đâu đây..
Ánh mắt to tròn cứ tò mò nhìn theo không dứt..
- " Sở Dao.Em đứng đi làm gì?"
Sở Dao như có tật giật mình, vừa quay đầu đã gặp sắc mặt không tốt của chị gái cùng cha khác mẹ của mình là Sở Hân cùng trợ lý của ba cô đang đi đến, rõ ràng là đang tìm cô mà..
Bao nhiêu năm qua Sở Hân chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt.Bây giờ cũng như thế, Sở Dao cũng đã quen, nhanh chóng lấy lại tinh thần cười nhẹ..
- " Chị..Em chỉ là hóng gió.."
Sở Hân có vẻ đẹp khác hẳn Sở Dao.Nếu Sở Dao như trăng sáng mùa thu, thanh tao nhẹ nhàng, vẻ đẹp trong veo càng nhìn càng bị nét đẹp ngọt ngào đấy thu hút.Chỉ là cô vốn không biết giá trị của chính mình mà thôi..
Còn ở Sở Hân là nét đẹp sắc sảo quyến rũ, đầy kiêu hãnh và tự tin..
Sở Hân đưa mắt nhìn cô em gái cùng cha khác mẹ của mình, cả chính cô ta cũng nhiều lần chán nản không khỏi thừa nhận đứa em gái mà cô ta không vừa mắt này càng lớn càng xinh đẹp.Sắc vóc như phát sáng lúc nào cũng ngọt ngào, Sở Hân rất ghét nhìn vào nụ cười ngây thơ của Sở Dao và cả đôi mắt biết nói kia.
Như một tiểu yêu tinh không cần son phấn, vô tư ngây thơ cứ việc đứng đó cũng có thể quyến rũ lũ đàn ông..
Chẳng hiểu sao nay ba của cô ta là một mực muốn đưa Sở Dao đi theo.Khi phát hiện Sở Dao mất dạng ông liền bảo cô ta đi tìm..
Sở Hân thu lại tầm mắt, sắc bén liếc xéo Sở Dao, hằn học..
- " Nơi này có thể để em đi lung tung à.Vào trong đi.Lần sau đến những nơi sang trọng này tốt nhất đừng nên đi.Biết mình không phù hợp thì đừng ép buộc bản thân "
Nói rồi Sở Hân xoay người quay lưng đi trước cũng không quản Sở Dao có đi theo hay không.
Sở Dao cúi đầu thở dài, chậm chạp đi theo sau..
Ý tứ quá rõ ràng cô vốn không thuộc nơi đây.Nhưng cô nào có ép buộc bản thân mà do ba cô đang ép buộc cô đấy chứ.Sở Dao biết tính tình Sở Hân, tuy là không ưa gì cô nhưng từ nhỏ Sở Hân cũng không gây khó dễ gì cho cô nhiều.Tuy ăn nói khó nghe nhưng cũng không đến mức ức hiếp cô đến đường cùng..
Sở Hân vốn là cô gái phóng khoáng trong tình yêu, cũng rất giỏi việc kinh doanh, nên cô ta có sự kiêu hãnh là đúng.
Sở Dao đi được mấy bước lại ngoáy đầu lại nhìn về sau, rồi mới chịu đi tiếp..
__________________________________________
Ngô Đàm Tuyết dọc theo hàng đá cụi, đi đến nơi hàng liễu đang rũ xanh..
Nhưng cô ta không đứng yên rình trộm như Sở Dao mà là rất tự nhiên thả nhẹ dáng ngọc tiến bước chân, ánh mắt say mê đắm chìm nhìn người đàn ông cao quý ngồi trước bàn vuông màu trắng..
Chỉ là còn tầm mười bước chân nữa cô ta đã bị người đàn ông mặc áo vest đen chặn lại..
- " Ngô Tiểu thư.Cậu Phong đang nghỉ ngơi không muốn bị ai quấy rầy.."
Ngô Đàm Tuyết như chẳng thèm để ý đến lời nói của anh ta..Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ không giấu nổi tình yêu.Ánh mắt say mê ửng hồng ánh mước nhìn người đàn ông đang thản nhiên uống rượu từ đầu đến cuối chưa hề nhìn lấy cô ta một lần.Ngô Đàm Tuyết có chút ủy khuất nghẹn ngào..
- " Phong.Em..em chỉ muốn nói với anh vài câu.Anh có thể gặp em được không..?"
Trả lời cô là lời nói lạnh lùng của người vệ sĩ..
- " Ngô tiểu thư.Bây giờ cô là vợ chưa cưới của Cậu Sinh.Hành động này của Cô không hay cho lắm.Mời cô đi cho "
Sự thật luôn là sự thật!
Nhưng Ngô Đàm Tuyết vẫn không muốn buông tha, sự lạnh nhạt xem cô ta như không khí của Tần Phong làm lòng cô ta thêm lạnh lẽo..
Cô ta nhẹ giọng nức nở..
- " Phong.Em biết anh hận em.Em biết em không đáng được anh tha thứ.Nhưng em...em thật sự rất yêu anh.Thời gian bên cạnh anh là thời gian em hạnh phúc nhất.."
Người vẫn ngồi im từ lúc giờ, lúc này thản nhiên giơ tay ra hiệu..
Ngô Đàm Tuyết đứng đó thẩn thờ nhìn người vệ sĩ từ phía sau bước đến giúp Tần Phong đẩy chiếc xe lăn..
Cứ thế anh biến mất dần trươc mắt cô ta..
- " Phong..Phong.."
Những người đứng đó cũng theo sau.Chẳng ai đối hoài đến tiếng gọi của Ngô Đàm Tuyết..
Đây vốn là anh, nếu được anh yêu thương là hạnh phúc nhất thế gian.Nhưng một khi anh đã không quan tâm thì cho dù người khác có chết trước mặt anh, Anh điềm nhiên không thấy..
Bàn tay nhẹ nhàng lau lấy khóe mắt.Nở nụ cười chua chát.Ánh mắt đông đầy tình cảm nhìn theo cánh cổng đóng chặt phía trước.
Rồi quay đầu trở lại bộ dáng diễm lệ bước về nơi mà mà chính mình đã lựa chọn..Chỉ là mối tình này thật khó để quên đi!
-
Chương 3: Muốn kết hôn
Buổi tiệc có linh đình long trọng cách mấy rồi cũng tàn.
Tần Gia huyên náo vừa rồi trở về im ắng, trong căn phòng sách ở lầu hai của sảnh chính lúc này không khí có chút lạ lùng..
Tần Sinh đứng trước bàn làm việc sắc mặt không được tốt cho lắm.Một lúc lâu mới mở miệng..
- " Ông.Cháu cứ nghĩ hôm nay sẽ được nhận lời chúc mừng thật sự từ ông.."
Bàn tay lật sách của Tần Cát ngừng lại, nhướn đôi mài đã lấm tấm điểm trắng nhẹ nhàn nhìn Tần Sinh..
- " Ý cháu là sao? Cứ nói thẳng không cần vòng vo.."
Tầng Sinh cúi đầu, sắc mặt không hề che giấu nổi thất vọng.
- " Được vậy cháu xin nói thẳng.Ông nói nếu trong vòng ba năm Tần Phong không thể hồi phục chức Chủ Tịch sẽ giao lại cho cháu.
Năm đó Ông còn nói nếu ngày Tần Phong kết hôn cũng là lúc Ông giao mọi quyền hành cho nó.Từ ngày Tần Phong bị tai nạn, tập đoàn là do một tay cháu lo liệu.
Đã gần ba năm trôi qua nếu Nó hồi phục được thì đã hồi phục, bác sĩ đã nói nó sẽ liệt cả đời.Ông còn mong đợi gì nữa.
Với lại không phải Cháu sắp kết hôn rồi sao.Những gì ngày xưa Ông đã hứa với Tần Phong không phải bây giờ Ông nên thực hiện với Cháu hay sao.Chẳng lẽ cháu không phải là cháu của Ông.
Cháu biết trong mắt Ông Cháu vĩnh viễn không qua được Tần Phong.Nhưng mấy năm qua cháu mới là người chèo chống Tần Thị.."
Sắc mặt đầy minh mẫn của Tần Cát không hề thay đổi khi nghe Tần Sinh mang vẻ u uất..
Ông nhẹ nhàng gập lại cuốn sách, trầm ổn lên tiếng..
- " Cháu nói xong chưa?"
Tần Sinh vẫn còn muốn nói thêm, nỗi giận này anh ta khó mà nuốt trôi.Mấy năm qua đưa lưng ra mà làm lụng vất vả.Chỉ mong lấy được lòng Ông của anh ta.
Lời hứa đó chẳng ai mà không rõ, nên anh ta luôn chắc nịch trong lòng rằng hôm nay anh ta sẽ được tiếp quản chức vị mà mình mơ ước bao năm qua.
Dù bản thân Tần Sinh rất rõ về khả năng kinh doanh anh ta không qua được đứa em tật nguyền kia của mình.
Nhưng về mưu mô và thủ đoạn thì anh ta không thiếu.
Trước đó mẹ của Tần Sinh cũng giúp anh ta nói đỡ trước mặt Tần Cát..Ông chỉ im lặng làm anh ta mừng thầm.
Không ngờ tất cả chỉ là anh ta hoang tưởng..
Trên dưới Tần Gia ai không rõ Tần Phong bây giờ chỉ là một tên tật nguyền cả bản thân mình lo không xong.Thì làm gì có khả năng trở về quản chuyện Tần Thị.
Thấy Tần Sinh im lặng không nói, Tần Cát mới từ tốn lên tiếng..
- " Cháu có biết trong kinh doanh phải cần gì không? Đó là một cái đầu lạnh.Phải luôn bình tĩnh trước mọi chuyện "
Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở lại khiến sắc mặt Tần Sinh càng khó coi.
- " Ông.Cháu xin lỗi.Cháu không có ý gì khác.Cháu chỉ là thấy Ông thật sự không tin tưởng cháu.Nên Cháu có chút nóng nảy."
Tần Cát cười nhạt, hớp một ngụm trà lại thản nhiên gật đầu không phản bác..
- " Đúng vậy.."
Tần Sinh không ngờ Tần lão gia thừa nhận không tránh né..
Lại nghe Ông điềm nhiên nói tiếp..
- " Mười tám tuổi Tần Phong đã theo Ông học kinh doanh.Còn cháu chỉ mấy năm đổ lại đây.Thẳng thắng mà nói cháu chưa thể nắm bắt hết tất cả như Tần Phong.Cháu nói xem Ông làm sao có thể tự tin giao sản nghiệp của Tần Gia vào tay cháu.Ông không ngại nói cháu biết.Ngồi vào chiếc ghế Chủ Tịch của Tần Gia không phải chỉ cần bỏ sức mà còn phải bỏ tâm vào đó.Với lại Ông không hề thất hứa, chỉ là do cháu quá nóng vội"
Không phải thời hạn ba năm chưa đến sao?
Hai tay Tần Sinh nắm chặt lại với nhau, gân xanh nổi cộm lên, nuốt nổi uất ức vào trong lòng.Gượng cười hạ giọng..
- " Cháu biết Tần Phong là bẩm sinh đã có tài kinh doanh.Cháu từng ngày cũng đang nổ lực.Chỉ mong ông nhìn nhận sự cố gắng của Cháu.Mọi thứ cháu làm điều muốn tốt cho Tần Gia.Cháu sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng Ông.."
Tần Cát làm sao không nhìn ra thái độ nhẫn nhịn của Tần Sinh.Ông xua tay lại bảo..
- " Thôi được rồi.Cả ngày mệt mỏi cháu về nghỉ ngơi trước đi.Chiếc ghế Chủ tịch cháu muốn ngồi vào cần phải nổ lực nhiều hơn, nhưng chiếc ghế Tổng giám đốc sẽ giao cho cháu "
Làn môi mỏng của Tần Sinh bây giờ mới nở nụ cười.Bước gần đến sắc mặt liền tươi tỉnh..
- " Vâng.Cháu cám ơn Ông.."
Tần Cát chỉ khẽ gật đầu rồi xua tay ý bảo Ông cần nghỉ ngơi..
Tần Sinh gật đầu nói thêm vài câu quan tâm rồi mới mở cửa ra ngoài..
- " Sao rồi.Ông con nói sao? "
Cánh cửa vừa khép, Phụng Loan vỗ lấy vai con trai lo lắng hỏi tới..
Tần Sinh cười khẽ..
- " Từ mai mẹ phải gọi con là Tần Tổng rồi "
Hai mắt Phụng Loan sáng lên lại nghĩ đến chuyện gì kéo tay Tần Sinh..
- " Vậy chiếc ghế Chủ Tịch thì sao..?"
Tần Sinh xua tay sắc mặt có chút không tốt..
- " Tạm thời chưa được.Mà mẹ cứ yên tâm sẽ sớm thôi nó sẽ là của con.."
Phụng Loan nhìn vẻ mặt đắc ý của con trai, lặng lẽ thở dài nhắc nhở..
- " Chỉ mong như ý Con.Bây giờ mẹ chỉ mong hai anh em con có thể sống vui khỏe là mẹ an lòng.."
Nghe nhắc đến Tần phong, Tần Sinh hậm hực..
- " Đang vui.Mẹ nhắc đến nó làm gì.."
Phụng Loan nhíu mài muốn nói gì đó bởi vì sự xuất hiện của người đang đi đến nên im bật.Chỉ dùng đôi mắt có chút bất lực nhìn lấy Tần Sinh..
- " Sinh.Em tìm anh từ lúc giờ.."
Ngô Đàm Tuyết mỉm cười ngọt ngào bước đến.Tần Sinh cũng không quan tâm mẹ mình bên cạnh, hôn lên má cô ta yêu chìu nói..
- " Được rồi.Từ tối giờ em chưa ăn gì.Anh đưa em đi ăn.Rồi đưa em về "
- " Dạ.."
Ngô Đàm Tuyết cười khẽ quay sang Phụng Loan..
- " Dì à.Con xin phép ạ.."
Phụng Loan cười nhẹ nhìn bóng dáng hai người khuất dưới cầu thang lòng rối như tơ..
- " Bà làm gì thẩn thờ thế hả?"
Tiếng nói người đàn ông làm cho bà ta giật mình.Vỗ vỗ lấy ngực..
- " Ông làm gì mà lớn tiếng thế..?"
- " Tôi hỏi bà làm gì mà thẩn thờ.Đang suy nghĩ cái gì..?"
Phụng Loan lắc đầu kéo lấy tay chồng..
- " Em mệt rồi về nghỉ ngơi thôi.."
Thấy bà không nói Tần Hải cũng không hỏi tới, bị bà kéo về phòng.
Tần Hải tuy là con trai duy nhất của Tần Cát nhưng Ông không theo kinh doanh.Ông là một giáo sư của một trường đại học.
Nên cả cơ nghiệp và việc kinh doanh của Tần gia đều do hai con trai của ông đảm nhiệm.Chỉ tiếc rằng ba năm trước đứa con trai thứ hai của Ông không may gặp phải tai nạn.
Đó là nỗi xót xa mất mát lớn nhất của Ông.
Cho nên với cuộc hôn nhân của Tần Sinh và Ngô Đàm Tuyết ông không mấy vui vẻ.Chỉ là duyên phận ai người đó hưởng.Ông cũng không biết làm sao.
Từ ngày bị liệt hai chân, Tần Phong như trở thành một người khác.Luôn im lặng tự xây dựng thế giới riêng của chính mình.Ngoài ba người vệ sĩ thân cận theo Tần Phong từ năm mười tám tuổi đến tận bây giờ.Tần Phong đều không muốn tiếp xúc với ai quá nhiều.
Cả việc kinh doanh cũng bỏ mặc.
Dọn ra ở riêng đi đi về về lặng lẽ chẳng màn đến cơ sự.Lúc đầu trên dưới Tần gia đều rất đau lòng.Nhưng giờ cũng đã quen với cách sống của Tần Phong.Mọi người suy nghĩ thoáng hơn chỉ cần giữ được sinh mạng, bây giờ Tần Phong muốn sống như thế nào bọn họ điều chìu theo không một ai có ý kiến.
Tần Lão gia thì không cần phải nói đến, từ nhỏ Tần Phong là đứa cháu mà Ông nâng niu trong lòng bàn tay.Nếu nói bi kịch của Tần Phong là sự bất hạnh của anh thì nó cũng là nỗi đau không ai thấu của Tần Lão Gia..
Sau khi Tần Sinh đi rồi, Tần lão gia không trở về phòng nghỉ ngơi mà thong thả bước chân đi về hướng ngôi nhà gỗ màu đỏ nằm ở cánh phải của khuôn viên Tần Gia.
- " Lão Gia.."
Hai người vệ sĩ đứng trước của liền cung kính chào hỏi..
Tần Cát gật đầu quan tâm hỏi..
- " Thiếu gia ngủ rồi chứ..?"
- " Vẫn Chưa.Cậu ấy đang ở trong phòng luyện đàn.."
Tần lão gia gật gật đầu đưa cây gậy cho người vệ sĩ cầm lấy.
Hướng mắt nhìn cánh cửa phòng thứ ba đang đóng chặt..
Bàn tay người đàn ông mạnh mẽ, điêu luyện lướt trên phím dương cầm.Âm nhạc lúc trầm lúc bổng thổn thức người nghe..
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, Tần Phong vẫn không quan tâm.Cũng chẳng quay đầu nhìn lại, mắt nhắm hờ đánh trọn vẹn bài nhạc..
Cẩn Trúc vệ sĩ thân cận của Tần Phong vừa định mở miệng chào hỏi đã bị Tần lão gia giờ tay ra hiệu im lặng..
Ông lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế rất nhẫn nại chờ đợi cháu trai và thưởng thức âm nhạc du dương về đêm...
Qua một lúc khi bài nhạc kết thúc, Tần Phong đưa tay xoay bánh xe.Cẩn Trúc vừa muốn giúp đỡ, liền bị anh ngăn cảng lại.
Dù là phải ngồi xe lăn, vẻ mặt vẫn cao quý không nôn nóng cứ nhẹ nhàng thong thả.
Mọi hành động đẹp mắt này càng làm lòng Tần lão gia đau đớn trăm phần.
Ông nhiều lần muốn hỏi Ông trời đứa cháu tốt đẹp này của Ông tại sao phải chịu nỗi đau mất mát quá lớn như vậy..
Tần Phong từ lúc biết được kết quả mình sẽ bị liệt suốt đời.Anh vẫn chưa một lần nháo nhào, chấp nhận sự thật là một sự dũng cảm càng khiến Tần Cát phải khâm phục..
Nhưng cũng sợ hãi vì sự bình tĩnh quá mức cũa Tần Phong khiến ông lo lắng vì chẳng biết anh đang nghĩ gì..
- " Ông "
Nhìn đứa cháu trai đang ngồi trước mặt, tiếng gọi của anh làm Tần Cát lấy lại bình tĩnh..
- " Cháu đàn ngày càng hay.."
Tần Phong trong mắt Ông là một thiên tài bẫm sinh, kiến thức vô cùng sâu rộng.Mỗi thứ cháu trai của ông chạm vào điều phải hơn người khác một bậc..
Tần Phong cười nhạt..
- " Chỉ là giải khoay.Khuya rồi Ông tìm cháu có chuyện gì sao..?"
Cầm lấy ly trà Cẩn Trúc vừa rót uống một ngụm nhỏ.Tần Cát thở dài..
- " Có chuyện gì mới tìm cháu được à.Chỉ là ngủ không được muốn tìm cháu tâm sự.."
Ông im lặng một chút lại nói..
- " Ông đã quyết định đưa chiếc ghế Tổng Giám Đốc cho anh cháu.."
Ánh mắt già nua không ngừng quan sát thần sắc của Tần Phong..
Tần Phong rất điềm nhiên khi nghe tin này.
- " Vâng.Anh ấy xứng đáng được vậy.."
Tần lão gia thở dài trăn trở đôi phần..
- " Phong.Nếu cháu muốn quay lại Tập Đoàn, Ông..."
- " Ông.Tạm thời cháu chưa nghỉ đến việc đó.."
Lời nói của Tần Cát đành cắt lại trong lòng.
Đây không phải là lần đầu tiên Ông đề nghị chuyện này.Vì Ông không muốn Tần Phong chỉ vì mặc cảm đôi chân mà bỏ hết cả tương lai.
Nhưng đứa cháu này vẫn chưa vượt qua được cú sốc tinh thần.Ông đành chờ đợi vậy..
Lúc ông tưởng Tần Phong muốn kết thúc câu chuyện, lại bất ngờ nghe cháu trai của mình nghiêm túc nói..
- " Thay vì Ông muốn cháu trở lại với công việc.Sau không nghĩ cháu muốn kết hôn.Biết đâu sau đó cháu có lại hứng thú với mọi thứ"
Đôi mắt đã hằn vết nhăn của Tần Cát trừng lớn cố gắng tiếp thu lời nói của Tần Phong..
- " Lời cháu nói..nói là thật chứ.."
Tần Phong cười cười
- " Thật.Nhưng mà cháu chỉ sợ người ta chê cháu tật nguyền không muốn lấy Cháu mà thôi "
Một tiếng đập bàn vang lên giọng Tần lão gia đanh lại..
- " Ai dám không lấy cháu trai ông chứ.Cháu cứ nói đối tượng là ai.Hay để Ông kiếm cho cháu.Nếu bọn họ dám từ chối Ông sẽ cho bọn họ hiểu rõ thế nào là cái tên Tần Cát.."
Cái này là đang ép uổng con gái nhà người ta đấy à! Ngặt nổi anh lại thích đấy..!
- " Không cần Ông tìm đâu.Cháu có đối tượng rồi "
Một lần nữa Tần Cát lại bất ngờ.Dè dặt lên tiếng..
- " Thật sao.Được rồi cháu nói Ông biết được không?"
Nụ cười nhạt của Tần Phong làm Ông chờ đợi.Lại nghĩ mối nghiệt duyên không thành kia, nếu nay Tần Phong thật lòng quên đi.Ông thật sự rất vui mừng..
-
Chương 4: Tỏ tình
Nửa tháng sau, là thời gian thoải mái nhất của sở Dao.
Vừa kết thúc kì thi đầy cam go của năm ba đại học..
Đạt số điểm như mình kì vọng, Sở Dao vui vẻ nhẹ cả người.Qua kì nghỉ hè cô chỉ còn đúng một năm nửa là kết thúc những ngày tháng Đại Học..
Nhìn con đường phía trước xe cộ tấp nập, cái nắng mùa hè cũng bắt đầu oi bức..
Sở Dao nhanh chóng giơ tay xin đường để bắt lấy xe bus về nhà.Tuy cô mang tiếng là con cháu Sở Gia nhưng cô luôn tự túc đi lại.Ai ai nhìn vào đều không nghĩ cô xuất thân là con nhà giàu có.
- " Tiểu Dao.Lên xe anh đưa em về "
Chiếc xe hơi màu trắng chạy từ từ phía sau không ngừng bóp kèn ra hiệu.Kèm theo đó là người thanh niên đưa mặt ra cửa sổ, có khuôn mặt khá điển trai và học thức..
Chiếc xe nhẹ nhàng ngừng lại, Lâm Tuấn nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.Sở Dao nở nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào..
- " Lâm Tuấn.Anh chưa về sao?"
Đây là đàn anh khóa trên của cô, tuy không học cùng khoa nhưng hai người cũng có quan hệ thân thiết.
Lâm Tuấn vốn là đội trưởng đội bóng rổ.Mà lúc trước Sở Dao từng là thành viên đội cổ vũ.Lúc đó là năm nhất Cô vốn ngây ngô bị bạn học lôi kéo nên mới tham gia.Qua năm hai cô xin rút khỏi nhóm.Tuy vậy vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với đàn anh này..
Lâm Tuấn mỉm cười nhìn khuôn mặt Sở Dao ửng hồng vì trời nóng.Có chút sốt ruột kéo lấy tay cô đi lên xe..
- " Trời nóng lắm anh đưa em về.."
- " Em.."
Sở Dao bị anh kéo đi có chút bối rối bị bạn học nhìn thấy cô muốn rút tay về lại bị Lâm Tuấn nắm quá chặt, muốn từ chối lại bị Lâm Tuấn cắt ngang lời muốn nói..
- " Không được từ chối.Sau này anh em ta khó gặp nhau.Để anh đưa em về.."
Đúng vậy! Lâm Tuấn học năm cuối rồi, bây giờ đang trong quá trình làm đề án tốt nghiệp..
Nghỉ vậy Sở Dao nghe lời chui vào xe, Lâm Tuấn mỉm cười hài lòng..
Chiếc xe yên ả chạy về phía trước bất ngờ tài xế hét lên tai lái chao đảo tấp vào lề..
- " Đồ khốn có biết chạy không?"
Lâm Tuấn cùng Sở Dao đưa mắt nhìn nhau..
Chỉ thấy một chiếc xe sang trọng màu đen với tốc vượt nhanh ép lấy xe của Lâm Tuấn..
Ngông nghênh rời đi như không có chuyện gì xảy ra...
____________________________________
Trong chiếc xe khác, Tần Phong yên vị ngồi ở ghế sau.Bàn tay lướt trên bàn phím laptop.
Không gian có chút quái lạ, đến khi Tần Phong gập lại chiếc laptop..
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mỏng nhếch nhẹ cất tiếng nói..
- " Kiên! Lần sau đừng làm trò con nít đó nữa "
Cánh tay đang điều khiển xe trở nên cứng ngắt.
A Kiên nhanh chóng gật đầu nhìn vào kính..
- " Xin lỗi thiếu gia.."
Cứ tưởng Tần Phong không quan tâm, mắt dán vào máy tính.Ai ngờ không thể qua mắt được...
Cẩn Trúc đưa mắt nhìn vào kính cười với A Kiên một cái như trêu chọc.Thu lại nụ cười lại nhìn người bên cạnh đang đưa mắt ngắm phố xá..
- " Thiếu Gia.Hợp đồng lần này có cần thiết dành về không?"
Ngón tay nhịp nhịp lên thành cửa, sắc mặt vẫn bình thản cười nhẹ..
- " Thả.."
Cẩn Trúc liền hiểu ý nhanh chóng gật đầu bấm số gọi đi kết nối với một người nào đó..
Tần Phong híp mắt nhìn sắc trời, đôi mắt âm lạnh bất thường..
_________________________________
Xe ngừng lại trước cổng Sở gia.
- " Cám ơn Anh nhé.Em vào nhà đây.."
Sở Dao vừa muốn mở cửa xe đi xuống bàn tay liền bị nắm lại.Cô trố mắt nhìn Lâm Tuấn..
Lâm Tuấn nhích người gần đến Sở Dao..
Sở Dao thụt người ra sau, có chút lúng túng không biết làm sao..
- " Tiểu Dao.Anh gần ra trường rồi cơ hội gặp em sẽ ít đi.Anh muốn nói rõ lòng mình cho em biết.Tiểu Dao! anh thật lòng rất thích em.Em có thể đón nhận anh được không?"
Vẻ mặt Lâm Tuấn vô cùng chân thành, Sở Dao không ngờ lại được tỏ tình bất ngờ như thế này, cô thật sự không biết phải ửng xử làm sao.
Dù từ lúc cô vào đại học nhận rất nhiều sự theo đuổi của người khác.Nhưbg cô điều từ chối.Nhưng với Lâm Tuấn thì khác, anh ta là một người nổi tiếng trong trường, sinh viên gương mẫu là mẫu đàn ông hứa hẹn đầy tương lai mà các bạn nữ trong trường theo đuổi..
Tuy vậy trong mắt Sở Dao, mấy năm qua chỉ xem Lâm Tuấn như một đàn anh đáng tin cậy..Không ngờ anh ta lại đưa cô vô trường hợp khó xử như vậy..
Sự chần chờ của Sở Dao cũng khiến Lâm Tuấn hiểu đôi phần khi thấy cô muốn nói gì đó.Lâm Tuấn liền dành nói trước..
- " Tiểu Dao đừng nhanh từ chối anh như vậy.Em hãy về nhà suy nghĩ kĩ.Anh sẽ đợi em.Anh sẽ liên lạc với em sau."
- " Anh Lâm Tuấn.Em..."
Sở Dao thật lòng muốn từ chối nhưng ánh mắt chân thành có chút đáng thương của Lâm Tuấn khiến cô đành nuốt lời muốn nói.
Khẽ gật đầu..
- " Được.Em vào nhà trước đây.."
Lần này cô mở cửa xuống xe Lâm Tuấn không ngăn cản cô lại nữa.
Sở Dao vừa vào đến cổng lớn, đã thấy người giúp việc lấm lét đứng nhìn vào trong, cô thấy làm lạ, vừa đi ngang qua nhà chính.
Đã nghe tiếng cự cãi của Sở Hân.
Sở Dao chưa kịp biết chuyện gì đã thấy Sở Hân quay đầu nhìn thấy cô không nói tiếng nói, nện lấy đôi giày cao gót tiến về phía cô, lôi lấy tay Sở Dao vào nhà..
- " Á.Chị làm gì vậy..?"
- " Vào đây..Cô vào đây.."
Khi hai người vào trong Sở Hân buông Sở Dao ra, đứng trước mặt Sở Kính Hùng cùng mẹ của cô ta là Tuyết Cầm chỉ vào người Sở Dao quát lớn..
- " Đây.Ba! Ba nói đi. Tại sao không phải là nó mà là con.Con không đời nào chấp nhận sống với một tên què đến suốt cuộc đời.."
Sở Dao đầu óc trở nên mụ mị hết đưa mắt nhìn Sở Hân lại nhíu mài nhìn Ba mình..
Sắc mặt ba của cô cùng mẹ cả vô cùng khó coi..
Tuyết Cầm kéo lấy tay Sở Hân cho cô ta bình tĩnh, quay đầu nói với chồng..
- " Ông nghĩ xem với tính cách Tiểu Hân như vậy, dù ông có ép uổng nó đi nữa.Khi nó về làm dâu của Tần gia.Nó không làm tròn bổn phận có phải lúc đó Ông càng đắc tội với Tần lão gia hay không?"
Sở Kính Hùng trầm giọng phản bác..
- " Tôi hỏi bà, bên nhà họ đã đánh tiếng muốn chọn con gái Sở gia làm nhị phu nhân.Bây giờ bà bắt tôi phải làm sao.
Bà có biết nếu tôi từ chối họ sẽ rút vốn các dự án đang hợp tác .Chúng ta phải mất bao nhiêu là tiền và hợp đồng hay không.Chưa kể đến các hợp đồng đang chuẩn bị kí kết của hai bên "
Ông lại ngẩng mặt nhìn Sở Dao còn đang ngây ngốc..
- " Tiểu Dao còn nhỏ.Nó còn đi học làm sao tôi có thể đưa nó qua đó.."
Tuyết Cầm liếc xéo Sở Dao, nhẫn nhịn lại nói..
- " Ông lo cho nó vậy Tiểu Hân thì sao.Còn nhỏ gì đã ngoài mười tám.Bao nhiêu năm qua Sở gia đã bỏ bao nhiêu là thứ cho nó.
Bây giờ đã đến lúc nó phải trả rồi.Hay ông lo con gái út của mình phải cả đời chăm lo cho một tên tật nguyền.Vậy con gái tôi thì sao...?"
- " Bà nói nhăng nói cuội gì thế...?"
Ông rối rắm suy nghĩ, cũng không muốn ép buộc bắt cứ đứa con gái nào của mình dù Tần gia danh môn vọng tộc nhưng ai không biết nhị thiếu gia của Tần gia lại là một kẻ tật nguyền.Nói là về làm vợ huống gì làm một người hầu chăm sóc cho cậu ta đến cuối đời..Dĩ nhiên ông biết Sở Hân không thích hợp nhưng Sở Dao lại còn quá non nớt.Ông thật sự không nỡ.Chỉ là Ông không dám từ chối Tần Cát.Chính thân ông ta đã đến Sở Thị mở lời..
Sở Dao cũng đã hiểu ra câu chuyện, lời nói khó nghe của Tuyết Cầm tuy khiến Sở Dao tổn thương nhưng dù sau cô đã quen rồi..
Sở Hân quay đầu nói với Sở Dao.
- " Bao năm qua Cô và mẹ của Cô nợ mẹ con Tôi quá nhiều.Bây giờ cô nên trả lại rồi đấy.Cô cũng hiểu rõ nếu hôn nhân này không có người đáp ứng.Lúc đó hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.Tôi sẽ không bao giờ hi sinh cuộc đời mình để sống với một tên tật nguyền kia.Nhưng cô thì khác, cô nợ Sở gia và cả mẹ con Tôi.Cô biết mình nên làm gì chứ.."
Tần Gia? Tên tật nguyền?Là người đó sao?
Trước mắt Sở Dao hiện lên khuôn mặt ai đó..
Lại bị lời nói không nể nang gì của Sở Hân làm cho tỉnh táo..
- " Sở Hân.Con nói với em còn gì thế.Con bé thì có tội gì.."
Sở Kính Hùng đứng dậy quát lấy Sở Hân..
Sở Hân cũng không sợ, hùng hồn nói lại..
- " Con nói không sai.Nó và mẹ nó đều nợ gia đình mình.."
- " Con im đi.."
Sở Kính Hùng tức giận không thôi..
Sở Dao hai tay nắm chặt, đúng là như thế cô không có một lời nào để biện minh cho bản thân..Hàng mi dài nhắm chặt rồi lại mở ra..
- " Ba! con đồng ý.."
- " Con nói gì..?"
Tiếng cự cãi im bật ba người đều đồng thời nhìn về hướng Sở Dao..
Sở Dao lau lấy khéo mắt, nói rõ từng chữ..
- " Sở Hân nói đúng.Con và mẹ nợ Sở gia.
Hôm nay con sẽ dùng cuộc đời mình để trả.Xem như con và mẹ không còn nợ ai bất cứ chuyện gì.."
Sở Hân đưa mắt nhìn mẹ mình lại nhìn Sở Dao..
Thật sự lòng Sở Kính Hùng không biết phải làm sao.Tuy là được gỡ rối nhưng ông lại không chút vui mừng..
Ông thở dài bất lực nói..
- " Tiểu Dao.Là do ba vô dụng.."
Sở Dao cụp nhẹ hàng mi dài, tâm trạng cô lúc này ra sao cô khó mà diễn tả..Thở dài lại nói..
- " Con về phòng trước ạ.."Cô ôm lấy ba lô quay đầu ra khỏi cửa chính, khuất dần dưới ánh mắt thương cảm của người làm..