Bài viết 8
Lượt xem 4295


  • #1

    Làm vợ bác sĩ

    Thể loại: Ngôn tình , Sủng

    Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi từ từ kết hôn sau.

    Anh lại chọn cách chiếm hữu cô làm cô sợ cũng vì đứa bé mà cô chọn giả chết rời bỏ anh.

    Đỗ Hoàng Ngân:” Buông ra! Đừng...”

    Cao Dương Thành:” Buông em ra? Cho anh ăn no trước đã >.<“


    Từ khi cô biến mất về sau thì cô trở thành điều cấm kỵ trong lòng anh. Ngờ đâu 4 năm sau gặp lại, anh lạnh lùng, anh bạc tình, anh hận cô đến tận xương tuỷ, nhưng rồi anh lại yêu cô muốn... “nghiện”!


  • #2

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 1 : Sống hay là hết


    Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi.

    Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ.

    Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy.

    "Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?"

    Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào.

    "Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Đỗ Hoàng Ngân vẫn cố gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình.

    Hai tay cô che chở cho vùng bụng đã hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc nào lạnh lẽo và bất lực như giây phút này.

    "Xí!" Bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ: "Một con điếm cũng xứng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư?"

    "Con không phải điếm!"

    Đỗ Hoàng Ngân gào rát họng, mắt đỏ vằn tơ máu, cố chấp thét lên trong màn mưa.

    "Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!!"

    "Mẹ con không phải điếm! Mẹ con không phải!"

    Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt: "Đỗ Hoàng Ngân, thứ nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là - chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này!"

    Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt: "Bà là thứ ác quỷ!!"

    Đúng vậy! Thứ ác quỷ ăn thịt người không nhả xương như bà ta, đến cả con trai mình cũng có thể đối phó được, có gì mà không làm nổi chứ?

    "Nếu như cô không chịu bỏ nó đi, vậy thì cũng không sao! Tôi cứ để cô mang thai đủ mười tháng, cho cô với nó thương yêu nhau trong mười tháng, đợi đến ngày nó ra đời... Tôi cũng phải cho cô tận mắt nhìn xem nó tắt thở một cách từ từ, từ từ như thế nào..."

    "Đừng mà, đừng mà..."

    Hoàng Ngân không kiềm chế được bản thân mà lắc đầu hét ầm lên, hốc mắt đã được phủ một tầng hơi nước do quá hoảng sợ: "Sao bà có thể đối xử với nó như thế, nó là cháu bà, là cháu ruột của bà..."

    "Bà già điên này!!"

    Hoàng Ngân nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên, trong tay cô có thêm một con dao phẫu thuật.

    Ngay sau đó, không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, cô đã hung ác giơ tay lên, cắm thẳng con dao phẫu thuật sắc nhọn trong tay vào vùng bụng trái của mình...

    "A——" Tiếng thét như xé ruột xé gan đó rạch ngang bầu trời xám xịt.

    Máu tươi trào ra từ bụng cô, chảy thẳng xuống đất, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

    "Đau quá..."

    Đỗ Hoàng Ngân nằm giữa vũng máu, mặt mũi trắng bệch không còn một chút sức sống nào.

    Nhìn cô chảy máu đầm đìa, Ôn Thuần Như cuối cùng đã nhếch môi tỏ ý vừa lòng.

    "Đỗ Hoàng Ngân, nếu như không cút khỏi thành phố S, vậy thì thứ đàn bà ti tiện như cô cũng sẽ có kết cục giống với nghiệt chủng trong bụng cô thôi, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!!"

    Ôn Thuần Như đi rồi.

    Trong cơn mưa xối xả, Đỗ Hoàng Ngân nằm trên nền đất, ý thức mơ hồ sờ được điện thoại trong túi áo mình.

    "Cứu... cứu em, Vũ Đạt, cứu con em với..."

    ...

    Bốn năm sau, tại công ty thiết kế nội thất Hòa Phát, thành phố A.

    "Cuối cùng cũng có thể tan ca rồi."

    Đỗ Hoàng Ngân đấm đấm lên bả vai mỏi nhừ của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị để tan ca.

    "Hoàng Ngân, nóng lòng đợi tan ca thế, đi thăm con trai à?" Đồng nghiệp Lý San hỏi cô.

    "Đúng vậy!" Đỗ Hoàng Ngân cười tươi roi rói, gương mặt tràn ngập ánh sáng hạnh phúc không thể che giấu nổi: "Tôi đi trước nhé! Tạm biệt."

    Cô vẫy vẫy tay chào một tiếng rồi vội vã tan làm, chạy thẳng tới bệnh viện.

    "Xem ra đợt này bệnh tình của thằng bé Dương Dương ổn định hơn kha khá rồi đấy." Lý San nhìn theo bóng dáng Đỗ Hoàng Ngân, vui mừng cảm thán một câu.

    "Làm sao cô biết?" Đồng nghiệp Lưu Mai cũng tò mò ghé lại gần.

    "Khà! Nhìn tâm trạng cô ấy kìa, gương mặt kia chính là biểu đồ bệnh tình của Dương Dương mà, sức khỏe Dương Dương có ổn hay không đều viết hết lên mặt cô ấy rồi!"

    "Nói cũng đúng." Đồng nghiệp Lưu Mai gật gật đầu: "Hoàng Ngân cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy, một mình làm mẹ đơn thân thì thôi, cô xem, sao đứa bé đáng yêu thế kia lại bị máu trắng chứ! Hầy, cứ làm hóa trị mãi như thế, thằng bé chịu không nổi mà kinh tế gia đình cô ấy cũng không gánh được đâu!"

    "Ừ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu cho hai mẹ con cô ấy nhanh chóng tìm được tủy sống phù hợp thôi."

    ...

    Bệnh viện tuyến ba Vinmec.

    Hoàng Ngân vội vã chen vào thang máy đã chật kín người, ấn nút lên tầng số mười.

    Thang máy khởi động, mỗi một tầng đều có người lên lên xuống xuống, vật vã mới tới được tầng mười, Đỗ Hoàng Ngân vội vàng lách mình ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh 1023.

    Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng bé nhỏ của con trai cô đâu.

    Hoàng Ngân quýnh quáng lên, ra khỏi cửa tiện tay túm lấy một y tá đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh của con trai cô mà hỏi dồn dập: "Cô y tá, con trai tôi đâu rồi? Cô có nhìn thấy con trai tôi không?"


  • #3

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 2 : Nhà có em bé đáng yêu


    “Chuyện này...”

    Cô y tá kia nhìn Đỗ Hoàng Ngân với vẻ khó xử: “Xin lỗi, người nhà bệnh nhân, tôi... tôi chỉ là bác sĩ thực tập vừa mới đến bệnh viện này, tôi không rõ tình hình cụ thể, nhưng tôi sẽ giúp cô hỏi y tá riêng của cô, xin cô đừng nóng vội.”

    Cô ý tá bưng khay thuốc trong tay, vội vàng bước về phía phòng y tá.

    Hoàng Ngân cũng lật đật chạy theo.

    Vừa vào đến phòng nghỉ của y tá, trái tim thấp thỏm như treo ngược lên cây của cô bỗng chốc rơi xuống, thở phào một hơi vì yên tâm, nhưng hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.

    Trên bàn y tá, một bé trai trọc đầu mặc áo bệnh nhân sọc xanh nhạt vô cùng đáng yêu, đứa nhỏ ngồi trên ghế nhỏ cao cao, đôi chân ngắn cũn đung đưa trong không trung, trong tay còn ôm bảng vẽ, đang chăm chú vẽ cô y tá bên cạnh bé.

    “Dương Dương, nào, khen chị Mỹ một câu, chị Mỹ cho bé kẹo ăn nè.”

    Cô y tá cầm một cây kẹo đáng yêu lắc lắc trước mặt bé Hướng Dương.

    Bé Hướng Dương không nói năng nhiều, chu môi hôn “chụt choẹt” lên mặt cô y tá tên Mỹ: “Chị Mỹ xinh đẹp nhất, chị đừng lấy kẹo dụ dỗ Dương Dương nữa, mẹ em nói rồi, Dương Dương mà cứ ăn kẹo mãi thì đến cả răng cửa cũng không còn. Không còn răng cửa, sau này lớn lên sẽ không tìm bạn gái xinh đẹp như chị Mỹ đâu!”

    Câu nói này của bé Hướng Dương khiến cô y tá tên Mỹ vui đến mức nở hoa trong lòng, cô gái ôm chặt bé Hướng Dương: “Không sao, không tìm được bạn gái, chị Mỹ đành hi sinh thân mình gả cho bé vậy!”

    Bé Hướng Dương cũng cười khanh khách: “Chị Mỹ lừa em, chị cũng giống y như các chị y tá khác vậy, chỉ muốn gả cho anh bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện này thôi.”

    “Hửm?” Cô y tá tên Mỹ kia lắc đầu, phủ nhận, tiện thể trêu bé: “Anh chàng đẹp trai nhất bệnh viện chúng ta không phải bé Hướng Dương này à, chị không gả cho bé thì gả cho ai đây!”

    Bé Hướng Dương mím môi cười.

    Hoàng Ngân cũng không nén được tiếng cười, bước tới gần bàn y tá, gõ gõ lên mặt bàn: “Này, bạn nhỏ Đỗ Hướng Dương tự luyến!”

    “Mẹ!”

    Anh bạn nhỏ vừa nhìn thấy Hoàng Ngân, đã “xoạt” một tiếng tụt khỏi chiếc ghế tựa, chạy thẳng về phía Hoàng Ngân.

    “Từ từ thôi...”

    Hoàng Ngân cúi người, ôm anh bạn nhỏ kia vào lòng.

    “Mỹ à, cảm ơn em đã kiên nhẫn chăm sóc Hướng Dương nhà chị, đúng là khổ cho các em rồi.” Hoàng Ngân nói lời cảm ơn y tá Mỹ với vẻ cảm kích. Bình thường, mỗi khi cô bận, luôn có Mỹ và các cô y tá đáng yêu khác chăm nom bé Hướng Dương, cũng may mà có họ, cô mới có thể yên tâm đi làm kiếm tiền.

    “Ấy, chị Hoàng Ngân đừng nói như vậy, chăm sóc Dương Dương vốn là trách nhiệm của bọn em mà, huống hồ Dương Dương vừa ngoan vừa đáng yêu như thế, y tá nào ở đây cũng thích thằng bé lắm!”

    Hoàng Ngân bật cười: “Cho nên chị càng phải cảm ơn các cô ấy chứ! Ơ, hôm nay chỉ có một mình em trực ban à? Sao không thấy các y tá khác?”

    “Có phải đâu.” Cô y tá Mỹ cũng bật cười, hất cằm về hành lang dài bên phải, chỉ thấy một dàn y tá đang bò rạp bên bờ tường nhìn trộm gì đó: “Đám mê trai đó đang ngắm bác sĩ khoa ngoại thần kinh vừa mới đến bệnh viện của chúng em không lâu, nói thật lòng thì, đẹp trai không đỡ nổi, hờ hờ.”

    Y tá Mỹ nói, khóe miệng xinh đẹp cũng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười mê mẩn.

    Mà đúng lúc này, những cô y tá đang xúm đông xúm đỏ ở bên kia lũ lượt kéo về, trên gương mặt các cô hiện rõ vẻ lưu luyến.

    “Đi rồi hả?” Mỹ hỏi các cô.

    “Ừ, vào phòng phẫu thuật rồi.” Các cô y tá trông rất tiếc nuối.

    “Ôi chao, bác sĩ Cao đúng là đẹp trai đến mức khiến người ta muốn phạm tội mà!!”

    “Đâu chỉ có thế, ôi giọng nói trầm ấm ấy, ‘xuất hiện tình trạng tụ máu trong não, chuẩn bị làm phẫu thuật’, ôi ôi ôi, mẹ ơi, đến cả giọng nói cũng làm phụ nữ sình bụng được luôn!!” Cô y tá trông rất mê trai, cố tình đè giọng nói xuống học theo cách nói chuyện của bác sĩ Cao.

    “Chứ còn gì nữa! Quan trọng nhất là người ta đẹp trai lồng lộn như vậy mà vẫn còn là một tráng sĩ độc thân! Hơn nữa vừa đến bệnh viện chúng ta đã được đặc cách thăng chức lên hàng giáo sư rồi, tiền đồ mênh mông như biển cả nha!”

    “Tôi còn nghe nói, bối cảnh chính trị của nhà họ Cao hùng hậu lắm nhé, con ông cháu cha điển hình đấy, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, nghe nói còn có biệt thự riêng ở khu người giàu nữa cơ.”

    “Quào...”

    Tất cả các cô gái thốt lên một tiếng kinh ngạc, dường như càng thêm phần sùng bái đối với vị bác sĩ khoa ngoại thần kinh đẹp trai kia.

    “Thôi, nghỉ đi nghỉ đi, chúng ta đừng mơ nữa, không chơi được đâu! Người đàn ông điểm nào cũng ưu tú như thế làm sao vừa mắt với đám vịt giời như chúng ta được, người có tiền lúc nào cũng chú trọng chuyện môn đăng hộ đối đó!”

    Đúng quá còn gì.

    “Môn đăng hộ đối”, bốn chữ này không hiểu sao khiến Đỗ Hoàng Ngân nhớ tới quá khứ của mình.

    Cô cũng từng vì bốn chữ “môn đăng hộ đối” này mà bị ép phải rời khỏi người đàn ông kia, đến sau cùng, người đàn ông tên Cao Dương Thành trong trí nhớ của cô chỉ có thể biến thành phím đàn thứ tám mươi chín trên cây đàn dương cầm của cuộc đời cô, là thứ khoảng cách mà cô mãi mãi không thể chạm tới được.


  • #4

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 3 : Người phụ nữ điên


    Đỗ Hoàng Ngân vừa mới ra khỏi văn phòng của giám đốc, Lý San đã đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Hoàng Ngân, điện thoại của cô đã đổ chuông mười mấy lần rồi, mau nhìn xem có phải ai đó tìm cô có việc gấp gì không.”

    “Là điện thoại từ bên bệnh viện gọi đến à?” Đỗ Hoàng Ngân còn chưa kịp đặt bản vẽ xuống đã vội vàng nhận lấy điện thoại.

    “Không phải không phải, cô yên tâm, nếu là điện thoại từ bệnh viện gọi tới tôi đã nghe máy giúp cô từ lâu rồi.”

    Hoàng Ngân mở điện thoại ra xem rồi thở phào một hơi, thiện tai thiện tai, chỉ là Lý Minh Nhung, một người bạn thân của em gái cô, gọi điện tới thôi.

    Cô vội vàng gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Chị Hoàng Ngân, không hay rồi!”

    “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

    “Là Thanh Nga, Thanh Nga nó... nhảy lầu tự sát rồi!”

    “Uỳnh ——” Câu nói này như một quả bom đột ngột nổ tung trong đầu Đỗ Hoàng Ngân.

    “Nhưng chị Hoàng Ngân, chị yên tâm, Thanh Nga đã không có chuyện gì đáng ngại rồi.”

    Hai câu nói của Lý Minh Nhung khiến Hoàng Ngân như ngồi một chuyến xe xóc nảy lên núi, cô ôm lấy lồng ngực phập phồng bất an của mình, căng thẳng hỏi lại: “Vậy rốt cuộc tình hình Thanh Nga bây giờ thế nào rồi?”

    “Chúng em đã đưa nó tới bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng... bị gãy một chân, hơn nữa còn có hiện tượng chấn động não nhẹ...”

    Đỗ Hoàng Ngân hít một hơi lạnh: “Thế mà gọi là không có vấn đề gì lớn? Bác sĩ nào nói thế!”

    Không hiểu sao cô thấy tức đến thế.

    “Là... là bác sĩ chủ trị của Thanh Nga nói vậy.”

    “Thôi, thôi, các em đang ở bệnh viện nào, chị tới đó ngay.”

    “Bệnh viện Vinmec.”

    “Được rồi, chị xin nghỉ đã, lát nữa sẽ gọi lại cho em.”

    Hoàng Ngân vội vàng cúp máy rồi đi tìm lãnh đạo để xin nghỉ.

    Ngồi trên tàu cao tốc, cô gọi lại cho Lý Minh Nhung: “Tại sao Thanh Nga đột nhiên muốn tự tử?”

    “Chuyện này...”

    Lý Minh Nhung có vẻ khó xử.

    “Minh Nhung, nếu em vẫn coi chị là chị gái em, em phải nói thật với chị.”

    “Được rồi, để em nói. Là thế này, thực ra Thanh Nga cũng không phải tự sát, nó cố ý ngã từ trên tầng ba xuống.”

    “Con bé điên rồi chắc?” Hoàng Ngân tức giận quát lên, cũng không quan tâm rằng mình đang ở nơi công cộng.

    “Nó... thực ra nó thích một bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Vinmec, hình như họ Cao thì phải, nhưng bác sĩ họ Cao này luôn phớt lờ không thèm để tâm.. Sau cùng nó chỉ có thể nghĩ ra được cách làm dở tệ như vậy thôi.”

    Bác sĩ họ Cao? Chắc không phải là vị bác sĩ chỉ riêng giọng nói thôi cũng có thể khiến con gái nhà người ta ễnh bụng mà hôm đó các cô y tá bàn tán đấy chứ?

    “Chị thấy nó điên rồi, nó còn khám khoa ngoại thần kinh làm gì, đi thẳng vào khoa tâm thần mới đúng!” Hoàng Ngân tức đến mức run rẩy: “Có kiểu yêu đương như thế hả? Hả? Lấy tính mạng của mình ra mà đùa được à! Nó tưởng nó là ai? Nó có biết cái mạng nó do ai cho không? Nó làm như vậy có xứng với mẹ nó, chị nó, với mỗi một người quan tâm nó không? Thứ ấu trĩ!!”

    “Chị Hoàng Ngân, chị đừng giận nữa, em đã mắng con bé đó một trận tơi bời rồi, nó không hiểu chuyện, nó nói nếu mình không làm như vậy thì không có cơ hội tiếp cận bác sĩ khoa ngoại nhà người ta, chị nể tình nó mê trai mà đừng giận nó nữa.”

    “Hừ!” Hoàng Ngân cười lạnh: “Chị thấy não của nó ngã đến hỏng rồi!”

    ...

    “Đỗ Thanh Nga, tốt nhất là mày giải thích chuyện này hẳn hoi cho chị!”

    Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng bệnh đã tức giận quăng túi xách lên cái tủ đầu giường, hai mắt đỏ lừ trừng trừng nhìn Đỗ Thanh Nga quấn băng trắng nằm trên giường.

    “Chị à...”

    Hai mắt Đỗ Thanh Nga cũng đỏ ửng, nhìn Hoàng Ngân đang tức giận, mặt mũi cô trông rất oan ức và đáng thương: “Em đau...”

    “Cho mày chừa!”

    Hoàng Ngân tức giận ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh của cô.

    Đỗ Thanh Nga thấy chị mình có vẻ tuyệt tình như vậy, cô tủi thân đến mức nước mắt bỗng chốc trào ra, “Chị ơi, chị đừng giận, sau này em không dám làm vậy nữa.”

    “Còn dám có sau này, xem chị đây có tha cho mày không!!”

    Hoàng Ngân nhìn cái chân được bó bột thạch cao cứng ngắc của em mình, đau lòng vô cùng nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô: “Theo đuổi một người đàn ông mà đặt cược cả tính mạng mình, đúng là hoang đường!”

    Đỗ Thanh Nga len lén liếc nhìn Hoàng Ngân đang tức giận, dè dặt nói: “Chị ơi, em thực sự rất thích anh ấy.”

    “Đỗ Thanh Nga, chị cảnh cáo mày, thích mấy thì thích, nhưng chuyện này tuyệt đối không có ngoại lệ!!”

    Cô thực sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc là người đàn ông cỡ nào mới khiến em gái cô làm chuyện xằng bậy như vậy được!

    Đỗ Thanh Nga làm nũng với Hoàng Ngân để xin tha: “Chị ơi, em đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu.”

    “Còn có lần sau thì người nhảy lầu là chị mày đấy!” Hoàng Ngân nói rồi đứng dậy đi rót nước: “Được rồi, nói xem bác sĩ Cao gì gì đó mà mày thích là người thế nào? Có đáng tin không? Người đó rốt cuộc có sức hút thế nào mà để mày làm ra chuyện mất não như vậy được?”

    “Chị à, chị hỏi một lúc bao nhiêu câu như vậy, làm sao em trả lời kịp được! Anh ấy là bác sĩ chủ trị của em, lát nữa sẽ đi kiểm tra các phòng bệnh, chị tự nhìn sẽ biết! Nhưng mà, nhìn thôi đấy nhé, chị không được bị người ta mê hoặc đâu, anh ấy là của em!” Đỗ Thanh Nga đùa đùa.

    Hoàng Ngân bật cười: “Được rồi, chị không mê trai như em đâu! Lát nữa chị phải hỏi bác sĩ Cao kia xem, trong mắt anh ta thì bệnh nhân phải bị thế nào mới được gọi là vấn đề lớn!”

    Cô nói rồi nhấc ấm nước trong tay mình: “Hết nước rồi, chị đi lấy thêm ít nước.”

    Hoàng Ngân xách ấm nước nóng ra khỏi phòng bệnh.

    Ra khỏi cửa, quẹo phải, đi men theo hành lang tới phòng lấy nước.

    Cô bất giác ngẩng đầu lên, phảng phất như nhìn thấy bóng lưng cao lớn đã lâu rồi không gặp, anh mặc áo blouse trắng, hai tay thoải mái đút trong túi áo, hờ hững đi về phía trước, nhưng vẫn không kịp để cô nhìn cho rõ, bóng dáng ấy đã nhanh chóng biến mất nơi cuối hành lang.


  • #5

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 4 : Gặp lại người ũ


    Hoàng Ngân muốn đuổi theo anh, nhưng bước chân vừa sải ra đã kịp dừng lại.

    Đỗ Hoàng Ngân, mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó có thể xuất hiện ở đây được? Đây là thành phố A, cách thành phố S của anh ấy một khoảng xa tít tắp cơ mà!

    Hơn nữa, cho dù là anh ấy thật, thì đã làm sao? Lẽ nào mày thực sự có thể bất chấp mọi thứ mà đuổi theo? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau, cũng vậy thôi!

    Đỗ Hoàng Ngân như người mất hồn mất vía, lấy nước xong, từ phòng trà nước quay về phòng bệnh của em gái, vẫn có vẻ không tập trung.

    “Cơn sốt của cô về cơ bản đã hạ rồi, bây giờ còn cảm giác cồn cào muốn nôn nữa không?”

    Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng, một giọng nói trầm ấm không chân thực của đàn ông vọng vào tai cô, lạnh nhạt như nước.

    Giọng điệu quen thuộc như ảo giác khiến lồng ngực của cô bỗng chốc thít lại, nơi đó như bị thứ gì đập vào, bỗng chốc không sao thở nổi.

    “Không buồn nôn nữa.” Trên giường bệnh, Đỗ Thanh Nga đang mỉm cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đỗ Hoàng Ngân đang đứng ở cửa: “Chị, chị đứng đó làm gì? Sao không vào đây?”

    Cao Dương Thành đang mải kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga nên không quay đầu lại. Anh cúi người, chăm chú kiểm tra đồng tử của cô: “Đầu thì sao? Còn choáng không?”

    “Còn một chút.” Đỗ Thanh Nga gật đầu.

    Đỗ Hoàng Ngân đang nhìn theo bóng lưng của Cao Dương Thành mà ngẩn ngơ, Đỗ Thanh Nga đùa đùa hô một tiếng: “Chị, chị đang làm gì vậy? Làm gì mà cứ đứng nhìn bác sĩ nhà người ta vậy?”

    Cao Dương Thành vẫn không quay đầu lại, cho đến khi giọng nói của Đỗ Hoàng Ngân vang lên sau lưng: “Thanh Nga, em khát chưa? Chị rót cho em cốc nước.”

    Cao Dương Thành dường như sững sờ trong một giây, quay đầu lại, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy Cao Hoàng Ngân đứng ở cửa.

    Hai ánh mắt bất chợt chạm phải nhau, không có một dự báo nào, đôi đồng tử đen thẫm với ánh nhìn sắc bén như chim ưng khiến Hoàng Ngân ngưng thở trong giây lát. Khoảnh khắc ấy, đến cả máu trong huyết quản cũng như thể đông cứng lại, trái tim đập thình thịch như nổi trống trận, điên cuồng va vào lồng ngực cô.

    Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và Cao Dương Thành còn có ngày gặp lại!

    So với cảm xúc lên xuống của cô, Cao Dương Thành hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.

    Vẻ kinh ngạc chỉ lướt qua ánh mắt thâm trầm của anh một chút, rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.

    Như thể, sự xuất hiện của cô, không làm gợn lên bất kì đợt sóng nào trong lòng anh.

    Hoặc, Đỗ Hoàng Ngân của bốn năm sau, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một người lạ không có ý nghĩa đặc biệt nào mà thôi.

    “Người nhà của bệnh nhân Đỗ Thanh Nga?”

    Giọng nói trầm ấm của anh rất giống với âm vực trầm của đàn dương cầm, mộc mạc và rất động lòng, khiến linh hồn người khác cũng tê dại.

    “Vâng.” Hoàng Ngân gật đầu, bàn tay xách ấm nước siết đến mức run rẩy: “Tôi là chị của cô ấy.”

    Cao Dương Thành quay đầu, cúi người tiếp tục kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga: “Bệnh nhân có thể sẽ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày, ngày thường cô để ý một chút, nếu như có hiện tượng buồn nôn, cần lập tức báo cho tôi.”

    “Vâng, cảm ơn anh.”

    Tâm trạng của Hoàng Ngân vẫn hơi phập phồng bất ổn, cô bước tới bên cạnh bàn, rót nước cho em gái.

    “Chị, anh ấy chính là bác sĩ Cao mà em nói với chị, Cao Dương Thành, bác sĩ chủ trị của em!” Đỗ Thanh Nga không ngừng nháy mắt của Đỗ Hoàng Ngân.

    Bàn tay đang nắm ấm nước của Hoàng Ngân đột nhiên chệch đi, nước nóng bỏng trào ra, rơi xuống mu bàn tay cô, nóng đến mức cô vô thức khẽ rên lên một tiếng.

    Bỗng chốc, mu bàn tay bỗng truyền tới cảm giác đau đớn bỏng rát.

    Cô vội vàng giấu bàn tay ra sau lưng theo bản năng, tiếp tục cúi đầu rót nước, nhưng đột nhiên cảm thấy bàn tay mình mát lạnh, bàn tay phải bị người ta nắm lấy.

    Là Cao Dương Thành.

    Cơ thể Hoàng Ngân cứng đờ, vô thức muốn giãy ra khỏi kìm kẹp từ bàn tay anh, nhưng phát hiện ra mình căn bản không thể địch lại được sức lực của anh.

    “Vết bỏng không quá nghiêm trọng, nổi một ít mụn nước, bôi thuốc trị bỏng là được.”

    Chắc những thứ này chỉ là phản ứng bản năng của bác sĩ, vì trong mắt đôi mắt sâu thẳm của anh, Hoàng Ngân không hề nhìn thấy một chút quan tâm hay lo lắng nào.

    Anh vẫn giữ thái độ lạnh lạnh nhạt nhạt không vồn vã không thờ ơ như thế.

    “Lâm, đưa cô Đỗ đi bôi thuốc trị bỏng.” Cao Dương Thành buông tay cô ra, quay người dặn dò y tá bên cạnh.

    Anh nói rồi lại quay người bước tới gần Đỗ Thanh Ngân, lấy phim chụp CT phần não từ bệnh án ở cuối giường của cô ra, hướng về phía ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc xem xét.

    Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua gốc ngô đồng ngoài cửa, đốm sáng loang lổ hắt vào phòng, Cao Dương Thành đứng giữa vầng sáng đó, gương mặt trơn nhẵn lộ rõ vẻ lạnh lùng của những đường nét góc cạnh, đôi đồng tử đen thẳm được điểm xuyết bằng những điểm sáng li ti, hắt lên dải màu khiến người ta mê mẩn; lông mày dày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, không một nét nào không tôn lên vẻ nho nhã và cao quý của anh.

    “Cô Đỗ, chúng ta đi thôi.”

    Y tá Lâm giục Hoàng Ngân.

    “Không cần đâu.” Hoàng Ngân từ chối, mỉm cười: “Vấn đề nhỏ ấy mà, tôi có thể tự giải quyết được.”

    “Vấn đề đúng là không lớn.”

    Cao Dương Thành đang ngửa đầu xem phim chụp CT bên cửa sổ đột nhiên lên tiếng, anh cất phim chụp vào túi ni-lông trắng, lúc này mới bình thản nói tiếp: “Bị bỏng nhẹ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lí ổn thỏa, mụn nước vỡ ra, nhiễm trùng, vết thương sưng lên sẽ dẫn tới nhiệt độ cơ thể tăng lên, sốt cao không ngừng…” Anh nói đến đây, hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt không nặng không nhẹ đáp xuống gương mặt cô: “Suy nghĩ cho kĩ, đến lúc đó e rằng một tuýp thuốc trị bỏng cũng không giải quyết được tất cả vấn đề đâu.”

    Hoàng Ngân mím môi nhìn anh.

    Toàn rung cây dọa khỉ!


  • #6

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 5 : Cuối cùng vẫn gặp được rồi


    “Vậy làm phiền bác sĩ Cao kê một đơn thuốc cho tôi.”

    Biết rõ anh đang phóng đại mọi thứ lên, nhưng ai bảo anh là bác sĩ chứ?!

    “Lâm, đi lấy thuốc cho cô Đỗ.”

    “Vâng.”

    Y tá đi ra khỏi phòng bệnh.

    Cao Dương Thành cầm bảng theo dõi kết quả kiểm tra ở cuối giường, viết gì đó như rồng bay phượng múa lên trên, ngón tay cầm bút trông rất sạch sẽ.

    Viết xong, anh dặn dò Đỗ Thanh Nga: “Tình hình hồi phục của cô tương đối tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, có vấn đề gì lập tức báo với tôi.”

    Anh giắt bút vào túi áo trước ngực, sải bước ra khỏi phòng bệnh, đầu cũng không buồn ngoảnh lại.

    “Chị ơi, chị! Làm gì đấy, lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ rồi! Thế nào, thế nào? Có phải anh ấy xuất sắc lắm không?” Cao Dương Thành vừa đi khỏi, Đỗ Thanh Nga đã vội vàng hỏi thăm ý kiến của chị gái.

    Hoàng Ngân chậm rãi hoàn hồn, nhìn vẻ ái mộ không giấu được trên gương mặt em gái, trong lòng cô chỉ tràn ngập nôn nóng và bất an.

    “Chị đi lấy thuốc đã.”

    Cô tìm một cái cớ, vội vàng ra khỏi phòng bệnh.

    Trên hành lang, Cao Dương Thành đang vừa đi vừa nói chuyện với một nhóm bác sĩ, thỉnh thoảng cũng quay đầu nói với bác sĩ bên cạnh mình nói đôi câu.

    Cho dù cách một đoạn dài, Hoàng Ngân vẫn có thể thấy rõ được nụ cười rạng rỡ đến chói mắt trên gương mặt anh.

    Cứ ngỡ đã trải qua một đời rồi.

    Bốn năm thấm thoát thoi đưa, anh vẫn là anh, nụ cười vẫn sáng tựa sao đêm, dường như chưa có thứ gì từng thay đổi, nhưng cũng giống như tất cả mọi thứ đều khác rồi.

    Ít nhất thì, nụ cười ấy, cô chẳng thể đàng hoàng nhìn ngắm chúng được nữa.

    Trái tim có phần đau đớn.

    Hoàng Ngân hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo bước chân anh.

    “Bác sĩ Cao.”

    Đỗ Hoàng Ngân đứng sau lưng anh mà gọi một tiếng.

    Không có tiếng đáp lời.

    Người đàn ông phía trước làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

    “Bác sĩ Cao!”

    Hoàng Ngân đuổi theo thêm vài bước.

    Sau cùng, Cao Dương Thành ở trước mặt dừng lại, tất cả bác sĩ cũng dừng lại theo.

    Hai tay anh vẫn đút trong túi áo blouse, Cao Dương Thành quay người, biếng nhác nheo mắt lại, liếc nhìn Đỗ Hoàng Ngân đối diện: “Cô Đỗ, có việc gì à?”

    “Ừ.”

    Hoàng Ngân gật đầu, tim đập như trống trận.

    Đưa mắt nhìn các bác sĩ xung quanh, cô mím môi, có vẻ mất tự nhiên: “À ừm, có thể nói chuyện riêng với anh không?”

    “Tôi chỉ có thể nói chuyện về bệnh tình của bệnh nhân, những chuyện khác... xin lỗi, tôi rất bận.”

    Cao Dương Thành nói xong, quay người định đi.

    Mấy bác sĩ bên cạnh nhầm tưởng rằng lại có thêm một người nhà bệnh nhân ái mộ Cao Dương Thành, không nén nổi nụ cười.

    Nhìn theo bóng lưng định rời đi của anh, Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm, nói một câu tối nghĩa: “Bác sĩ Cao, tôi có thể cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho em gái tôi không!”

    Cao Dương Thành quay người lại.

    Ánh mắt bình thường hờ hững mà nay lạnh như nước hồ đóng băng: “Cô lặp lại những điều cô vừa nói một lần nữa.”

    Giọng nói thoát ra từ đôi môi mỏng kia càng lạnh đến mức khiến người ta không rét mà run.

    Giơ cao đánh khẽ tha cho em gái của cô, giống hệt như năm đó cô cầu xin mình tha cho cô ấy? Trong mắt cô ấy, Cao Dương Thành này là rắn độc? Hay là thú dữ?!

    Thấy Hoàng Ngân không nói gì, anh lạnh lùng nhếch môi: “Em gái cô đáng yêu hơn cô nhiều.”

    “Em gái tôi vì anh mà nhảy lầu.”

    “Cho nên?” Cao Dương Thành nhướn mày, hỏi cô như thể chẳng liên quan gì đến mình.

    Hoàng Ngân cố gắng phớt lờ thái độ khó ở của anh, âm thầm hít một hơi thật sâu: “Cho nên, nếu như anh không thích con bé, xin anh hãy nói rõ với nó, đừng cho nó thêm bất cứ cơ hội nào để mơ mộng nữa!”

    Cao Dương Thành nghe cô nói xong, “phụt” một tiếng, bật cười.

    Nụ cười đó lạnh nhạt mà mỉa mai, ý cười không hề chạm tới đôi mắt.

    Anh tiến lên phía trước một bước, áp sát Hoàng Ngân, hai tay lười nhác đút trong túi áo, nhíu mày, từ trên nhìn xuống gương mặt cô, nói với vẻ tức cười: “Cô ấy thích tôi hay không là chuyện của cô ấy, liên quan gì đến cô? Còn nữa, cô Đỗ, thật sự xin lỗi nhé, Cao Dương Thành này chỉ là một bác sĩ, không có khả năng làm đồ tể mổ xẻ trái tim người khác! Tôi bận lắm, tôi không giúp được.”

    Anh nói xong bèn quay người, dẫn nhóm bác sĩ kia rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

    Anh đi rồi, nhưng dường như xung quanh vẫn còn thoáng lưu lại mùi hương của anh.

    Khi bạn thích một người, trên cơ thể anh ta luôn có một mùi hương đặc biệt không thể diễn tả bằng lời.

    Thế mà, lưu lại bên cạnh Hoàng Ngân chính là mùi hương đặc biệt ấy, tràn ngập vào trái tim cô, rất lâu sau cũng không tan hết.

    ...

    Tại biệt thự ở phía Nam thành phố của Đoàn Vũ Đạt.

    Hoàng Ngân ôm chân co người trên sô pha trong phòng khách, vùi đầu vào gối, có phần uể oải hỏi Đoàn Vũ Đạt bên cạnh: “Anh có biết hôm nay em gặp ai không?”

    “Hửm?” Đoàn Vũ Đạt đưa cho cô một cốc nước: “Uống hớp nước đã.”

    Hoàng Ngân vùi mặt trong gối, lắc đầu: “Không muốn uống.”

    Đoàn Vũ Đạt đặt cốc nước trên trường kỷ, đụng đụng vào người cô: “Rốt cuộc đã gặp được ai thế? Trông em cứ như người mất hồn.”

    “Cao Dương Thành.” Giọng nói buồn bực của Hoàng Ngân phát ra từ dưới lớp bông gối.

    Động tác uống nước Đoàn Vũ Đạt khựng lại giữa không trung.

    Một hồi lâu sau, anh mới nói: “Cuối cùng vẫn gặp rồi à?”

    Đoàn Vũ Đạt không quá kinh ngạc, đặt cốc nước trong tay về lại trường kỷ.

    “Anh đã biết anh ấy đến thành phố A từ lâu rồi à?” Hoàng Ngân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hỏi Đoàn Vũ Đạt.


  • #7

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 6 : Hi vọng


    “Ừm, hôm Cao Dương Thành đến, một đám đàn ông ra ngoài tụ tập, với cả, tuy anh với anh ta không cùng khoa, nhưng dù gì cũng ở cùng một bệnh viện, thỉnh thoảng vẫn chạm mặt ở phòng phẫu thuật.” Đoàn Vũ Đạt trả lời đúng sự thật.

    “Anh không nói với em vì sợ em nghĩ nhiều à?”

    Đoàn Vũ Đạt nhún vai, ngầm thừa nhận.

    Hoàng Ngân vùi đầu vào gối sâu hơn, cô có vẻ rất bất an: “Em không muốn để anh ấy biết được sự tồn tại của Dương Dương.”

    “Em sợ mẹ anh ta sẽ biết à?”

    “Mẹ anh ấy sẽ không dễ gì tha cho Dương Dương đâu, không, bà ta tàn nhẫn như thế, bà ta sẽ lấy mạng Dương Dương mất.” Hoàng Ngân không dám tưởng tượng nếu như Ôn Thuần Như biết đến sự tồn tại của đứa cháu này, sẽ là kết cục gì.

    “Em yên tâm, anh ta sẽ không biết được đâu.” Đoàn Vũ Đạt trả lời rất bình tĩnh.

    Hoàng Ngân ngẩng đầu lên nhìn anh.

    “Anh ta biết em đã kết hôn rồi, cho dù anh ta có gặp được Dương Dương, cũng sẽ tưởng rằng Dương Dương là con của anh.”

    Hoàng Ngân khựng lại, đúng là như vậy, cô đã kết hôn rồi, với người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.

    Nhưng họ cũng ly hôn rồi, hơn nữa họ căn bản chỉ là vợ chồng trong thời gian ngắn, hữu danh vô thực, lí do kết hôn chẳng qua là vì cho bé Hướng Dương một cái hộ khẩu danh chính ngôn thuận mà thôi.

    “Thực ra, nghĩ đi nghĩ lại, sự xuất hiện của anh ta chưa biết chừng sẽ cho Dương Dương hi vọng mới!”

    “Ý của anh là...” Hoàng Ngân bỗng chốc có tinh thần, hai mắt sáng lên.

    “Đúng vậy! Anh ta là ba ruột của Dương Dương, tủy của anh ta có khả năng phù hợp cao hơn người ngoài, đây là một cơ hội sống.”

    Hai mắt Hoàng Ngôn lóe lên ánh sáng của hi vọng, kích động đến mức đứng bật dậy định đi luôn: “Em sẽ đi tìm anh ấy ngay.”

    Đoàn Vũ Đạt vội vàng kéo cô lại: “Hoàng Ngân, em đừng nóng vội, nghe anh nói hết đã.”

    “Mấy hôm nữa bệnh viện của bọn anh sẽ tiến hành khám tổng quát định kỳ toàn bệnh viện, đến lúc đó khoa huyết học của bọn anh sẽ phụ trách làm xét nghiệm máu cho tất cả bác sĩ, sau đó anh sẽ lấy mẫu máu của anh ta làm kiểm tra độ tương thích với Dương Dương, nếu như phù hợp, em hẵng đi tìm anh ta cũng không muộn.”

    “Đúng, đúng đúng. Vậy quá tốt rồi.”

    Hoàng Ngân kích động đến mức nói năng không mạch lạc, cô nắm chặt bàn tay của Đoàn Vũ Đạt, vô cùng cảm kích: “Vũ Đạt, cảm ơn anh! Thực sự cảm ơn anh đã giúp em hết lần này đến lần khác.”

    Anh là người bạn tốt nhất của cô, cũng đồng thời là bác sĩ chủ trị của bé Hướng Dương.

    Nếu như không có anh giúp hai mẹ con cô hết lần này tới lần khác, chưa biết chừng họ không thể trụ vững tới hôm nay, bất kể là bệnh tình của Dương Dương hay sức khỏe tinh thần của cô.

    Đoàn Vũ Đạt vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: “Người một nhà đừng nói năng khách sáo, huống hồ, anh chỉ làm những việc mà một người bạn nên làm thôi.”

    ...

    Từ sau khi em gái cũng nằm việc, Hoàng Ngân càng bận rộn hơn.

    Đến cuối cùng cũng không có thời gian làm thêm việc bán hàng nữa, cả ngày chỉ chạy tới chạy lui trong bệnh viện, buổi sáng ở với em gái, buổi chiều ở bên con trai.

    “Chị à, chị vẫn chưa nói cho em biết, rốt cuộc chị cảm thấy bác sĩ Cao thế nào?” Đỗ Thanh Nga nằm trên giường bệnh vừa ăn cam vừa hỏi Đỗ Hoàng Ngân.

    Bàn tay đang bóc cam của Đỗ Hoàng Ngân cứng đờ.

    “Cái gì mà thế nào?” Thái độ của cô rất lạnh nhạt.

    “Thì là làm em rể chị thế nào đó.”

    Hoàng Ngân ngẩng đầu lên, nhìn cô em gái có phần ngây thơ của mình: “Chẳng thế nào cả.”

    “Chị à...” Đỗ Thanh Nga không vui mà bĩu môi.

    “Thanh Nga, em hiểu anh ta không?” Đỗ Hoàng Ngân đặt quả cam trong tay về chiếc tủ bên cạnh giường: “Em biết anh ta là người như thế nào không? Em hiểu được bao nhiêu về hoàn cảnh gia đình anh ta? Tình yêu không phải trò trẻ con, nó không đơn giản như em nghĩ, hai người ở bên nhau, có nhiều lúc phải chú tâm đến việc môn đăng hộ đối.”

    “Chị, chị đừng lấy chuyện trong quá khứ của chị ra dạy đời em, không phải chuyện tình cảm nào cũng giống như quá khứ của chị!” Đỗ Thanh Nga nghe chị gái hắt cho mình một chậu nước lạnh mà bỗng chốc nổi nóng.

    Mặt mũi Hoàng Ngân trắng bệch, hơi thở bỗng chốc không thông thuận nữa: “Đỗ Thanh Nga, mặc kệ em nghĩ thế nào, nhưng em không thể thích người đó!”

    Cô không thể để em gái giẫm vào vết xe đổ của mình được!

    “Đây là chuyện của riêng em, không ai xía mũi vào được đâu.” Đỗ Thanh Nga không chịu nghe khuyên bảo, tùy hứng quay đầu đi chỗ khác.

    “Cốc cốc cốc ——”

    Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, chỉ thấy Cao Dương Thành sải đôi chân dài, bước vào từ bên ngoài.

    Ánh nắng vàng nhạt theo chân anh chiếu vào phòng, đổ thành một chiếc bóng đơn độc, anh đứng ở đó, khí chất lạnh lùng mà cô độc, như một sự tồn tại tách biệt, ngăn cách với người khác.

    “Bác sĩ Cao, anh đến thật đúng lúc.”

    Vừa nhìn thấy Cao Dương Thành, gương mặt ban nãy còn không vui của Đỗ Thanh Nga bỗng chốc tươi tắn như hoa nở: “Nếu anh mà không xuất hiện, em sẽ bị chị gái em lải nhải đến chết mất.”

    Cao Dương Thành đi về phía giường bệnh của Đỗ Thanh Nga, mặt mày không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không hề liếc về phía Đỗ Hoàng Ngân ở bên cạnh.

    “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

    Anh cầm phiếu theo dõi của Đỗ Thanh Nga lên, nhanh chóng lướt qua một lượt.

    “Cũng vẫn như vậy, không cảm thấy đỡ hơn bao nhiêu.” Đỗ Thanh Nga chống tay vào đầu, giả bộ không thoải mái.

    Đôi mắt đen thẳm của Cao Dương Thành lướt qua cô ấy một cái, đặt bảng theo dõi về chỗ cũ: “Phần não bộ của cô đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, chiều nay tôi sẽ giúp cô chuyển thẳng tới bác sĩ Lưu của khoa chỉnh hình.”

    “Hả?” Đỗ Thanh Nga ngạc nhiên.

    Mình mới ở khoa ngoại thần kinh được mấy ngày, còn chưa kịp tỏ tình với anh ấy đã bị chuyển đi nhanh như vậy rồi, vậy thì khổ cực của mình thành phí công vô ích hết à?


  • #8

    LÀM VỢ BÁC SĨ

    Chương 7 : Chị muốn tốt cho em


    “Bác sĩ Cao, nhưng bây giờ em vẫn chưa hết khó chịu, em chưa...”

    “Đỗ Thanh Nga.”

    Cao Dương Thành lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Mỗi một chiếc giường trong khoa ngoại thần kinh đều vô cùng quý giá, hơn nữa, mỗi một chiếc giường đều dùng để cứu chữa người thương vong.”

    “Nhưng mà, em...” Đỗ Thanh Nga tủi thân muốn giải thích.

    “Nghe nói cô thích tôi?” Cao Dương Thành đột nhiên đổi đề tài.

    Cơ thể Hoàng Ngân bỗng chốc căng thẳng, cô không biết người đàn ông này muốn nói gì.

    Đỗ Thanh Nga cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

    “Đừng lãng phí sức lực nữa, cô căn bản không phải gu của tôi! Với cả...” Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn chiếc chân phải được bó thạch cao của cô, lạnh lùng nhếch đôi môi mỏng, khẽ cười: “Tôi không dám tưởng tượng, một người phụ nữ ngu xuẩn nhảy lầu tự tử vì đàn ông sẽ có IQ thấp đến mức độ nào.”

    Anh nói rồi liếc về phía Hoàng Ngân đang không vui với vẻ mặt thâm ý: “Nghe nói những thứ như IQ này có thể lây lan, mà cô, vẫn chưa xứng để tôi phải trả cái giả thê thảm đó!”

    “...”

    Hoàng Ngôn hít một hơi thật sâu, nơi nào đó ở lồng ngực dường như bị đâm vào, ẩn ẩn đau đơn.

    Câu nói này rất quen tai, bốn năm trước, lời nói của người đàn ông này dường như vẫn đang vang bên tai. Anh nói, “Đỗ Hoàng Ngân, nghe nói thứ IQ thấp có thể lây lan, nhưng không sao, anh cho em lây chán thì thôi, em nói xem chúng ta sẽ lây nhau qua nước bọt, hay là lây thẳng qua... đường tình dục?”

    “Còn nữa, tôi đã có bạn gái rồi.”

    Đột nhiên, một câu nói của Cao Dương Thành khiến Hoàng Ngân đang ở trong dòng hồi ức bỗng chốc được kéo về hiện thực.

    Cô sững sờ trong nửa giây, ánh mắt tối đi.

    Mà Đỗ Thanh Nga đã nước mắt như mưa từ bao giờ.

    Cũng đúng, những câu vừa tuyệt tình vừa thâm độc như vậy, có mấy cô gái chịu đựng nổi chứ.

    “Hai người thu dọn một chút, chiều nay chuẩn bị đổi phòng bệnh nhé.”

    Cao Dương Thành nói xong, quay người rời khỏi phòng bệnh.

    “Bất kể thế nào, em cũng không bỏ cuộc đâu!!” Đỗ Thanh Nga nằm trên giường, gào lên thật to với bóng lưng cao gầy của anh.

    ...

    Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đỗ Hoàng Ngân và em gái Đỗ Thanh Nga.

    “Chị, chuyện em nhảy lầu tự sát có phải do chị nói với anh ấy không?” Đỗ Thanh Nga lạnh mặt chất vấn Hoàng Ngân.

    “Đúng vậy.”

    Hoàng Ngân gật đầu xác nhận, đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Chị chỉ muốn tốt cho em.”

    “Cái gì gọi là muốn tốt cho em?” Đỗ Thanh Nga nóng nảy, cao giọng hét lên với cô: “Đỗ Hoàng Ngân, chị nhìn em bây giờ có tốt không? Chị tưởng mình là ai chứ? Chị dựa vào cái gì mà làm chủ tình yêu cho em! Tại sao chị lại nói với anh ấy, tại sao để anh ấy tới nói với em những câu khó nghe như vậy, rốt cuộc chị có ý đồ gì?!!” Đỗ Thanh Nga trách móc chị gái mình trong làn nước mắt.

    Bàn tay đang thu xếp quần áo thay cô của Đỗ Hoàng Ngân chợt khựng lại.

    Mỗi một câu chất vấn của Đỗ Thanh Nga như một lưỡi dao, từng lưỡi từng lưỡi khoét vào trái tim cô.

    “Đỗ Hoàng Ngân, có phải chị cũng thích anh ấy, cũng muốn theo đuổi anh ấy không? Nếu chị muốn thì chị cứ nói thẳng, chị không cần thiết phải đâm em một nhát sau lưng như vậy!”

    Đỗ Hoàng Ngân quay đầu lại nhìn em gái mình, ánh mắt rơi xuống gương mặt em gái lộ ra vẻ rét lạnh đến thấu xương: “Trong lòng em, chị gái của em là người kinh khủng đến thế à?”

    Cô thực sự chỉ đơn giản vì không muốn thấy em gái giống mình, yêu phải một người đàn ông không nên yêu! Những ngày tháng yêu nhau sâu đậm mà không thể tiếp tục, thậm chí ngày ngày đêm đêm phải đón nhận nỗi khiếp sợ và kinh hoàng từ người khác, căn bản không phải chuyện mà người bình thường đều có thể chịu đựng nổi!

    Hoàng Ngân ném quần áo trong tay đi: “Chị đi thăm Dương Dương.”

    Nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

    Hoàng Ngân tựa người vào bức tường trên hành lang, không ngừng hít thở thật sâu, cố gắng để điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng lồng ngực vẫn buồn bực với cảm giác khó chịu khiến hai mắt cô đỏ ửng, hết lần này đến lần khác.

    Cô không thể ngờ rằng vì một câu nhiều lời của mình mà khiến quan hệ giữa hai chị em trở nên bế tắc như vậy, thậm chí khiến con bé lúng túng đến thế trước mặt Cao Dương Thành.

    Cô thậm chí không dám nói với em gái về quan hệ của mình và Cao Dương Thành.

    Còn nữa...

    Anh đã có bạn gái rồi!

    Rõ ràng đây là một chuyện tốt, có nghĩa là cuối cùng cả hai người họ đều có cuộc sống mới của riêng mình, cô nên vui mừng, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, trên gương mặt vẫn không nặn ra nổi một nụ cười.

    Từ sau hôm đó, Đỗ Thanh Nga được chuyển tới khoa chỉnh hình, năm ngày sau thuận lợi xuất viện, mà Hoàng Ngân cũng từ đó không gặp được Cao Dương Thành nữa. Tuy rằng năm ngày này cô vẫn ra vào bệnh viện Vinmec, nhưng suy cho cùng hai người ở hai khoa khác nhau, cách mấy tầng lầu, muốn gặp được cũng không phải chuyện dễ.

    ...

    Tại phòng làm việc của giám đốc, công ty nội thất Hòa Phát ——

    “Hoàng Ngân, dự án này, tôi giao cho cô nhé.”

    Giám đốc Lý Kiến Thành đưa tư liệu của khách hàng mới cho Hoàng Ngân: “Vị khách hàng này trước kia tôi đã để cậu Văn theo, nhà của anh ta là một căn hộ thông tầng kiểu biệt thự quy mô nhỏ, tầng trên tầng dưới cộng lại có diện tích sử dụng khoảng một ngàn mét vuông, điều kiện gia đình khá giả, đối với anh ta mà nói tiền không thành vấn đề, quan trọng nhất là ý tưởng thiết kế nhất định phải khiến anh ta hài lòng. Hoàng Ngân à, cô là nhà thiết kế tinh tế nhất trong phòng thiết kế của chúng ta, bình thường cũng là người có kiên nhẫn nhất, tôi đoán dự án này không dễ chịu lắm đâu, người có tiền khá khó chiều, cho nên đến lúc đó có lẽ sẽ cần cô lưu tâm thêm một chút.”

    “Được, tôi nhất định sẽ chú ý.” Hoàng Ngân gật đầu.

    “Sáu giờ tối nay đã có hẹn với khách hàng ăn tối tại nhà hàng quốc tế Mỹ Vị rồi, đợi lát nữa tan làm cô nhớ đến chỗ hẹn, bàn bạc với khách hàng cho cẩn thận, xem xem anh ta có những yêu cầu cụ thể nào về mặt thiết kế, chúng ta phải cố gắng thỏa mãn. Trong tập văn kiện có thông tin liên hệ với khách hàng, cô gọi thẳng điện thoại cho anh ta là được.”

    “Ừm, được rồi. Vậy nếu giám đốc không có chuyện gì dặn dò thêm thì tôi về ra ngoài trước nhé.”

    “Ừ, đi làm việc đi.”



Bài viết 8
Lượt xem 4295