[TQ-HĐ] Câu chuyện mà anh không biết - LỤC XU
-
CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - LỤC XU
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Truyện ngôn tình
Tình trạng: Hoàn thànhSố chương:23
Nguồn: https://goctruyen.com/cau-chuyen-ma-anh-khong-biet/...
Người dịch : Vương Thanh Tâm (Sahara) Số chương : 23
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=385105NỘI DUNG
Giang Thiệu Minh tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, đã mất đi toàn bộ kí ức. Mà anh lại có người vợ xinh đẹp, và đứa con nhu thuận, nhưng mà giữa đêm khuya, người con gái thần bí xuất hiện trong mơ, lại không phải vợ của anh.
Tất cả mọi người qua lại với anh đều không hề đề cập tới....Rốt cuộc quá khứ của anh là một âm mưu động trời, hay là bí mật không thể nói?Văn án:
Anh nói, mắt nhìn của anh vẫn tốt. Trước khi mất trí nhớ, anh yêu cô ấy, liệu sau khi đã quên hết tất thảy, anh có còn tình cảm với cô ấy hay không?
Tình yêu chính là người trong trái tim mình trước sau luôn là một, dù cho anh mất đi kí ức thì người mà anh yêu vẫn chỉ là cô ấy.
…
Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau?
Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra.
-
Chương 1
Mưa táp vào cửa sổ tạo nên những âm thanh tí tách vui tai, như tiếng tằm
ăn lá dâu trong kí ức của Lộ Chi Phán khi cô còn ở với bà ngoại.
Thực ra, cô không còn nhớ rõ dáng vẻ của bà, chỉ ấn tượng bởilưng bà rất còng. Ông ngoại mất sớm, khiến bà nảy sinh bất mãn với cuộc
đời, lúc thì chê bai con trai không biết làm ăn, khi thì than phiền con
gái không nhanh nhẹn, sớm tối chỉ biết trông coi lũ tằm.
Đã nhiều năm trôi qua, tuy không còn nhớ rõ bà ngoại và mẹ trôngnhư thế nào, nhưng kí ức của cô vẫn đầy ắp những hình ảnh tằm ăn lá
dâu, đáng yêu và vui vẻ.
...
Lộ Chi Phán mở mắt. Khoảng không tối đen bao trùm lấy cô. Ngoàikia, tiếng mưa vẫn cứ vang lên đều đặn. Gian phòng yên tĩnh đến mức đáng
sợ. Cô lần sờ vị trí bên cạnh theo bản năng. Cô nhíu mày, bật đèn lên.
Hai mắt nheo lại vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng. Lộ Chi Phányên lặng nhìn chằm chằm nửa giường trống trơn. Đã muộn thế này, anh ấy
còn đi đâu?
Cô trở dậy, xỏ dép rồi ra khỏi phòng ngủ. Cô bước đi rón rén, cố gắng không phát ra tiếng động, tránh làm bố mẹ thức giấc.
Quả nhiên là ở phòng sách.
Anh mặc chiếc áo mỏng, lặng yên đứng bên cửa sổ như thể đangchăm chú ngắm nhìn màn mưa ngoài kia. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay
lập lòe sáng.
Lộ Chi Phán vô thức nhíu mày. Trước đây anh vốn không hút thuốc, hôm nay là vì sao?
Thần sắc Giang Thiệu Minh lộ rõ vẻ tịch mịch và có chút khó tiếp cận, giờ phút này trông anh càng thêm cô độc.
"Sao anh lại đứng ở đây?" Lộ Chi Phán lên tiếng.
Giang Thiệu Minh quay lại, mỉm cười nhìn vợ mình. Anh biết, nếumình không có chút phản ứng nào đáp lại thì sẽ tạo cảm giác xa cách.
Người khác thế nào anh không bận tâm, nhưng đây là vợ anh, anh không
muốn cô cảm thấy mình quá khó gần.
Giang Thiệu Minh dịu tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, sauđó mới đi về phía Lộ Chi Phán, "Anh khó ngủ, nên sang bên này một lát.
Sao em ra ngoài mà không mặc thêm áo?".
Trời đã chuyển lạnh nhưng cô chỉ mặc chiếc áo ngủ rất mỏng.
"Em không lạnh. Tỉnh dậy không thấy anh đâu nên lo lắng."
Giang Thiệu Minh lắc đầu, khẽ nhéo mũi cô rồi ôm eo cô trở về phòng ngủ.
Lộ Chi Phán có thể cảm nhận được anh đang miễn cưỡng tỏ ra thân mật với mình.
Sau vụ tai nạn xe, Giang Thiệu Minh rơi vào trạng thái hôn mê.Bố mẹ anh không thể chấp nhận nổi sự thật rằng con trai mình trở thành
người thực vật.
Vậy mà, vào lúc tất cả mọi người đều đã buông xuôi, anh bỗngtỉnh lại. Mất đi kí ức, Giang Thiệu Minh đã phải nỗ lực rất nhiều để tập
làm quen với mọi thứ, đồng thời vun đắp tình cảm với người thân.
Trở lại phòng ngủ, Lộ Chi Phán không suy nghĩ nhiều, nhanh chóngchìm vào giấc ngủ. Chỉ có Giang Thiệu Minh vẫn thức. Anh lại nằm mơ. Từ
một tháng trước, giấc mơ này đã xuất hiện và liên tục tái diễn. Trong
mơ, anh thấy bóng lưng của một cô gái mờ mờ ảo ảo tràn đầy mê hoặc,
khiến người ta tha thiết muốn được nhìn chính diện cô gái đó. Hôm nay,
anh còn nghe thấy cả tiếng cười lảnh lót ngân vang như tiếng chuông bạc.
Anh không muốn thừa nhận rằng bản thân bị ảnh hưởng bởi giấcmộng kì lạ đó. Mỗi lần tỉnh giấc, anh đều có cảm giác nôn nóng một cách
khó hiểu.
Giang Thiệu Minh nhìn người phụ nữ bên cạnh. Hình như cô đã ngủsay, nhịp thở đều đều. Anh ôm cô vào lòng. Đây là vợ anh, là người quan
trọng nhất đối với anh kiếp này, là người sẽ bầu bạn bên anh suốt nửa
đời sau, hơn nữa, hai người còn có một đứa con trai đáng yêu.
Trong giấc mộng kì lạ kia, mặc dù anh chưa có bất cứ hành độngnào vượt quá giới hạn, nhưng anh vẫn cảm thấy hổ thẹn với vợ mình. Anh
không hề muốn mơ thấy những cảnh tượng như vậy. Ôm vợ trong vòng tay, cơ
hồ cõi lòng trống trải như được lấp đầy, anh nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ.
Sáng hôm sau, khi Giang Thiệu Minh tỉnh dậy, Lộ Chi Phán vẫnđang ngủ. Anh nhẹ nhàng rời giường, thay quần áo rồi sang phòng của con
trai, gọi thằng bé dậy. Thành Húc tuy còn ngái ngủ nhưng miễn cưỡng dậy
theo lệnh của bố.
"Mẹ vẫn đang ngủ nướng hả bố?" Giang Thành Húc nói bằng giọngước ao. Cậu nhóc vô cùng ghen tị vì mẹ có thể ngủ thoải mái, trong khi
bản thân cậu luôn phải dậy sớm để tới nhà trẻ.
Giang Thiệu Minh nhéo mũi con trai, "Nhanh thay quần áo rồi đi học!".
Anh đích thân đốc thúc Thành Húc, cũng không để bất cứ ai giúpthằng bé thay đồ. Mặc dù tốc độ của trẻ con vô cùng chậm nhưng ít nhất
cũng tập cho thằng bé thói quen chủ động làm những việc trong khả năng
của mình.
Thành Húc bũi môi, mặc quần áo và đánh răng rửa mặt xong, cậu bé theo bố xuống tầng trệt.
Dì Lý giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng đâu vào đấy. Vợ chồng GiangTrọng Đạt và Ôn Khả Vân cũng đã ngồi vào bàn. Nhóc Thành Húc chạy tới,
gọi lớn: "Ông nội, bà nội!".
"Chào Tiểu Húc!" Ôn Khả Vân tươi cười xoa đầu đứa cháu trai ngoan ngoãn.
Giang Thiệu Minh ngồi xuống ghế, nói: "Vợ con đêm qua mất ngủ, không cần gọi cô ấy dậy đâu."
"Sao thế? Trong người không khỏe à?" Ôn Khả Vân lo lắng hỏi.
"Không sao đâu ạ. Con muốn để cô ấy ngủ thêm một lát cho đủ giấc thôi."
Giang Thiệu Minh cười đáp, sau đó quay sang nhắc nhở Thành Húcăn cơm. Về phương diện ăn uống, Giang Thiệu Minh có phần nghiêm khắc với
con trai.
Trước kia, Thành Húc rất kén ăn, ông bà nội lại luôn chiều theo ý cậu nhóc.
Nhưng hiện giờ, tất cả đều do Giang Thiệu Minh làm chủ.
Nghe con trai nói xong, Ôn Khả Vân tủm tỉm cười. Bà lúc nào cũngmong gia đình hòa thuận, yêu thương nhau như thế, con trai và con dâu
tình cảm mặn nồng, bé Thành Húc trưởng thành khỏe mạnh cả thể chất lẫn
tinh thần.
Ăn sáng xong, Giang Thiệu Minh đưa con trai đến nhà trẻ, còn ôngGiang đi tập quyền. Hồi đầu, Ôn Khả Vân không thích chồng mình luyện
thứ này, nhưng giờ ông Giang đã tập thành thói quen nên bà cũng ít phàn
nàn, chỉ thỉnh thoảng ở nhà trêu chọc chồng mình vài câu.
Chẳng mấy khi thấy bà xã đứng cạnh xem mình tập quyền, ông Giangliếc nhìn mấy lần nhưng không chủ động lên tiếng. Ông biết rõ bà có
chuyện muốn nói. Quả nhiên không bao lâu, Ôn Khả Vân liền mở miệng: "Tôi
đã bảo mà, con bé Chi Phán rất xứng đôi với thằng Thiệu Minh nhà mình.
Ngày xưa tôi nói ông còn không chịu tin, giờ ông đã công nhận tôi có khả
năng tiên đoán được sự việc chưa?".
Giang Trọng Đạt nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vâng, bà có mắt nhìn người sắc bén!".
Thực ra ban đầu, Giang Trọng Đạt vốn không có thiện cảm với Lộ Chi Phán.
Nhưng trong suốt bốn năm Giang Thiệu Minh sống thực vật, Lộ ChiPhán đã hết lòng chăm sóc cho chồng, điều này vợ chồng ông đều ghi nhớ
trong lòng.
Trước khi xảy ra chuyện không may, Giang Thiệu Minh là một ngườisôi nổi, hoạt bát, mê hoặc vô số phụ nữ. Những ngày anh nằm liệt
giường, Lộ Chi Phán luôn ở bên cạnh, kiên nhẫn nói chuyện với anh, đọc
sách báo cho anh nghe. Bình thường đã có y tá trông nom bệnh nhân, nhưng
Lộ Chi Phán đều tự mình lau người và xoa bóp chân tay cho Giang Thiệu
Minh. Ròng rã bốn năm trời như thế, thử hỏi có ai không cảm động trước
hành động ấy? Giang Trọng Đạt vì thế cũng đã thay đổi thái độ với Lộ Chi
Phán, hoàn toàn chấp nhận cô là con dâu.
Ôn Khả Vân dương dương tự đắc quay vào nhà. Lúc này, Lộ Chi Phánvừa mới từ trên gác đi xuống, ngượng ngùng nhìn mẹ chồng, "Mẹ, con xin
lỗi vì dậy muộn quá."
Trong lòng Ôn Khả Vân vô cùng thỏa mãn về cô con dâu này, chẳngnhững ngoại hình xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, vừa kính trọng bố
mẹ chồng, lại hết lòng yêu thương chồng con. Có một cô con dâu như thế,
bà đã cảm thấy mình "lãi to".
"Nói gì thế! Muốn ngủ thêm thì cứ ngủ, phụ nữ chúng ta không nhưcánh đàn ông sáng bảnh mắt ra đã chạy đi lo công to việc lớn!" Ôn Khả
Vân không quá để bụng chuyện này.
Lộ Chi Phán cười, lần nào bố mẹ chồng cãi nhau, cô cũng thấy mẹ nói những lời này để châm chọc bố.
Lộ Chi Phán đi ăn cơm, Ôn Khả Vân sợ cô ngồi ăn một mình sẽ buồnnên đi cùng. Sau bữa sáng, Lộ Chi Phán cũng không có việc gì để làm.
Ông Giang là một người có tư tưởng khá bảo thủ, không muốn để con dâu
nhà mình phải lăn lộn ngoài xã hội kiếm tiền. Lộ Chi Phán không muốn gây
bất đồng với bố mẹ, hơn nữa, ngoài mấy công việc làm thêm khi còn là
sinh viên, cô cũng không có kinh nghiệm gì cả. Cô vào làm dâu nhà họ
Giang từ năm hai mươi mốt tuổi. Khi cô mang thai thì Giang Thiệu Minh
gặp tai nạn, cô vừa tự lo cho bản thân, vừa chăm sóc chồng, sau khi sinh
con, lại phải chăm sóc thêm thằng bé. Mấy năm tất bật giữa bệnh viện và
nhà cứ thế qua đi, hiện giờ cô đã hai mươi sáu tuổi mà thậm chí không
bằng một sinh viên mới tốt nghiệp.
Thực ra, không phải là không có tiếc nuối, đối với Lộ Chi Phánmà nói, bao nhiêu năm ăn học coi như uổng phí. Thế nhưng, cô không muốn
suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó, bản thân nếu đã chọn lựa con đường này
thì quá khứ dẫu thế nào đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Đầu óc Giang Thiệu Minh hệt như một chiếc máy vi tính cấu hìnhcao. Sau khi một vài bộ phận trong công ti được anh quy hoạch lại từ
đầu, hiệu suất công việc quả nhiên tăng lên đáng kể, anh đưa ra quyết
sách cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn. Giang Thiệu Minh không thích bắt
bẻ hay trách mắng người khác, nhưng nhân viên trong công ti ai nấy đều
kiêng dè và nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái. Nằm hôn mê trên giường bệnh
bốn năm còn có thể tỉnh lại, hơn nữa chỉ trong vòng nửa năm đã nắm rõ
tình hình hoạt động của công ti, chèo lái công ti gặt hái được lợi nhuận
khổng lồ, thực sự là "quái nhân".
Giang Thiệu Minh không phải tốn quá nhiều sức lực vào công việcbởi vì đã có một hệ thống phân chia cấp bậc rõ ràng trong công ti. Ngoài
những vấn đề nan giải hoặc những hạng mục cực kì quan trọng cần anh phê
duyệt ra thì hầu hết công việc đều giao cho những cá nhân cụ thể đảm
nhận, hậu quả tự gánh vác, do anh thu hưởng hoa hồng. Vì thế, mọi người
làm việc vô cùng hăng say, Giang Thiệu Minh cũng nhàn nhã hơn nhiều.
Giải quyết xong sớm những việc cần làm, Giang Thiệu Minh lái xevề nhà. Lộ Chi Phán đang đứng trong sân, hơi khom người xuống thưởng
thức hương thơm của một nhánh hoa, vẻ hài lòng trên gương mặt cô khiến
người ta không khỏi say mê.
Giang Thiệu Minh không muốn quấy rầy, mà cứ lặng yên nhìn cô.Rất ít khi anh ngắm vợ mình chăm chú như vậy. Trông cô lúc này như một
bức họa, mái tóc đen nhánh khẽ đung đưa trong gió, bộ quần áo giản dị
tạo cảm giác thanh xuân phơi phới. Lần đầu tiên anh phát hiện ra vợ mình
là một mỹ nhân.
Anh xuống xe, đi về phía cô.
Lộ Chi Phán đang vuốt ve một bông hoa. Cô không đặc biệt thíchmột loài hoa nào cả, tất cả các loài hoa đều khiến cô muốn thưởng thức.
Giang Thiệu Minh đi tới bên cạnh, ngắt một bông hoa nhỏ màu vàng, gài lên mái tóc cô.
Lộ Chi Phán nghiêng đầu nhìn sang, hiếm khi thấy vẻ mặt anhnghiêm túc như vậy, thế nên cô không nói cho anh biết cài hoa lên tóc
rất khó. Cô cười hỏi: "Hôm nay không bận à?"
"Ừ, không nhiều việc lắm." Do dự giây lát, anh nắm lấy tay cô, "Đi đón Tiểu Húc nhé!".
Cô gật đầu, cô vốn đang định đi đón thằng bé.
Hai người đến cổng nhà trẻ, đã có rất nhiều phụ huynh đứng đóđợi. Thành Húc từ bên trong chạy ra, đang định nhào vào lòng mẹ thì đã
thấy bố nhíu mày nói: "Giang Thành Húc!".
Thế là cậu bé chỉ có thể ngậm ngùi cầm lấy tay mẹ. Bố đã căn dặn, không thể bắt mẹ bế mãi được.
Lộ Chi Phán thấy bộ dạng tủi thân của con trai, dù không có ýchống đối chồng nhưng vẫn lên tiếng: "Anh nghiêm khắc với con quá đấy!".
Giang Thiệu Minh khẽ cốc đầu con trai. Đứa trẻ này bé tí mà sao đã biết cách lấy lòng mẹ rồi?
Thành Húc tròn xoe mắt nhìn bố, sau đó chìa tay còn lại cầm lấy tay bố.
Một nhà ba người nắm tay nhau đi trên đường, ai nhìn vào cũngcảm thấy họ thật hạnh phúc. Chồng anh tuấn phong độ, vợ xinh đẹp dịu
dàng, con trai ngoan ngoãn láu lỉnh.
Lên xe, Giang Thiệu Minh khởi động máy rồi quay đầu lại nhìn vợ, "Mình ra ngoài ăn nhé?".
Lộ Chi Phán ôm con trai trong lòng, mỉm cười gật đầu, "Thế gọi điện về nhà báo bố mẹ đã, kẻo bố mẹ lại chờ cơm".
Nói rồi, cô lấy diện thoại ra, ấn nút gọi xong lại đưa lên phía trước cho Giang Thiệu Minh nghe.
Giang Thiệu Minh hơi nhíu mày. Anh đang lái xe khá nhanh, bấtđắc dĩ cười nhận lấy điện thoại. Anh hiểu ý tứ của cô, lúc nào cũng phải
là anh lên tiếng mới được.
Thành Húc thích nhất là ra ngoài ăn cơm, cậu nhóc mừng rỡ cười híp cả mắt. Lộ Chi Phán khẽ nhéo mũi con trai.
Giang Thiệu Minh trông thấy cảnh tượng này, trong lòng thỏa mãn,khóe miệng cũng lấp lánh nụ cười. Nếu có chuyện gì khiến anh tiếc nuối
nhất thì đó chính là việc mất đi kí ức, anh không còn nhớ được gì về quá
khứ, không được tận mắt chứng kiến con trai lớn lên. Thế nhưng, chí ít
thì hiện tại, bên cạnh anh cũng có người thân, còn điều gì may mắn hơn
thế nữa?
Nhà hàng mà Giang Thiệu Minh chọn vừa có cảnh quan đẹp lại đảmbảo vệ sinh. Nhóc Thành Húc cũng rất thích nơi này, bởi vì trẻ con tới
đây còn được tặng quà. Cậu bé tỏ ra vô cùng thích thú với món quà vừa
nhận được, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế theo lệnh của bố.
Món ăn được dọn lên, Lộ Chi Phán theo thói quen gắp thức ăn choThành Húc. Giang Thiệu Minh thấy thế liền nhíu mày, "Em đừng chiều con
như thế!". Anh nhìn sang phía con trai, "Tự mình gắp lấy, lúc ăn cơm
phải tập trung".
Nhóc Thành Húc cúi đầu, lẳng lặng đặt món quà nhỏ sang một bên rồi nghiêm túc ngồi ăn.
Từ lúc cậu bé chào đời, Giang Thiệu Minh đã nằm hôn mê trêngiường bệnh, nên hai bố con không hề có bất kì giao tiếp nào. Thế nhưng
suốt quãng thời gian đó, Lộ Chi Phán gần như mỗi ngày đều đưa con trai
đến bệnh viện, bởi vậy, cậu nhóc không hề có cảm giác xa lạ với Giang
Thiệu Minh.
Lộ Chi Phán mới cầm đũa lên thử vài miếng, sau đó ngạc nhiên nhìn chồng mình, "Ngon thật đấy!".
Giang Thiệu Minh mỉm cười, "Thế thì ăn nhiều vào, em gầy quá, ai không biết lại tưởng anh ngược đãi em!".
"Làm gì đến mức ấy!" Cô lườm anh.
"Dù em có béo anh cũng không chê đâu mà sợ!" Anh trêu chọc cô.
Lộ Chi Phán nghe vậy bỗng đỏ bừng mặt. Nhóc Thành Húc ngồi bên ngạc nhiên thốt lên: "Mẹ, mặt mẹ đỏ như uống rượu ý!".
Giang Thiệu Minh nhéo mũi con trai, cười nói: "Ừ, mẹ con uống trộm đấy!".
Lộ Chi Phán cũng cười theo, không lên tiếng phản bác.
Ở một bàn ăn khác, có một đôi nam nữ đang ngồi ăn tối. Người đànông chăm chú quan sát gia đình họ. Cô gái ngồi đối diện anh ta cũng tò
mò nhìn theo, "Mặc dù người phụ nữ kia đúng là rất xinh đẹp, nhưng rõ
ràng là cô ấy đã có chồng có con. Đừng nói là anh nảy sinh hứng thú với
kiểu phụ nữ đó rồi nhé?".
"Vớ vẩn!" Người đàn ông có phần bực bội.
Biết anh ta thật sự không vui, cô gái không nói gì thêm nữa. Látsau, người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, nói với cô ta: "Qua đó với
anh!".
Cô gái khá kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra anh ta quen biết cặp vợ chồng kia.
Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh cũng không khỏi bất ngờ khi thấy Lưu Lỗi ở đây.
"Trùng hợp quá!" Lưu Lỗi nhìn Giang Thiệu Minh, mở miệng trước.Anh ta giới thiệu cô gái đi cùng mình, nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Giang Thiệu Minh nhìn theo họ. Lưu Lỗi là một trong số nhữngngười bạn của anh trước khi anh bị mất trí nhớ. Anh ta khá thẳng tính và
trọng nghĩa. Sau khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh cũng từng liên lạc với
bạn bè của mình để tìm hiểu những việc trong quá khứ, mỗi lần tụ họp đều
có mặt Lưu Lỗi.
Dùng bữa xong, Lưu Lỗi ra thanh toán và trả luôn bàn của GiangThiệu Minh. Rời khỏi nhà hàng, người phụ nữ đi cùng anh ta nhếch môi
cười, "Anh không thích cô gái kia đúng không?" .
Lúc chào hỏi, Lưu Lỗi chỉ nhìn Giang Thiệu Minh, không hề liếcmắt về phía Lộ Chi Phán. Thái độ này rõ ràng là không tôn trọng người
đẹp cho lắm!
"Cô ấy đắc tội gì với anh à?".
"Đừng có tự cho mình là đúng!" Lưu Lỗi lên giọng cảnh cáo, nhưngtrong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ bản thân biểu hiện rõ ràng đến
vậy ư?
"Thôi được rồi, em không nói nữa là được chứ gì!"
Lưu Lỗi quan sát cô nàng. Đây là một trong số những người bạngái mà anh ta qua lại, cũng là người thông minh nhất, thế nên anh ta mới
không thấy phiền toái khi giữ cô nàng này bên cạnh lâu như vậy.
"Em thấy cô ta thế nào?" Lưu Lỗi đột nhiên hỏi.
"Ai cơ?"
"Em nói xem?" Lưu Lỗi nheo mắt.
Cô gái thẳng thắn nói: "Xinh đẹp, dịu dàng. Phụ nữ nhìn cũngkhông thấy ghét cô ta. Lúc cười có vẻ rất hiền lành. Đàn ông các anh hầu
hết đều thích kiểu phụ nữ như thế, đúng không?".
Lưu Lỗi cười khẩy. Người phụ nữ đó căn bản không xứng với GiangThiệu Minh, chẳng qua vì quá nhiều nguyên nhân nên không thể vạch trần
cô ta được thôi!
Lưu Lỗi đã rời khỏi nhà hàng nhưng nụ cười trên gương mặt GiangThiệu Minh vẫn chưa tan biến. Về phương diện bạn bè, anh cảm thấy mình
đã rất may mắn, cho dù anh bị mất trí nhớ, nhiều năm không gặp nhau
nhưng dường như thái độ của họ đều không có gì thay đổi. Điều này chứng
tỏ bạn bè anh trước kia vẫn luôn thật lòng thật dạ.
"Cậu ấy là bạn anh, tính khá thẳng thắn nên nhiều lúc hành xửkhông được chu toàn cho lắm." Giang Thiệu Minh gắp thức ăn cho Lộ Chi
Phán, nói như đang giải thích việc Lưu Lỗi không chào hỏi cô. Bạn bè anh
mỗi người một tĩnh nhưng lại có thể chơi với nhau rất thân, rõ ràng là
quy luật bù trừ.
"Em biết." Lộ Chi Phán hờ hững đáp. "Ngoài anh ấy ra còn mấyngười nữa, thời gian anh nằm viện, họ thỉnh thoảng có đến thăm nên em
nhớ rất kĩ."
Giang Thiệu Minh sửng sốt giây lát rồi lập tức hiểu ra. Lộ ChiPhán vẫn luôn ở bên chăm sóc anh suốt thời gian anh nằm viện, chạm mặt
bạn bè anh là điều đương nhiên.
"Lưu Lỗi là bạn học hồi cấp hai của anh. Trần Song Bân và TháiVăn Hựu là bạn cấp ba, về sau bọn anh hẹn nhau cùng thi vào một trường
đại học, chơi rất thân..."
Giang Thiệu Minh nói những lời này ra có phần gượng gạo, bởi vìtoàn bộ đều là anh nghe người khác kể lại, bản thân anh không hề có chút
ấn tượng nào. Thái Văn Hựu còn nói, năm xưa Trần Song Bân đã từ chối
thẻ xanh của Mỹ để ở lại trong nước, mấy người họ tụ tập uống rượu, cao
giọng nói không cần phải ra nước ngoài du học làm gì cả, nếu có xuất
ngoại thì nhất định phải đi kiếm tiền về mới đúng... Nghe những gì đám
bạn kể, Giang Thiệu Minh có thể hình dung ra tuổi trẻ của họ cuồng nhiệt
và sôi nổi thế nào, chỉ tiếc là anh đã quên hết tất cả.
Nhận ra nét buồn thoáng qua trên gương mặt anh, Lộ Chi Phán khẽ gọi: "Thiệu Minh!".
"Ừm?"
"Họ mãi mãi là bạn tốt của anh, anh không hề mất đi thứ gì cả!"
Giang Thiệu Minh gật đầu. Người bi quan luôn u sầu về những thứmà bản thân đã đánh mất, nhưng chúng ta sống trên đời nên học cách trân
trọng những gì hiện có. Huống hồ, có thể tỉnh lại sau mấy năm hôn mê, đó
đã là một kì tích, anh nên cảm thấy may mắn mới phải.
Ăn tối xong, biết Lưu Lỗi đã thanh toán cho bàn mình, GiangThiệu Minh cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Anh chưa lái xe về nhà
ngay mà quay sang nói với Lộ Chi Phán: "Mình đi siêu thị nhé, chẳng phải
em định mua quần áo cho Tiểu Húc sao?".
Ánh mắt anh chan chứa sự dịu dàng. Có lẽ chính bản thân anh cũngkhông nhận ra, càng ngày anh càng trở nên gần gũi với vợ mình hơn. Ban
đầu là xa lạ, bài xích, nhưng dần dần, anh đã quen với sự hiện diện của
cô, khoảng cách giữa hai người mỗi ngày một xích lại.
"Vâng." Lộ Chi Phán đáp.
Thành Húc nghe thấy được mua quần áo mới, đôi mắt trong veo lấp lánh niềm vui.
Vào gian hàng thời trang trẻ em, Lộ Chi Phán hào hứng xem kĩtừng món đồ. Sở thích của cô không nhiều lắm, mua quần áo là việc khơi
dậy hứng thú rất lớn đối với cô. Cô thích những bộ đồ nhỏ xinh này, kiểu
dáng đa dạng, chất lượng cũng tốt. Lúc chọn quần áo, cô thường dùng tay
để cảm nhận chất liệu vải. Mùa hè không thể mặc đồ quá dính da, gây cảm
giác khó chịu; mùa đông nên chọn đồ bó sát nhưng không quá dày, đủ để
giữ ấm là được.
Đang chọn đồ, Lộ Chi Phán bỗng nhiên dừng lại khá lâu. GiangThiệu Minh đi tới, nói nhỏ: "Không cần ám chỉ cho anh thấy em đang muốn
có một đứa con gái đâu!".
Hai má cô đỏ ửng lên. Đúng là cô đang mải ngắm nghía một chiếc váy màu kem viền tím, trông có cảm giác gì đó rất "cổ tích".
"Anh nói vớ vẩn cái gì thế, chẳng qua em thấy chiếc váy này rất đẹp mà thôi."
"Giải thích chính là lấp liếm. Anh hiểu mà!" Giang Thiệu Minh cười tinh nghịch.
Lộ Chi Phán không bận tâm đến lời trêu chọc của anh nữa.
Đương nhiên không ai mua chiếc váy kia về cả!
Nhóc Thành Húc có thêm mấy bộ quần áo mới, cảm thấy cực kì thỏamãn. Giang Thiệu Minh vẫn chưa có ý định kết thúc việc mua sắm, anh nói:
"Chúng ta qua bên kia xem đi!".
Đó là khu trang phục người lớn, Lộ Chi Phán gật đầu. Cô rấtthích cảm giác ấm áp khi gia đình quây quần bên nhau như thế này, nhất
là vào thời điểm màn đêm đang dần bao phủ toàn thành phố, nhưng một vài
nơi vẫn sáng trưng như ban ngày.
Giang Thiệu Minh lấy xuống một chiếc váy màu vàng, đưa cho cô, "Em thử cái này đi!".
Lộ Chi Phán nhíu mày, nhận lấy chiếc váy từ tay anh rồi mang vàophòng thử. Chiếc váy mặc lên người cô quả nhiên rất hợp, nhân viên bán
hàng dùng hết từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi, nhưng cô chỉ nhìn về phía
Giang Thiệu Minh, đến khi anh gật đầu mới thôi. Trước giờ cô luôn ăn mặc
rất đơn giản, trang phục hầu hết là gam màu nhạt, tuy nhiên, dù cô có
mặc đồ sặc sỡ một chút thì vẫn có thể dung hòa được, không hề tạo cho
người khác cảm giác chói mắt.
Là đàn ông, hẳn là ai cũng sẽ tự hào khi vợ mình có phong thái cuốn hút.
Cô nhân viên thấy sự hiện diện của mình ở đây thật vô nghĩa, bènbắt chuyện với nhóc Thành Húc. Thằng bé thật đáng yêu, giọng nói rất
ngọt tai.
Giang Thiệu Minh đi tới bên cạnh Lộ Chi Phán, nhẹ nhàng gạt máitóc của cô về phía sau gáy. Anh chạm khẽ vào tai cô. Vành tai cô rất
đẹp, chỉ có điều hơi mỏng. Người ta nói, người có vành tai tròn và đầy
đặn mới là người có phúc.
Anh nhìn hình ảnh hai người trong gương, mỉm cười hài lòng.
"Mặc dù anh mất trí nhớ, nhưng xem ra mắt nhìn vẫn tốt." GiangThiệu Minh nói đùa. Anh ra hiệu cho người bán hàng tính tiền, Lộ Chi
Phán nhanh chóng bước vào phòng thử đồ, không để anh phát hiện ra vẻ mặt
cứng nhắc và buồn bã của mình.
Cô cởi chiếc váy ra, trong đầu cứ nghĩ mãi về câu nói vừa rồi của anh.
Anh nói, mắt nhìn của anh vẫn tốt. Trước khi mất trí nhớ, anhyêu cô ấy, liệu sau khi đã quên hết tất thảy, anh có còn tình cảm với cô
ấy hay không?
Tình yêu chính là người trong trái tim mình trước sau luôn làmột, dù cho anh mất đi kí ức thì người mà anh yêu vẫn chỉ là cô ấy.
Lộ Chi Phán chợt thấy lòng giá lạnh.
Ba người về tới nhà, Ôn Khả Vân niềm nở ra đón, bà ôm Thành Húcvào lòng, hỏi thằng bé hôm nay đã làm những gì. Thành Húc dõng dạc kể
lại sau khi tan học đã đi đâu ăn tối, mua sắm được những gì. Vừa nói,
cậu nhóc vừa lấy túi quần áo ra cho bà nội xem, không quên khoe rằng bố
còn mua tặng mẹ một chiếc váy rất đẹp.
Ôn Khả Vân liếc nhìn Giang Thiệu Minh, cố tình nói bằng giọnghờn mát: "Người ta nói cấm có sai, con trai lấy vợ là quên mất mẹ. Mua
váy áo cho vợ mà có thèm nhớ gì đến mẹ già này đâu!".
Giang Thiệu Minh sờ mũi cười trừ, Lộ Chi Phán tiến đến khoác tayÔn Khả Vân, "Con cùng mẹ đi mua sắm, mẹ muốn mua bao nhiêu quần áo thì
mua bấy nhiêu!".
Ôn Khả Vân một tay ôm cháu trai, một tay xoa đầu con dâu, "Đùnglà con ngoan nhất!". Sau đó, bà liếc nhìn Giang Thiệu Minh một cái rồi
bỏ vào trong nhà.
Giang Thiệu Minh bất đắc dĩ nhìn Lộ Chi Phán, vì cô mà anh mới bị mẹ ghét bỏ như thế!
Lộ Chi Phán tủm tỉm cười vì vẻ mặt lúc này của chồng.
Lúc đi ngang qua cô để vào nhà, Giang Thiệu Minh bất chợt hônnhẹ lên trán cô. Rất nhanh, đến nỗi Lộ Chi Phán không kịp có phản ứng.
Anh quay đầu lại, vẫn thấy cô đứng ngẩn ra đó, đôi mắt mông lung như
thiếu nữ mười tám đôi mươi chưa yêu bao giờ.
Anh mỉm cười. Có lẽ do chưa phải lăn lộn ngoài xã hội nên trong con người cô vẫn còn những nét đơn thuần như thế.
Lộ Chi Phán định thần lại, vội vàng đi vào nhà.
Đêm nay, Giang Thiệu Minh không thấy giấc mơ lạ lùng kia nữa,anh rất nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trái lại, Lộ Chi Phán cơ hồ không thể
chợp mắt. Câu nói của anh lúc ở siêu thị cứ lởn vởn bên tai, khuấy đảo
nỗi bất an nơi đáy lòng cô.
Trằn trọc hồi lâu, cô nhẹ nhàng xuống giường, khoác thêm áo rồira ngoài sân hóng gió. Cô rất thích nghe tiếng gió thổi, bởi vì khoảnh
khắc đó, cô có thể cảm nhận được sự yên tĩnh thuần túy nhất, tâm hồn
cũng trở nên thư thái hơn.
Không rõ qua bao lâu, cô chợt nghe có người gọi mình: "Chi Phán, sao một mình ở ngoài này?".
Thần sắc Ôn Khả Vân trong bóng tối không rõ vui buồn, nhưng có thể nhận ra sự lo lắng của bà.
"Mẹ!", Lộ Chi Phán quay lại, "Con không ngủ được nên ra đây hóng gió một lát".
Ôn Khả Vân ngồi xuống đối diện cô, "Sao lại không ngủ được, nói mẹ nghe!".
Bà chỉ có một đứa con trai duy nhất là Giang Thiệu Minh, làm gìcũng nghĩ cho anh trước tiên. Thấy Lộ Chi Phán yêu thương con trai mình
thật lòng, đương nhiên bà cũng yêu quý cô. Hiện giờ Giang Thiệu Minh đã
tỉnh lại, mọi việc đều trở về đúng quỹ đạo, đối với bà mà nói, không còn
chuyện gì hạnh phúc hơn thế cả.
"Mẹ...", Lộ Chi Phán bỗng cúi đầu, "Không hiểu sao con thấy rất sợ hãi...".
"Sao thế?"
"Nếu anh ấy nhớ lại tất cả thì sao đây?" Cô ngẩng lên, nhìn thẳng Ôn Khả Vân.
"Không thể nào!" Giọng nói của Ôn Khả Vân vô cùng kiên định."Bác sĩ đã nói rồi, nếu chịu cú sốc mạnh, Thiệu Minh có thể sẽ nhớ ra
một vài điều, nhưng việc này tỉ lệ cực thấp. Hơn nữa mẹ thấy bây giờ
chẳng có chuyện gì kích thích nó được cả. Con đừng tự dọa mình nữa, con
là vợ của Thiệu Minh, là mẹ của Thành Húc, là con dâu của bố mẹ, tất cả
những điều nay đều không thể thay đổi."
Lộ Chi Phán trầm mặc giây lát rồi gật đầu. Ôn Khả Vân cầm lấy tay cô như muốn tiếp thêm lòng tin. Cô mỉm cười đáp lại. -
Chương 2
Hôm sau, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán về thăm nhà họ Lộ. Trước khi đi, Giang Thiệu Minh còn đến tiệm đồ cổ, mua một chiếc bình hoa làm quà. Anh có hỏi Lộ Chi Phán về sở thích của ông bà Lộ, nhưng cô lại nói mình cũng không rõ lắm. Anh đương nhiên hiểu tâm tư của cô, chỉ cần anh đến thăm bố mẹ vợ đã là món quà ý nghĩa nhất rồi. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy cần chuẩn bị chút quà. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh trịnh trọng tới thăm nhà vợ kể từ sau khi ra viện, hơn nữa lại đúng dịp ông Lộ mừng thọ năm mươi tuổi.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán vừa về tới nhà đã thấy vợ chồng Lộ Phong và Hoàng Hi Liên đợi sẵn ngoài cổng.
Hoàng Hi Liên chủ động đi tới trước mặt Lộ Chi Phán, tươi cười nói: "Chi Phán nhà chúng ta vẫn xinh đẹp như xưa!".
Đứng bên cạnh Hoàng Hi Liên, Lộ Thi Tình nhếch miệng cười với vẻ châm chọc, "Còn phải nói, em gái lúc nào chẳng xinh đẹp!".
Lộ Chi Phán nhìn chị gái, nói: "Chị và anh rể đã đến rồi ạ? Em với Thiệu Minh đến muộn quá!".
"Muộn hay sớm thì có sao chứ. Nếu nói muộn thì phải là anh trai hai đứa ấy, giờ này còn chưa thấy mặt mũi đâu!" Hoàng Hi Liên cười. Vừa nói, bà vừa nhìn sang phía Giang Thiệu Minh, cơ hồ rất để ý tới thái độ của anh.
"Còn đứng đây làm gì, vào nhà cả đi chứ!" Ông Lộ lên tiếng.
Vợ chồng Lộ Phong có ba người con. Con trai cả Lộ Cẩm Trình vẫn độc thân, hiện đang tiếp quản sự nghiệp gia đình. Cô con gái thứ Lộ Thi Tình đã kết hôn với con trai nhà họ Mạnh, Lộ Chi Phán là con út, nhưng chỉ kém chị gái một tuổi.
Sau khi vào nhà, ông Lộ ngồi hàn huyên với hai người con rể. Bầu không khí hết sức vui vẻ.
Thấy Mạnh Chính Vũ cứ nhìn về phía Lộ Chi Phán, Lộ Thi Tình vờ tươi cười nói: "Mọi người nói chuyện, con vào bếp giúp mẹ một tay."
Vừa xoay người, nụ cười trên mặt cô ta lập tức vụt mất, thay vào đó là sự bất mãn. Cô ta vào bếp, hậm hực nói: "Mẹ với bố thật là, làm như Lộ Chi Phán từ trong bụng mình chui ra thật không bằng!".
Hoàng Hi Liên trừng mắt nhìn con gái, "Nói bé thôi!".
"Nói to nói bé cũng không thay đổi được sự thật Lộ Chi Phán không phải người nhà chúng ta!" Lộ Thi Tình hừ lạnh, vừa giúp Hoàng Hi Liên bóc tỏi vừa nói: "Mẹ, có phải bây giờ mẹ rất tiếc vì Lộ Chi Phán không phải con ruột của mẹ không?".
"Nói bậy nói bạ cái gì thế? Mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi! Đâu phải con không biết lí do bố mẹ đối xử tốt với nó. Công ti nhà mình đang gặp rắc rối, nếu như Giang Thiệu Minh có thể giúp thì anh trai con đỡ vất vả hơn rồi. Con đừng có nghĩ lung tung nữa!" Hoàng Hi Liên nói bằng giọng bất đắc dĩ. Ai muốn phải bợ đỡ người khác chứ?
Lộ Thi Tình không phải là không rõ tình cảnh, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. "Nó đúng là số đỏ! Đang ở trong cô nhi viện thì được nhà mình nhận nuôi. Lấy Giang Thiệu Minh, đến một lễ cưới tử tế cũng không có, sau đó Giang Thiệu Minh xảy ra tại nạn, cứ tưởng đời nó thế là xong, nào ngờ Giang Thiệu Minh lại tỉnh dậy. Bây giờ thì tốt rồi, nó chẳng những có một thằng con trai ngoan ngoãn, còn có một ông chồng lí tưởng, ai nhìn cũng ngưỡng mộ. Sao chuyện gì tốt đều rơi vào đầu nó hết thế?"
Hoàng Hi Liên lắc đầu, "Thi Tình, đừng có nghĩ đến Lộ Chi Phán nữa, con lo cho bản thân trước đi đã. Con và thằng Chính Vũ làm sao thế hả? Kết hôn lâu như thế mà vẫn chưa có con là sao? Mấy năm rồi chứ ít đâu, ngộ nhỡ bên nhà thông gia không vừa ý thì làm thế nào?".
"Thôi thôi, mẹ đừng nói chuyện này nữa!" Lộ Thi Tình bực bội. Lúc nào cũng sinh con, sinh con. Cô ta đâu phải công cụ sinh đẻ chứ!
Lộ Cẩm Trình vừa về, cả gia đình bắt đầu ăn cơm. Ông Lộ mở món quà mà Giang Thiệu Minh tặng, tỏ ra vô cùng thích thú, luôn miệng khen chiếc bình quý giá.
Lộ Cẩm Trình không có biểu hiện gì trước thái độ của bố mình đối với Giang Thiệu Minh, anh ta quay sang hỏi chuyện Lộ Chi Phán: "Nhóc Thành Húc đâu, sao không đưa nó về? Lâu lắm rồi anh không gặp thằng bé".
"Tiểu Húc đi nhà trẻ nên em không đưa nó tới đây." Lộ Chi Phán đáp.
Lộ Thi Tình lại cất giọng bỡn cợt: "Chị thấy rõ ràng hai đứa muốn có thế giới riêng tư nên mới không để Thành Húc làm kì đà cản mũi ấy!".
Hoàng Hi Liên liếc nhìn con gái, "Nói vớ vẩn!".
"Thôi được rồi, coi như con chưa nói gì!" Cô ta lại bất mãn nhìn về phía Lộ Cẩm Trình, "Anh, tật cũ của anh vẫn chẳng sửa được gì cả. Cũng là em gái anh, nhưng từ nhỏ tới lớn anh đều quý Chi Phán hơn em! Sao không hỏi thăm em câu nào thế?".
Lộ Cẩm Trình gắp thức ăn vào bát Lộ Thi Tình, nói: "Thế này đã đủ bịt cái miệng em vào chưa?".
Lộ Thi Tình hậm hực, "Hóa ra trong mắt anh, em rẻ rúm thế này!".
Lộ Cẩm Trình bất lực lắc đầu.
Lộ Chi Phán trầm mặc nhìn hai người họ. Trong lòng cô rất rõ ràng, Lộ Thi Tình làm vậy là đang cố tình khoe mẽ trước mặt cô. Ở cái nhà này, cô ta có thể tùy ý nói những gì mình nghĩ, làm những gì mình muốn, hệt như khi còn nhỏ vậy, còn Lộ Chi Phán thì không thể. Ngay cả người giúp việc cũng hiểu rõ sự tồn tại của cô trong gia đình này như thế nào, cô mang danh tiểu thư nhà họ Lộ, nhưng thực chất chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Trong lúc Lộ Chi Phán đang ngẩn người suy nghĩ, Giang Thiệu Minh đã gắp thêm thức ăn vào bát cho cô. Cô quay sang nhìn anh.
Giang Thiệu Minh tiếp xúc với đủ loại người, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra tình cảm giữa cô và người nhà không được tốt lắm.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại bàn bạc về tiệc mừng thọ của ông Lộ. Lộ Cẩm Trình là trưởng nam, đương nhiên mọi việc đều do anh ta làm chủ. Có điều Hoàng Hi Liên cố ý giao một vài việc cho Lộ Thi Tình làm, Lộ Chi Phán cùng là con gái trong nhà thấy thế tự nhiên cũng phải làm theo.
Vợ chồng Lộ Phong đều hiểu, sớm muộn gì toàn bộ sản nghiệp nhà họ Giang cũng sẽ nằm trong tay Giang Thiệu Minh. Hiện tại, quyền hành về cơ bản đã do Giang Thiệu Minh nắm giữ. Giang Thiệu Minh bị mất trí nhớ, Lộ Chi Phán không ngốc nghếch đến nỗi nói ra chuyện mình không phải con ruột của họ. Mà dù có nói ra cũng không ảnh hưởng gì cả, nhà họ Lộ đã nuôi cô ngần ấy năm trời, chỉ cần cô vẫn mang họ Lộ là được.
Lộ Phong đương nhiên không chủ động đưa ra yêu cầu gì quá đáng, điều ông ta cần chỉ là sự hiện diện của Giang Thiệu Minh tại bữa tiệc. Như vậy cũng đủ khiến những kẻ đang chĩa mũi nhọn vào nhà họ Lộ phải kiêng dè.
Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, mọi người đồng loạt rời khỏi phòng.
Lộ Chi Phán ra ngoài sân, đứng dưới gốc cây ngọc lan mà cô thích nhất. Cây hoa này do cô và Lộ Cẩm Trình cùng trồng từ rất lâu rồi, nhưng hiện giờ cũng chỉ cao tới đầu người. Mỗi năm cây đều ra rất nhiều hoa, hương thơm ngọt ngào khiến lòng người thư thái. Cứ đến mùa hoa nở, cô lại ra đây ngồi dưới tán cây, vừa ngắm nhìn bầu trời, vừa thưởng thức mùi hương dịu dàng, bao nhiêu phiền muộn đều tan biến hết.
Chẳng bao lâu sau, bên cạnh cô đã có thêm một người.
"Sao không chịu về nhà thường xuyên?" Lộ Cẩm Trình hỏi.
Nhà ư? Cô cân nhắc từ này hồi lâu. Nơi đây không phải nhà cô, mặc dù nó đã che mưa che nắng cho cô rất nhiều năm. Nhà phải là một nơi luôn tạo cho con người ta cảm giác ấm cúng mới đúng. Đây chỉ là nhà của anh em Lộ Cẩm Trình và Lộ Thi Tình mà thôi.
"Không có việc quan trọng thì em không về nhà quấy rất mọi người làm gì." Cô thản nhiên đáp.
Lộ Cẩm Trình nở nụ cười trào phúng, "Không cần biết em có coi anh là anh trai hay không, anh vẫn luôn coi em là em gái, như Thi Tình vậy!"
Cô nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện với vẻ cảm kích. Đúng thế, anh rất yêu thương cô, điều này cô hiểu rõ.
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn?" Lộ Cẩm Trình muốn nói gì đó nhưng chợt cảm thấy bất lực, "Em... em bên đó sống tốt chứ?".
"Vâng. Mọi người đối xử với em và Thành Húc rất tốt. Em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại." Cô bình thản nói. "Anh cũng nên lập gia đình đi thôi, đừng để bố mẹ lo..."
Lộ Cẩm Trình trầm mặc. Anh không muốn nghe những lời này từ miệng cô, càng không muốn cùng cô nói về vấn đề này.
Giang Thiệu Minh về tới phòng ngủ thì không thấy Lộ Chi Phán đâu. Cô hẳn đã về phòng rồi lại đi đâu đó, vì điện thoại di động vẫn để trong này. Anh ra ngoài tìm cô, đúng lúc bắt gặp Lộ Thi Tình đi tới, bèn gật đầu chào hỏi.
Lộ Thi Tình tươi cười nói: "Chắc cậu vẫn chưa quen đường đi lối lại ở đây nhỉ? Để tôi đưa cậu đi tham quan một vòng nhé!".
"Cảm ơn chị, không cần đâu!" Giang Thiệu Minh không bận tâm tới cô ta.
Lộ Thi Tình vẫn chưa chịu thôi, "Nó không ở trong phòng à?".
Giang Thiệu Minh rốt cuộc dừng chân.
"Có muốn biết nó ở đâu không?"
Lộ Thi Tình và Giang Thiệu Minh đứng trước một khung cửa sổ tầng ba. Đây là vị trí rất thuận lợi để quan sát toàn bộ cảnh vật xung quanh biệt thự. Từ nhỏ, Lộ Thi Tình đã thích đứng ở nơi này, đôi khi còn vô tình phát hiện ra một vài bí mật.
"Ấy, dưới đó không phải anh Cẩm Trình và Chi Phán ư?" Cô ta vờ kinh ngạc thốt lên. "Hai người họ xưa nay rất thân thiết, anh trai tôi thậm chí còn quý Chi Phán hơn cả tôi. Người ngoài không biết còn tưởng tôi mới là con nuôi..."
Giang Thiệu Minh chợt nhíu mày.
Lộ Thi Tình làm bộ lỡ lời, vội vàng đưa tay lên che miệng, không nói tiếp.
Qua ô cửa sổ, Giang Thiệu Minh chỉ có thể trông thấy Lộ Cẩm Trình và Lộ Chi Phán đang nói gì đó với nhau, không nhìn rõ mặt, cũng không nghe rõ lời.
Ô cửa sổ tầng ba quả thực là một địa điểm thú vị. Người đứng phía dưới nhìn lên sẽ không trông thấy gì vì bị tán cây che khuất, nhưng người đứng trên này lại có thể quan sát được rất nhiều thứ. Lộ Thi Tình đã quên mất mình phát hiện ra nơi này từ bao giờ, chỉ nhớ rất nhiều lần đứng ở đây đã bắt gặp Lộ Cẩm Trình và Lộ Chi Phán ngồi trên thảm cỏ, không rõ hai người họ nói những gì, chỉ biết họ cười đùa vô cùng vui vẻ.
Có lẽ từ lúc ấy, Lộ Thi Tình bắt đầu để ý tới mối quan hệ giữa Cẩm Trình và Chi Phán. Mỗi lần mua quà cho hai cô em gái, Lộ Cẩm Trình đều dựa vào sở thích của Chi Phán mà chọn đồ, mặc kệ cô ta có thích hay không. Cũng chính từ lúc ấy, Lộ Thi Tình bắt đầu nảy sinh ác cảm đối với Chi Phán.
Khi còn nhỏ, sức khỏe Lộ Thi Tình không tốt, thường xuyên đau ốm. Bà ngoại đi xem bói, nghe người ta nói nên nhận nuôi một bé gái có "bát tự" hợp với Lộ Thi Tình, vừa tốt cho vận mệnh của cô, lại vừa có lợi cho việc làm ăn của gia đình. Bởi vậy, nhà họ Lộ mới đến thăm cô nhi viện để tìm một đứa trẻ thích hợp.
Nhận nuôi trẻ con càng nhỏ càng tốt, Lộ Chi Phán khi ấy đã mười tuổi, đáng ra không nên nằm trong số được xem xét. Thế nhưng Lộ Cẩm Trình chỉ vừa trông thấy cô đã lập tức chọn không hề do dự. Khi Lộ Thi Tình hỏi lí do, anh nói, trước đó đã từng gặp Lộ Chi Phán, thấy cô ngồi bên thềm đá không chịu về nhà. Anh nói, cô rất đáng thương, vì thế muốn nhận nuôi cô.
Lộ Thi Tình liền chú ý quan sát Lộ Chi Phán. Những đứa trẻ được gọi đến đều nhìn họ bằng ánh mắt mong chờ, hy vọng mình sẽ được chọn để có thể thoát khỏi nơi này. Duy nhất Lộ Chi Phán là tỏ ra thờ ơ. Cô chỉ đứng ngây ra đó, không hề có chút biểu hiện nào gọi là háo hức.
...
Lộ Thi Tình định thần lại, quay sang nhìn sắc mặt Giang Thiệu Minh, tự hỏi, trên đời này liệu có thật sự tồn tại một người đàn ông hoàn hảo? Cô ta cảm nhận được ánh mắt mà Giang Thiệu Minh nhìn mình chỉ như nhìn hoa cỏ bên đường, thoáng qua, hờ hững, cơ hồ dừng lại một giây cũng là lãng phí thời gian. Cô ta dám chắc, nếu mình tiến gần một bước, Giang Thiệu Minh sẽ lập tức lùi lại một bước.
Dưới sân, Lộ Cẩm Trình đã dời đi, chỉ còn Chi Phán vẫn đứng đó.
Giang Thiệu Minh xoay người định đi thì Lộ Thi Tình gọi anh: "Ở lại thêm một lát đã, biết đâu còn có chuyện hay để xem!".
Giang Thiệu Minh không để ý tới cô ta, lúc này, trong đầu anh đã có kết luận: Lộ Thi Tình không ưa Chi Phán, rõ ràng cô ta không muốn Chi Phán được sống yên ổn.
Anh do dự giây lát, cuối cùng vẫn nán lại.
Chẳng mấy chốc, dưới sân có thêm một người.
Lộ Thi Tình nhếch miệng cười. Nụ cười chứa đầy sự châm chọc.
Gió đêm se lạnh, ngay cả hương ngọc lan cũng cuốn theo hơi lạnh lẽo. Lộ Chi Phán với một nhánh cây nhỏ xuống, đặt khóm hoa nhỏ trắng tinh khiết ngay chóp mũi. Lát sau, cô bất ngờ buông tay, nhánh cây bật lại về vị trí cũ, khẽ rung rinh.
Sợ Giang Thiệu Minh sẽ lo lắng khi không thấy mình đâu, cô định gọi điện cho anh, bấy giờ mới phát hiện mình không mang theo điện thoại. Cô vốn chỉ định ra xem hoa đã nở hay chưa, không ngờ nán lại lâu như thế. Đang định quay vào nhà, nhưng vừa xoay người, cô liền trông thấy Mạnh Chính Vũ.
"Cuộc sống hiện tại của em có vẻ tốt quá nhỉ?" Mạnh Chính Vũ chủ động lên tiếng, gương mặt tươi cười nhưng hiện rõ sự chế nhạo. "Người đang sống thực vật bỗng nhiên tỉnh lại. Em có biết bây giờ mình đã trở thành đối tượng khiến người người ghen tị không? Nhà họ Giang xưa nay nổi tiếng kĩ tính trong việc chọn con dâu, em nghiễm nhiên có thể lấy lòng họ, quả thực là chuyện đáng mừng!"
Lộ Chi Phán nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta vừa có vẻ ngoài tuấn tú, vừa có gia cảnh bề thế, lại thêm tư chất thông minh, kiểu đàn ông này thời đi học luôn là đối tượng thầm thương trộm nhớ của các cô gái. Anh ta cũng rất cao ngạo, đương nhiên, anh ta có đủ điều kiện để mà cao ngạo.
"Ừm, em sống rất tốt." Lộ Chi Phán thản nhiên thừa nhận.
Nụ cười trên gương mặt Mạnh Chính Vũ nhạt dần rồi mất hẳn. Anh ta lặng yên nhìn cô hồi lâu, bỗng cười khẩy thành tiếng, "Hiện giờ có chỗ dựa vững chắc rồi nên nói chuyện cũng khác hẳn nhỉ!".
Lộ Chi Phán nắm chặt tay, nhíu mày, "Khuya rồi, em về phòng đây. Em nghĩ, vợ anh chắc cũng đang đợi anh đấy!".
"Vợ anh?" Mạnh Chính Vũ nhướng mày. "Đúng vậy, cô chị gái tốt của em đang đợi anh!"
Giọng điệu không che giấu sự mỉa mai.
"Anh đã có vợ, em cũng đã lấy chồng, chúng ta đi cùng nhau thế này thật sự không hay cho lắm." Lộ Chi Phán lùi lại một bước, cô thực lòng không muốn có bất kì dính dàng gì tới người đàn ông này.
Sắc mặt Mạnh Chính Vũ sa sầm lại, "Lộ Chi Phán, em quả nhiên là loại người này! Hôm nay đã bám được cành cao, cả đời không phải lo lắng gì nữa, thế nên mới muốn tránh xa anh phải không? Năm xưa vì muốn bước chân vào nhà họ Giang, ngay cả chuyện bỉ ổi đó em cũng dám làm. Anh thật không biết vì sao em có thể thản nhiên làm bộ người vô tội được như thế? Thật khiến người khác kinh tởm!".
"Vậy anh hãy tránh xa kẻ đáng kinh tởm này ra là được!"
"Em..." Mạnh Chính Vũ tức giận không nói được lời nào, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Lộ Chi Phán không nhìn theo anh ta nữa, cô vẫn đứng yên đó. Không rõ từ khi nào cô đã hiểu ra, tranh luận là một việc làm vô nghĩa, và rồi không bao giờ lên tiếng tranh luận bất cứ điều gì nữa. Bởi, mọi lí lẽ đều xuất phát từ quan điểm của bản thân và đều vì mục đích bảo vệ quyền lợi của bản thân mà thôi.
Lộ Chi Phán lại với nhánh cây ban nãy xuống, ngắt đóa ngọc lan kia. Hương thơm mát dịu vấn vít nơi đầu mũi.
Lộ Chi Phán trở về phòng ngủ thì Giang Thiệu Minh đã có mặt trong đó rồi. Cô gượng gạo nhìn anh, bỗng chau mày, "Không thấy em đâu mà không lo lắng à?".
Giang Thiệu Minh bỏ cuốn sách trong tay xuống, lắc đầu nói: "Đây là nhà em mà!".
Đúng thế, là nhà cô, nên chắc chắn sẽ không có chuyện cô bị lạc được! Anh không cần phải lo lắng làm gì.
Lộ Chi Phán tiến lại nhìn cuốn sách anh vừa đọc. Đây là cuốn sách nói về cuộc đời của các nhân vật nổi tiếng.
"Ngày trước từng có một thời gian em rất thích loại sách này, về sau không thích nữa. Anh lấy ở chỗ nào thế?"
Giang Thiệu Minh chỉ tay về phía cô cất giữ sách, hỏi: "Vì sao lại không thích nữa?".
"Vì những người nổi tiếng này ai cũng có một cuộc đời gian truân và họ phải trả giá rất lớn. Em nghĩ, những thứ này không khích lệ em cũng chẳng thành công được như họ, vì thế em không đọc nữa. Với cả, em cũng không muốn đánh đổi nhiều như thế." Cô mỉm cười, đem cất cuốn sách đi.
Giang Thiệu Minh nghe cô nói vậy không khỏi buồn cười, cảm thấy những suy nghĩ này của cô rất thực tế.
Càng về đêm, nhiệt độ càng giảm. Nằm trên giường, Giang Thiệu Minh quan sát toàn bộ gian phòng, chợt hỏi: "Phòng của em trước giờ vẫn như vậy à?"
"Ừm, vẫn như ngày xưa."
Giang Thiệu Minh nhíu mày, không nói gì thêm.
Lộ Chi Phán lấy làm lạ, bèn quay sang nhìn anh.
Giang Thiệu Minh bỗng nảy sinh hứng thú muốn tán gẫu cùng cô, bởi vì anh nhận ra còn quá nhiều điều anh chưa hiểu về vợ mình.
"Kể cho anh nghe vài chuyện khi em còn nhỏ đi!" Anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Lúc nhỏ... cũng chẳng có gì đặc biệt cả, giống như phần lớn mọi người thôi, đến trường, đi học múa..." Cô trả lời qua loa, chợt phát hiện ra điểm bất thường, "Sao đột nhiên hỏi em những chuyện này?".
Giang Thiệu Minh nhìn cô, thành thực đáp: "Chỉ là anh cảm thấy thái độ của người nhà em đối với em hơi kỳ lạ.".
Lộ Chi Phán ngẩn người, lập tức hiểu ra anh đã đoán được điều gì.
"Anh biết rồi à?"
Thế nên anh mới hỏi về cách bày trí phòng của cô, nếu như vì địa vị của cô ngày hôm nay mà gian phòng của cô mới được bày trí sang trọng thế này, thì chứng tỏ trước đây họ đối xử với cô không hề tốt. Anh hỏi cô những chuyện khi còn bé, vì muốn biết mọi người trong nhà có tốt với cô hay không.
Giang Thiệu Minh gật đầu. Anh cảm thấy giữa vợ chồng cần phải thẳng thắn và có sự tin tưởng lẫn nhau.
Lộ Chi Phán không khỏi cảm động, bởi xuất phát điểm của anh là quan tâm tới cô.
"Ừm, em không phải là con ruột của bố mẹ. Em được nhận nuôi từ cô nhi viện. Mẹ ruột em qua đời từ rất sớm, còn bố... trước giờ em chưa từng gặp, có lẽ ông ấy vẫn còn sống và đang hạnh phúc với gia đình riêng."
Đã nhiều năm trôi qua, chuyện này không còn là điều khiến người ta đau lòng nữa. Cô có thể thản nhiên nhắc tới nó.
Giang Thiệu Minh ôm cô vào lòng, cơ hồ muốn cho cô một điểm tựa, "Họ đối xử với em tốt không?".
"Rất tốt. Những gì chị Thi Tình có, em cũng có, bố mẹ luôn coi em là con ruột, nuôi em ăn học đàng hoàng."
Chỉ có điều... trên phương diện tinh thần thì không như thế. Nhưng cô nghĩ rất thoáng, nếu không có họ, cô sẽ chẳng cảm nhận được dù chỉ một chút sự ấm áp của gia đình, vì thế, cô biết ơn bố mẹ đã nhận nuôi mình. Họ vốn dĩ đã có một cô con gái, vậy mà vẫn chia sẻ tình yêu với cô, suốt những năm qua, họ đã cho cô tất cả những gì có thể cho.
Nếu như coi những gì người khác làm cho mình là dĩ nhiên thì chúng ta sẽ rất dễ thất vọng, nhưng nếu nghĩ những gì người khác làm cho mình vốn không phải trách nhiệm của họ thì chúng ta sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.
Giọng điệu của cô tuy rất bình thản nhưng Giang Thiệu Minh vẫn nghe ra được tâm trạng của cô ẩn chứa đằng sau. Người nhà họ Lộ nuôi dưỡng cô như nuôi dưỡng một thục nữ, đầy đủ về vật chất, nhưng thiếu thốn về tinh thần. Cuộc sống của cô chẳng hề thua kém bất kì đứa trẻ nào, chỉ duy nhất một thứ cô không có được, đó là tình cảm giữa bố mẹ và con cái. Thế nhưng, cô không hề cảm thấy bị tổn thương, bởi lẽ đối với cô, như vậy đã là quá tốt, cô không có quyền đòi hỏi điều gì cao xa hơn ở những người chẳng phải ruột thịt của mình.
"Thấy em đáng thương lắm à?" Cô nhìn về phía anh, trong lòng không hề muốn thấy ánh mắt thương hại dành cho mình chút nào, nhất là từ chồng cô.
"Không phải. Anh chỉ muốn hiểu về em hơn, biết nhiều chuyện về em hơn mà thôi." Giang Thiệu Minh mỉm cười, chẳng hiểu sao thấy lòng vô cùng ấm áp. Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Lộ Chi Phán ngẩn người, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc. Những ngày đầu khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh luôn giữ khoảng cách với cô, dần dà, anh bắt đầu đón nhận sự thật cô là vợ anh, để cô làm những việc riêng tư, ngủ chung một phòng. Thực ra, những cử chỉ thân mật giữa hai người không nhiều, anh chủ động hôn trán cô đã là giới hạn cao nhất.
Nhưng lúc này, bờ môi của anh đang trượt dần xuống môi cô. Trái tim cô tựa như một dòng nước bình lặng bỗng dung sôi sùng sục. Cả người cô cứng đờ, trong đầu xuất hiện những thứ âm thanh hỗn loạn, nên để mặc hay tránh né đây?
Từ động tác của anh, cô có thể nhận ra đây không đơn giản chỉ là một nụ hôn môi.
Giữa họ bấy lâu nay vẫn duy trì mối quan hệ "thuần khiết", không phải chỉ vì anh cảm thấy xa lạ, mà còn bởi chính cô không muốn gần gũi. Cô cho rằng biểu hiện của mình rất tự nhiên, nhưng thực ra anh đã sớm cảm nhận được sự tránh né của cô.
Trên một vài phương diện, đàn ông đôi khi nhạy cảm hơn phụ nữ. Giang Thiệu Minh phát hiện ra Lộ Chi Phán có thể sẵn sàng làm mọi việc vì anh, cô là một người mẹ tốt, người vợ tốt. Thế nhưng, cô lại chưa từng ra ám hiệu ngầm về mối quan hệ gần gũi giữa hai người. Điều này rõ ràng không hợp lí. Cho dù cô không có ám hiệu gì đi chăng nữa thì mỗi lần anh chủ động tiếp cận cô, đáng ra cô không nên có thái độ xa cách như thế. Vậy nên anh nghĩ, có lẽ cuộc sống của cô ở nhà họ Lộ rất tốt? Đây dẫu sao cũng là nơi cô đã sinh sống nhiều năm, có lẽ ở đây, cô sẽ không còn cảm giác gò bó kia nữa.
Lúc thấy cô bần thần ngắm chiếc váy ở cửa hàng quần áo trẻ con, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, có thêm một đứa con gái nữa hình như cũng rất thú vị. Chẳng những Thành Húc có thêm em gái, mà bản thân anh cũng được tận hưởng trọn vẹn cảm giác làm bố, được chứng kiến con mình khôn lớn từng ngày. Như thế phần nào giúp anh vơi bớt cảm giác tiếc nuối khi để lỡ mất thời thơ ấu của nhóc Thành Húc.
Đây là vợ anh, là người gần gũi nhất với anh suốt kiếp này. Suy nghĩ ấy bỗng xâm nhập vào đầu óc anh, chậm rãi khắc sâu.
Lộ Thi Tình cố tình để anh chứng kiến Chi Phán và người khác gặp mặt, anh hiểu rõ đó là mưu tính nhỏ nhen của cô ta. Rất nhiều đàn ông có thể nhận ra phụ nữ đang tính toán điều gì, nhưng phần lớn họ lại để mặc cho cô ta đạt được mục đích, bởi lẽ con người ta đều dễ dàng tin vào những gì mắt mình trông thấy.
Nhưng anh thì không. Sau khi đã quan sát tất cả, điều anh nghĩ tới lại là: anh tin tưởng vợ mình.
Anh tin giữa cô và Lộ Cẩm Trình, Mạnh Chính Vũ không hề có mối quan hệ mờ ám, cho dù có, mọi thứ cũng đã trở thành dĩ vãng. Nhưng anh vẫn cảm thấy xót xa thay cho cô. Lộ Thi Tình là chị cô, hai người sống chung dưới một mái nhà ngần ấy năm, không biết cô đã phải chịu bao ấm ức?
Thời khắc đó anh mới biết, hóa ra bản thân đã vô thức coi cô là người thân thuộc nhất, gần gũi nhất của mình. Thế nên anh mới nguyện tin tưởng cô, giữa họ không cần giữ khoảng cách.
Lộ Chi Phán có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bờ môi của anh, từ bàn tay đang chậm rãi cởi áo của mình. Đầu óc cô hỗn loạn, vô vàn suy nghĩ rối ren đan xen vào nhau. Cô giữ lấy tay Giang Thiệu Minh, ngăn cản hành động của anh.
Định thần lại, cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi...em...em...".
Lộ Chi Phán mím chặt môi, cô muốn nói rằng mình chưa chuẩn bị tốt, thế nhưng chính bản thân cô cũng cảm thấy lí do này giả tạo. Sinh cả con trai cho anh rồi, thế nào gọi là "chưa chuẩn bị tốt" đây?
Trong lúc cô đang lúng túng, Giang Thiệu Minh chợt ôm cô vào lòng, thở dài, "Nên là anh xin lỗi mới đúng".
Lộ Chi Phán gượng gạo ôm lấy anh, hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy lòng bình yên.
Cô nghĩ tới những lời Ôn Khả Vân nói. Người đàn ông này là chồng cô, là bố của con trai cô, là người thân cận nhất của cô, hai người sẽ gắn bó với nhau suốt đời.
Vợ chồng, chẳng phải là những người gần gũi nhất ư?
Đáy lòng cô như có dòng mật ngọt chảy qua.
Hoàng tử và công chúa trải qua bao nhiêu gian nan cuối cùng vẫn được hạnh phúc bên nhau. Cô và Giang Thiệu Minh hoàn toàn có thể làm được điều đó. Ý nghĩ này thoáng chốc choáng ngợp đầu óc cô. Từ những nỗi bất hạnh hồi nhỏ đến khi bước chân vào nhà họ Giang, cô đã phải trả giá rất nhiều. Chuyện tình cảm tan vỡ, chịu đựng sự phản bội, sau đó là vụ tai nạn của Giang Thiệu Minh... tất cả những điều đó là may mắn của cô sao? Vậy Giang Thiệu Minh có phải là một trong những vận may của cô hay không?
Giống như những gì cô đã nói, tất cả thành công đều phải đánh đổi bằng sự khổ cực. Nếu hạnh phúc cũng là một biến thể của thành công thì phải chăng đây chính là phần thưởng dành cho cô sau những nỗi đau mà cô đã phải gánh chịu?
Cô khẽ đẩy cánh tay anh.
"Sao thế?" Giang Thiệu Minh nhìn cô.
Lần này, cô chủ động tiến lại gần, hôn lên môi anh.
Giang Thiệu Minh biết cô định làm gì nhưng lại có phần mơ hồ, bởi vừa nãy rõ ràng cô đã cự tuyệt. Anh trở mình, nhìn cô hồi lâu rồi kề sát bên tai cô, khẽ hỏi: "Có thể không?".
Lộ Chi Phán cắn môi, cơ hồ sắp phải đưa ra một quyết định rất khó khăn.
"Ừm."
Đáy lòng rốt cuộc cũng trở nên nhẹ nhõm.
Hôm sau trong lúc ăn sáng, Lộ Thi Tình chú ý quan sát Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán. Hai người họ không có biểu hiện gì khác lạ, thậm chí còn thân thiết hơn bình thường. Cô ta nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ những gì trông thấy tối qua không có chút tác động nào tới Giang Thiệu Minh? Cô ta vốn cho rằng đàn ông rất để ý tới chuyện này, kiểu gì cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Thế nhưng, Giang Thiệu Minh chẳng những không nghi ngờ Lộ Chi Phán, mà còn không thèm bận tâm tới Lộ Cẩm Trình và Mạnh Chính Vũ, cơ hồ tất cả sự việc tối qua đều chưa từng xảy ra.
Lộ Chi Phán quả đúng là số đỏ mới gặp được một người đàn ông như thế. Lộ Thi Tình càng nghĩ càng căm hận.
Ăn sáng xong, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh gọi điện về nhà nói chuyện với con trai. Thành Húc cùng lúc không gặp cả bố lẫn mẹ nên rất nhớ hai người, cứ líu lo kể chuyện vui ở lớp cho bố mẹ nghe.
Lúc này, Lộ Cẩm Trình gọi em gái: "Thi Tình, đi theo anh".
Dù tỏ ra khó chịu nhưng Lộ Thi Tình vẫn đi tới phòng sách cùng anh trai. Hai anh em họ trước giờ tình cảm vẫn tốt, chỉ là không quá thân thiết đến mức chia sẻ mọi chuyện bí mật với nhau.
Lộ Cẩm Trình ngồi xuống ghế, sắc mặt có phần thất vọng, "Thi Tình, em lại gây ra chuyện gì phải không?".
"Lại? Ý anh là gì?" Lộ Thi Tình bực dọc, vì sao lần nào anh trai cũng hỏi một câu như thế?
"Nếu không thì lúc ăn cơm sao em lại nhìn vợ chồng Chi Phán bằng ánh mắt đó?"
Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng Lộ Cẩm Trình hiểu rõ em gái mình. Mỗi khi làm xong một việc gì đó, cô ta luôn mong chờ kết quả như vậy.
"Chẳng lẽ em nhìn hai vợ chồng nó cũng không được?" Lộ Thi Tình cười khẩy, bỗng dưng cảm thấy có nhã hứng, "Nếu đúng là em đã làm gì, kết quả như vậy chẳng phải rất tốt sao? Chứng tỏ tình cảm của Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán vô cùng son sắt, không ai phá hỏng được. Anh nên vui vì điều đó mới phải chứ!".
Quả nhiên, sắc mặt của Lộ Cẩm Trình lập tức trở nên khó coi.
Lộ Thi Tình nheo mắt nhìn anh trai. Cô ta thừa biết trong lòng Lộ Cẩm Trình nghĩ gì. Sau khi Giang Thiệu Minh xảy ra tai nạn, Lộ Cẩm Trình không dưới một lần bày tỏ ý muốn đón Chi Phán về nhà ở. Ông bà Giang cũng không phản đối, điều này rất dễ hiểu, họ chỉ cần đứa trẻ trong bụng Lộ Chi Phán, căn bản không thèm quan tâm tới cô con dâu này. Chẳng qua, Lộ Chi Phán khăng khăng không chịu trở về.
Lộ Thi Tình bỗng giở giọng nghiêm túc: "Anh, bây giờ tình cảm giữa vợ chồng họ đã tốt như thế, anh còn mong chờ gì nữa?".
Đáy mắt Lộ Cẩm Trình toát lên vẻ u buồn, "Em ra ngoài đi!".
Lộ Thi Tình không nghe, "Chẳng lẽ anh vẫn trách em?". Năm xưa nếu không phải cô ta nói cho bố mẹ biết bí mật giữa anh trai và Chi Phán thì quan hệ giữa hai người họ có thể đã khác. "Nhưng anh nên hiểu, dù em không nói ra, anh và nó cũng không thể nào đến với nhau được. Bố mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép. Ngày đó anh càng lún sâu chỉ càng thêm đau khổ mà thôi! Chấm dứt ngay dù có chút không đành nhưng vẫn còn hơn là dây dưa mãi về sau."
"Thôi! Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa! Thi Tình, từ giờ em đừng có đối đầu với Chi Phán nữa!" Lộ Cẩm Trình lại nhắc nhở.
Nhưng Lộ Thi Tình chỉ bĩu môi, không trả lời. Bao nhiêu năm qua cô ta đối đầu với Chi Phán, kết quả thế nào chứ? Chẳng phải Lộ Chi Phán vẫn sống tốt hạnh phúc đấy ư? Nhất là từ sau khi Giang Thiệu Minh từ cõi chết trở về, nhà họ Giang càng quý mến cô hơn. Rõ ràng địa vị của Lộ Chi Phán phụ thuộc hoàn toàn vào thái độ của nhà họ Giang.
Sau khi Lộ Thi Tình rời khỏi phòng sách, Lộ Cẩm Trình vẫn nán lại. Anh nhớ lại lần đầu tiên trông thấy Chi Phán. Hôm đó trời rất lạnh. Trên đường về nhà sau khi tan học, anh bắt gặp cô ngồi ở vệ đường, cô mặc rất ít áo. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, ngày hôm ấy mình đã bị bỏ bùa mê, bởi lẽ trước đó, anh vốn không chú ý tới những việc chẳng liên quan tới mình. Anh chủ động tiến lại hỏi cô có phải bị lạc đường hay không, một cô bé ngồi ở đây rất nguy hiểm. Cô không trả lời, anh còn tưởng cô bị câm hoặc điếc. Nhưng lát sau, cô đã lên tiếng: "Em sẽ về nhà!".
Chẳng rõ khi ấy sự nhiệt tình ở đâu trào dâng, Lộ Cẩm Trình lại nói: "Anh đưa em về. Nếu không, làm sao anh biết em có gạt anh hay không?".
Cô liếc nhìn anh với vẻ bất mãn.
Dọc đường, Lộ Cẩm Trình nhiều lần do dự không biết có nên cởi áo ngoài ra cho cô khoác hay không. Cô đã lạnh đến mức móng tay tím bầm lại nhưng vẫn không hé răng nói nửa lời. Anh nghĩ, cô bé này thật mạnh mẽ.
Đã về tới nơi nhưng Chi Phán không chịu vào nhà ngay. Lộ Cẩm Trình đứng bên ngoài có thể nghe thấy những tiếng cãi vã, chửi mắng, còn có âm thanh của đồ vật rơi vỡ. Bấy giờ anh mới hiểu vì sao cô không muốn về nhà.
Chi Phán ngồi trước cửa nhà, vẻ mặt vẫn bình thản như lúc đầu.
"Anh đi đi!" Cô nói với giọng dửng dưng.
Đúng là anh nên đi, nên về nhà mình. Nhưng mới được vài bước, quay đầu lại, anh phát hiện cô vẫn trơ trọi ngồi đó, mặc kệ từng cơn gió lạnh đang thổi bay mái tóc của mình.
Thường thì mỗi khi như vậy, người ta sẽ theo bản năng đưa tay lên gạt tóc về đằng sau. Nhưng cô thì cứ để mặc như thế.
Bóng dáng nhỏ bé cô độc ấy khắc sâu vào tâm khảm anh, khiến anh nhớ mãi không quên.
Sau hôm đó, anh không gặp lại cô, cũng không biết tên họ của cô. Hình như chẳng có lí do gì để anh phải biết cả. Mãi đến khi cùng bố mẹ đến cô nhi viện, anh mới lại trông thấy cô. Thật lạ lùng, rõ ràng đã nhiều năm trôi qua nhưng anh lại có thể ngay lập tức nhận ra cô chính là cô bé ngồi ở vệ đường ngày ấy. -
Chương 3
Tiệc mừng thọ của ông Lộ mời rất nhiều khách khứa, trong đó một nửa là
những người có mối quan hệ với nhà họ Chu và họ Giang. Mục đích của ông
ta rất rõ ràng, bữa tiệc này là để chứng tỏ cho thiên hạ thấy rằng,
những tin đồn thất thiệt về nhà họ Lộ gần đây là không đúng.
Trước kia, mặc dù đã truyền ra ngoài tin tức Lộ Chi Phán vào làmdâu nhà họ Giang, tuy nhiên không ít người ngờ vực điều này. Bởi vì nhà
họ Lộ từng lợi dụng mối quan hệ thông gia với nhà họ Mạnh mà diễu võ
dương oai, nhưng họ lại không làm thế khi Lộ Chi Phán kết hôn với Giang
Thiệu Minh. Phần lớn mọi người đều vì tò mò nên tới tham dự bữa tiệc
này, thêm nữa, họ cũng không muốn đắc tội với nhà họ Giang. Dù sao thì
xưa nay nhà họ Giang rất kín tiếng, không làm lớn chuyện kết hôn của con
trai cũng là điều dễ hiểu.
Một vài người đến dự hôm nay chủ yếu là để xem náo nhiệt, chẳnghạn như Lưu Lỗi, Trần Song Bân và Thái Văn Hựu. Ba người họ đứng cùng
một chỗ, không quá hào hứng với tiệc rượu, mà chỉ đang đợi nhân vật
chính xuất hiện. Chẳng mấy chốc, vợ chồng Giang Thiệu Minh và Lộ Chi
Phán đã xuất hiện ở sảnh lớn.
Trần Song Bân có vẻ thất vọng, "Lão già Lộ Phong này xem như đắcý rồi. Có thể khiến Giang Thiệu Minh tới đây, vừa chứng thực chuyện
thông gia giữa hai nhà, vừa dằn mặt những kẻ đang nhăm nhe chĩa mũi nhọn
vào nhà họ Lộ".
Lưu Lỗi cười mỉa mai, "Ai bảo ông ta giỏi sinh con gái chứ. Đứa nào đứa nấy đều lợi hại".
Vì mối quan hệ giữa Lộ Thi Tình và Mạnh Chính Vũ mà nhà họ Mạnhđã đầu tư không biết bao nhiêu tiền của. Hôm nay chủ nhân nhà họ Mạnh đã
có lời rõ ràng, họ sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Lộ.
Thái Văn Hựu nghe hai người bạn của mình nói chuyện, chỉ trầm mặc uống rượu.
Trần Song Bân lại cười xòa một tiếng, "Quá lợi hại ấy chứ!". Anhta đánh mắt về phía Lộ Chi Phán, "Đúng là đánh giá con người không thể
chỉ xem vẻ bề ngoài! Tôi thật không hiểu tại sao mấy năm trước hai bác
tôi lại sẵn sàng vì cô ta mà bỏ ra một khoản tiền lớn cho nhà họ Lộ. Nếu
không có khoản tiền đó, nhà họ Lộ đã chẳng trụ được đến ngày hôm nay.
Chẳng biết Lộ Chi Phán đã cho hai bác ấy uống bùa mê thuốc lú gì nữa".
Lưu Lỗi tỏ vẻ tán thành. Rõ ràng anh ta cũng chẳng ưa Lộ Chi Phán.
Thái Văn Hựu nheo mắt, lạnh lùng nhìn Trần Song Bân, "Rượu chưavào dạ dày mà bao nhiêu lời hay ý đẹp đã tuôn ra ào ào rồi! Các cậu
không thấy Giang Thiệu Minh cũng tới à?".
Thái Văn Hựu là một người sáng suốt. Nếu Giang Thiệu Minh đã chủđộng đến đây cùng Lộ Chi Phán, vậy chứng tỏ anh tôn trọng người vợ này
và tôn trọng gia đình vợ. Bọn họ có ghét Lộ Chi Phán đến đâu cũng chẳng
có nghĩa lí gì, quan trọng là nhà họ Giang ủng hộ cô. Tuy vậy, Trần Song
Bân vẫn khá khó chịu, "Chẳng lẽ cứ để mặc Thiệu Minh bị người phụ nữ đó
lừa sao? Cô ta vốn dĩ không xứng làm vợ Thiệu Minh...".
Thấy hai người còn lại liếc nhìn mình, Trần Song Bân cũng ý thứcđược mình lỡ lời, "Được rồi, tôi biết rồi, tôi đảm bảo từ giờ sẽ không
nói những lời như vậy nữa!".
Thái Văn Hựu vẫn chưa hài lòng, "Sau này gặp Lộ Chi Phán, cậunhớ giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận. Lần trước cậu tỏ thái độ không thích
cô ta, Thiệu Minh nhận ra đấy. Ngộ nhỡ cậu ấy đến hỏi cậu vì sao lại có
thành kiến với Lộ Chi Phán thì cậu sẽ trả lời sao hả?".
Trần Song Bân cau mày, "Biết rồi, tôi sẽ chú ý!".
Lúc này, Giang Thiệu Minh đã đi tới chỗ ba người họ, mặt mày rạng rỡ, "Đến cả rồi đấy à!".
Lưu Lỗi đưa cho Giang Thiệu Minh một li rượu để cụng li, "Tiệcmừng thọ của nhạc phụ đại nhân nhà cậu, bọn tôi đương nhiên phải có mặt
đầy đủ chứ!".
Giang Thiệu Minh tươi cười uống cạn li rượu, đối với bạn thân, khách sáo là một kiểu xa cách không nên có.
Trần Song Bân chợt nheo mắt nghiêm túc quan sát Giang Thiệu Minh từ trên xuống dưới.
"Đêm qua hình như "vui vẻ" lắm hả? Trên người cậu viết rõ mấy chữ gió xuân phơi phới đây này!"
Giang Thiệu Minh cười vỗ vai bạn, "Vui sao được bằng cậu! Mũi lại dài ra rồi kìa, sắp bằng Đại Bảo nhà Văn Hựu rồi đấy!".
Đại Bảo là tên... con cún mà Thái Văn Hựu nuôi.
"Cậu đi chết đi! Hừm!" Trần Song Bân giận dữ.
Giang Thiệu Minh nhìn về phía Lộ Chi Phán, gọi cô sang bên này sau đó giới thiệu cô với nhóm bạn thân của mình.
Lưu Lỗi cảm thấy khó hiểu, "Cậu làm cái gì thế?". Bọn họ đều đã gặp Lộ Chi Phán, xa lạ gì nữa đâu mà giới thiệu?
"Tôi chính thức giới thiệu bà xã với các cậu, không được à!" Giang Thiệu Minh mỉm cười, giọng nói hàm xúc.
Thái Văn Hựu rất nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói đó. Cólẽ Giang Thiệu Minh đã nhận thấy thái độ của bọn họ đối với Lộ Chi Phán
không hề tốt, vì thế, anh mới cố tình làm vậy nhằm tỏ rõ quan điểm của
mình. Không cần biết trước đây có nguyên do gì khiến họ nảy sinh thành
kiến với Lộ Chi Phán, hiện giờ cô đã là vợ của anh, thì bọn họ cũng nên
biết chừng mực.
Thái Văn Hựu chủ động cạn li với Lộ Chi Phán trước tiên, sau đó là Lưu Lỗi và Trần Song Bân.
Giang Thiệu Minh tiếp chuyện với các bạn thêm một lát rồi mới dẫn Lộ Chi Phán rời đi.
Hai người vừa đi khỏi, sắc mặt của Trần Song Bân cũng trở nên u ám. Lưu Lỗi lên tiếng: "Sau này biết nên làm thế nào rồi chứ!".
Giang Thiệu Minh đã chấp nhận Lộ Chi Phán rồi, bọn họ còn có thể làm gì được.
Thái Văn Hựu suy nghĩ có vẻ sâu sắc hơn, "Các cậu thấy bác Giang là người thế nào?".
Trần Song Bân nhướn mày, "Sành sỏi, khôn khéo! Tôi đã nghe bố mẹ tôi kể về bác Giang nhiều lắm rồi".
Thái Văn Hựu đăm chiêu, "Thế các cậu nghĩ rằng một người rànhđời như bác ấy lại chịu để yên cho một đứa con gái xỏ mũi à? Huống hồ
khoản đầu tư kia chẳng hề nhỏ!".
Năm đó nhà họ Lộ chật vật lắm mới ngóc đầu lên được, đều là dựavào sự giúp đỡ ngầm của nhà họ Giang. Người ngoài không biết con số thực
sự là bao nhiêu.
Lưu Lỗi nghe Thái Văn Hựu nói vậy, cũng lờ mờ hiểu ra điều gì, "Ý cậu là bên trong có ẩn tình mà bọn tôi không biết?".
Thái Văn Hựu gật đầu, "Vì thế đừng đoán già đoán non về Lộ ChiPhán nữa! Thiệu Minh đã lựa chọn bắt đầu cuộc sống mới, bọn mình còn băn
khoăn cái nỗi gì!".
Trần Song Bân vốn định nói Giang Thiệu Minh có cuộc sống mới đốivới ai đó lại là bất công, nhưng rồi lại thôi. Tuy vậy, anh ta vẫn cứ
vì điều này mà ác cảm với Lộ Chi Phán.
Hôm nay, Giang Thiệu Minh bị mời rượu khá nhiều. Khách đến dựtiệc ai ai cũng tranh thủ cơ hội để lân la tạo mối quan hệ với anh. Có
lẽ do đây là tiệc mừng thọ của bố vợ nên Giang Thiệu Minh luôn cố gắng
tỏ ra gần gũi, điều này khiến Lộ Chi Phán không khỏi lo lắng. Cô hiểu
anh làm vậy đều là vì cô.
Bữa tiệc kết thúc, Lộ Chi Phán dìu Giang Thiệu Minh lên xe. Rượuvang tuy không quá nặng nhưng anh đã uống rất nhiều. Cô đau lòng nhìn
anh, "Chúng ta về nhà thôi!".
Sắc mặt Giang Thiệu Minh đỏ ửng, nhưng anh không say đến nỗi thần trí mơ hồ. Anh biết cô thực sự lo lắng cho mình.
"Mai hãy về!"
Anh biết chữ "nhà" của cô ám chỉ tới nơi nào. Giá trị lợi dụngcủa anh và cô đối với nhà họ Lộ chỉ là ở tiệc rượu này. Hiện giờ, vợ
chồng Lộ Phong đã đạt được mục đích, anh và cô không cần ở lại nhà họ Lộ
làm gì nữa.
Hàng lông mày của anh hơi chau lại, cơ hồ vẫn rất khó chịu. LộChi Phán định nói gì đó rồi lại thôi, cô không muốn quấy rầy anh, ở đây
anh vốn đã không cảm thấy thoải mái. Anh là một người suy nghĩ chu đáo,
nếu quay về nhà họ Giang trong bộ dạng này, chắc chắn bố mẹ anh sẽ không
vừa ý. Có thể bớt chuyện nào thì hay chuyện ấy.
Trở lại nhà họ Lộ, Lộ Chi Phán liền sai người nấu canh giảirượu. Cô dìu Giang Thiệu Minh lên phòng ngủ nghỉ ngơi, rồi bưng nước ấm
đến lau người giúp anh.
Giang Thiệu Minh vốn định nói cô không cần làm thế nhưng lời đếncửa miệng lại nuốt trở vào. Anh nghĩ đến suốt bốn năm nằm viện, chính
cô là người đích thân chăm sóc anh ngày này qua ngày khác. Anh không còn
là chàng trai trẻ ngây ngô đơn thuần, hiểu được rằng trên đời này con
người ta làm gi cũng có mục đích nhất định. Lúc đó anh đã tự hỏi, mục
đích của cô là gì, muốn chiếm được lợi lộc từ nhà họ Giang ư? Cô tận tâm
tận lực chăm sóc anh ngần ấy năm trời, đương nhiên sẽ khiến bố mẹ anh
có cảm tình tốt với cô, sau đó khi Thành Húc ra đời, bố mẹ anh đã không
tiếc mà chi cho cô một khoản tiền lớn. Thế nhưng sau tất cả những gì anh
tận mắt chứng kiến ngày hôm nay thì rõ ràng những suy đoán kia của anh
là hoàn toàn vô căn cứ. Nhà họ Lộ đối xử với cô chẳng tốt đẹp gì, cô đâu
cần phải hy sinh cho họ nhiều như thế.
Vậy thì rốt cuộc là vì sao? Vì sao cô lại tốt với anh đến vậy?
Vì yêu ư?
Chữ này nảy ra trong đầu, Giang Thiệu Minh chợt có cảm giác thật mới mẻ, cơ hồ rất muốn tiếp nhận.
Lộ Chi Phán lau người cho anh xong, bèn mang canh giã rượu đến,múc từng thìa cho anh uống. Trông bộ dạng ngoan ngoãn như đứa trẻ của
anh, cô không khỏi buồn cười.
Đến khi cô đặt bát canh xuống, Giang Thiệu Minh mới lên tiếng: "Em phản ứng mạnh thật đấy!".
Cô ngẩn ra, nhất thời không hiểu anh muốn nói gì.
Ánh mắt của anh chan chứa sự dịu dàng. Anh nắm lấy tay cô, bìnhthản nói: "Em hoàn toàn có thể đón nhận một cách tự nhiên, từ nay về sau
dần dần thích ứng nhé!".
Nghe anh nói vậy, trái tim cô bỗng đập rộn ràng. Anh vì cô mớiđến tham dự bữa tiệc này, ai cũng hiểu điều đó. Nhưng anh không muốn cô
cảm thấy mắc nợ hay bị áp lực. Anh muốn cô coi đó là một lẽ đương nhiên,
bởi vì tất thảy đều là những việc một người chồng nên làm.
Nỗi xúc động ngập trong tim, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể hình dung được cảm giác của cô lúc này.
Sau khi Giang Thiệu Minh ngủ say, Lộ Chi Phán mới xuống tầngtrệt. Cô rót nửa cốc nước nóng, ngồi xuống sofa, xoay xoay cốc nước
trong lòng bàn tay để sưởi ấm. Nghĩ về những điều mà Giang Thiệu Minh
nói, khóe miệng cô mỉm cười ngọt ngào. Đây chính là cuộc sống cô muốn,
những tháng ngày tươi đẹp và hạnh phúc như thế.
Nước trong cốc đã đủ độ ấm, cô vừa đưa lên miệng uống thì trôngthấy Lộ Thi Tình đi từ trên cầu thang xuống, ngồi vào ghế đối diện.
Đèn phòng khách vẫn là gam màu ấm áp như trước đây, tuy nhiêntrong phòng đã được bày biện thêm khá nhiều món đồ xa hoa, chứng tỏ
"đẳng cấp" của gia chủ.
"Lộ Chi Phán, sao lúc nào cô cũng gặp may mắn như thế?"
May mắn đến nỗi khiến cho kẻ muốn xem kịch hay như cô ta luônphải ôm thất vọng ê chề, sau mỗi lần cô ta cười nhạo Lộ Chi Phán, cuộc
sống của Lộ Chi Phán dường như càng thêm tươi đẹp.
"Tôi vẫn luôn cho rằng con người ai cũng có số cả", Lộ Thi Tìnhnói tiếp. "Từ lúc sinh ra đã được định sẵn sẽ phải trải qua những gì. Cô
chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vậy mà lại có thể nhận được sự
chăm sóc đầy đủ từ gia đình chúng tôi. Bố mẹ tôi mặc dù không đến mức
hiền lành như bụt, nhưng chưa bao giờ ngược đãi cô, từ nhỏ đến lớn,
những gì tôi có, cô cũng chẳng thiếu. Anh trai tôi thì luôn thương yêu
cô hơn tôi, dù cho tôi mới là em gái ruột của anh ấy."
Lộ Chi Phán cảm nhận được nhiệt độ từ chiếc cốc đã giảm đi đángkể. Cô lên tiếng: "Vì thế chị đã đi nói với bố mẹ rằng anh ấy có tình
cảm đặc biệt với tôi?".
Lộ Thi Tình bật cười: "Đừng nói với tôi là cô không nhận ra điềuđó! Tình cảm mà anh ấy dành cho cô không phải là tình cảm giữa anh trai
em gái. Tôi không mù!".
Lộ Chi Phán âm thầm thở dài. Đúng là Lộ Cẩm Trình đối xử với côrất tốt, vì thế sau khi Hoàng Hi Liên tìm cô nói chuyện, cô mới cảm thấy
có chút chột dạ. Tuy vậy, cô có thể hiểu được việc làm của bố mẹ nuôi.
Dù cô không phải con ruột của họ, nhưng họ đã nuôi nấng cô trưởng thành,
giữa cô và Lộ Cẩm Trình nảy sinh tình cảm là chuyện không hề tốt đẹp gì
cho nhà họ Lộ. Vợ chồng Lộ Phong tuyệt nhiên không cho phép điều này
xảy ra.
Ánh mắt Lộ Chi Phán thoáng qua nét buồn bã, Lộ Thi Tình lấy thếlàm mãn nguyện, "Cô có biết lúc thấy cô né tránh anh Cẩm Trình, tôi vui
sướng thế nào không? Tôi không còn phải chứng kiến anh ấy quan tâm tới
cô, thiên vị cô nữa. Khoảng cách giữa hai người ngày một lớn, cuối cùng
ngay cả thời gian nói chuyện với nhau cũng chẳng có! Tôi rất hài lòng!
Chỉ có điều, vì sao cô vẫn có thể sống tốt như vậy chứ? Bị đẩy vào hoàn
cảnh đó mà cô không hề cãi nhau với bố mẹ tôi, không hề đau khổ tuyệt
vọng, vẫn cứ làm những việc nên làm, học tốt, múa giỏi. Quả thực khiến
tôi có phần thất vọng".
"Chị thất vọng?" Lộ Chi Phán lắc đầu.
"Đúng thế! Mà thực ra cũng chẳng có gì đáng thất vọng cả, bởi vìngay từ khi nhận nuôi cô, bố mẹ tôi đã có dự định nuôi dưỡng cô thành
một thục nữ danh gia, sau đó tìm một đối tượng tốt cho cô, dùng cuộc hôn
nhân của cô để đổi lấy lợi ích cho công ty. Cô cùng lắm chỉ là... ừm,
một vật phẩm được đóng gói tinh xảo, chờ ngày đem giao bán mà thôi! Vì
thế tôi cứ bình tĩnh chờ, chờ xem kết quả cuối cùng của cô là gì!"
Lộ Chi Phán đặt cốc nước xuống. Xưa nay cô luôn hiểu rõ giá trịcủa bản thân nằm ở đâu, hiểu rõ sự tồn tại của mình trong gia đình này
có ý nghĩa thế nào. Bọn họ chăm sóc cô cũng chỉ vì muốn một ngày cô báo
đáp công ơn này, và hôn nhân của cô chính là thứ mang lại nhiều lợi ích
nhất. Cô vẫn luôn ý thức được sự thật đó, nhưng vì sao Lộ Thi Tình phải
nói trắng ra như thế? Khiến cô chợt cảm thấy quãng thời gian xưa kia
chẳng còn một chút ấm áp nào.
Ấy vậy mà Lộ Thi Tình vẫn chưa cam lòng. Có đôi khi ghét mộtngười, không cần nhiều lí do đến vậy! Khi thấy Lộ Chi Phán cam chịu ấm
ức bước chân vào làm dâu nhà họ Giang, thấy Giang Thiệu Minh gặp tai
nạn, Lộ Thi Tình đã nghĩ đây chính là số mệnh của Lộ Chi Phán. Thế nhưng
cô ta chưa kịp mỉm cười hài lòng thì cuộc đời của Lộ Chi Phán đã có
bước chuyển ngoặt rõ rệt. Bây giờ, Lộ Chi Phán đã không còn là một người
phụ nữ vô danh như trước nữa, cô đã trở thành một thành phần của giới
thượng lưu, được nhiều người ngưỡng mộ. Thật nực cười!
"Vậy thì sao? Chị muốn làm gì?" Lộ Chi Phán đã lấy lại dáng vẻ bình thản.
Lộ Thi Tình lắc đầu, "Cô lo gì chứ, bây giờ tôi có thể làm gì côđược? Bố mẹ tôi còn phải lấy lòng cô nữa cơ mà, tôi đâu có ngốc nghếch
đến nỗi không biết tự lượng sức mình? Tôi sẽ chẳng làm gì cả, tôi chỉ mở
to mắt ra nhìn xem kết cục của cô sẽ ra sao thôi!".
Lộ Chi Phán thở dài, cảm thấy có chút buồn cười.
Lộ Thi Tình bất mãn, "Đừng có ra vẻ thản nhiên như trời có sụpcũng không ảnh hưởng đến mình như thế. Lộ Chi Phán, chẳng lẽ cô không
cảm thấy đau lòng chút nào, vì tôi?"
Lộ Chi Phán ngẩn ra, Lộ Thi Tình cười mỉa, "Đúng là vẫn có mộtchút phải không? Chẳng hạn như lúc cô trông thấy tôi và Mạnh Chính Vũ
trên giường..."
Lộ Chi Phán cứng đờ người, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, "Thì ra là cô cố tình!".
Cố tình tạo cơ hội ở bên cạnh Mạnh Chính Vũ, cố tình để cô thấy bạn trai mình và chị gái thân mật...
Lộ Thi Tình đã rời khỏi phòng khách, Chi Phán đứng dậy rót thêm nước nóng vào cốc rồi lại ôm trong bàn tay.
Cô nhớ lại hồi nhỏ. Trong kí ức của cô, hình ảnh xuất hiện nhiềunhất chính là mẹ và bà ngoại. Dáng người bà rất thấp, bà thường xuyên
oán trách những tháng ngày cực nhọc xưa kia đã khiến lưng mình bị còng.
Tính bà vốn rất tốt, chỉ hơi keo kiệt một chút, nhưng từ sau khi ông qua
đời, bà bắt đầu trở nên khó tính. Cậu của cô là một người không có chí
tiến thủ, chỉ biết chơi bời trác táng, khiến bà ngoại rất phiền lòng.
Sau khi mẹ cô li hôn trở về nhà đẻ, bà ngoại lại càng bực bội nhiều hơn,
cả ngày mắng mẹ cô không biết xấu hổ, khiến bà mất mặt.
Khi đó, Lộ Chi Phán vẫn chưa hiểu thế nào gọi là "vô liêm sỉ".Cô cũng không biết vì sao bố mẹ lại li hôn, vì sao cô lại theo mẹ còn
chị gái thì theo bố, càng không biết vì nguyên cớ gì mà bố luôn ghét cô.
Mãi về sau, cô mới nghe được những lời xì xào không hay về mẹ.Họ nói mẹ cô lăng nhăng, qua lại với một người đàn ông giàu có, sinh ra
cô. Hai người qua lại với nhau rất lâu, ông ta hứa hẹn sẽ cưới mẹ cô làm
vợ, mẹ một mực tin tưởng. Về sau mọi chuyện vỡ lở, mẹ liền li hôn với
bố, chờ người đàn ông kia tới đón, thế nhưng chờ rồi lại chờ, đối phương
vẫn bặt vô âm tín.
Cô không biết những việc mẹ làm là đúng hay sai. Cô nhớ lúc ấymẹ nhiều lần đã xoa đầu cô và nói: "Chi Phán đừng lo, mẹ nhất định sẽ
cho con một cuộc sống sung túc, chúng ta sẽ sống tốt hơn gấp vạn lần
những kẻ đã khinh thường chúng ta".
Câu nói đó hết lần này tới lần khác truyền vào tai cô, ấy vậy màngười đàn ông kia vẫn không xuất hiện. Người ta nói mẹ cô làm việc ác
nên gặp báo ứng. Cô từng đi tìm chị gái mình một lần, nhưng đối phương
không để ý tới cô, hơn nữa cô còn biết được tin, "bố" cô đã tái hôn.
Bà ngoại mắng chửi mẹ, cậu cũng không ưa hai mẹ con cô.
Ngày này qua ngày khác, mẹ cứ chờ đợi trong vô vọng. Cuối cùng, mẹ quyết định đi bước nữa.
Cô có thêm một người dượng. Mãi đến tận bây giờ, cô vẫn chẳngthể nào hình dung được mình đã trải qua những tháng ngày khi ở cùng bố
dượng ra sao. Người đàn ông đó cũng có chút tiền của nhưng lại ham mê cờ
bạc. Mỗi lần đi đánh bạc về, ông ta luôn cãi nhau với mẹ cô, đập vỡ đồ
đạc trong nhà, thậm chí còn đánh mắng, chê bai cô.
Cô càng ngày càng không thích ngôi nhà đó nữa, nhưng cô lạichẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể cố ý lang thang ngoài đường thật lâu
sau mỗi giờ tan học. Hễ về tới nhà là y như rằng cô nghe thấy tiếng cãi
vã.
Mẹ cô vốn là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cuộc sống nhanhchóng cướp đi nhan sắc của bà. Sau mỗi lần cãi nhau với dượng, mẹ lại ôm
cô vào lòng, vừa khóc vừa nói xin lỗi cô vì không thể mang đến cho cô
một cuộc sống tốt.
Sự việc tồi tệ ấy xảy ra như thế nào?
Ngày hôm đó, cô vừa tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm liền trôngthấy dượng đứng ngay ngoài cửa, nụ cười gian tà. Cô sợ đến nỗi mặt trắng
bệch, vội vàng chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại, mặc kệ những lời
mắng nhiếc bên ngoài không ngừng vang lên.
Có một lần, ắt có lần thứ hai.
Cô sợ hãi xin mẹ đưa mình rời khỏi ngôi nhà này, cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Cô sợ.
Thế nhưng, mẹ chỉ cau mày nói không có nơi này để đi cả.
Mỗi ngày trôi qua với cô đều là sợ hãi.
Mãi đến một hôm, bố dượng uống rượu say khướt, về tới nhà liềnto tiếng mắng chửi mẹ cô. Ông ta nói đã nghe thấy những điều người ta
đồn thổi về mẹ cô, nói mẹ cô lẳng lơ trăng hoa, còn coi ông ta là kẻ
ngốc...
Cô rất sợ, nhất là khi ông ta nhìn cô, ánh mắt hệt ác ma.
Ông ta lao về phía cô như một con thú dữ. Cô hoảng hốt kêu to,ra sức chống cự. Ông ta vừa xé quần áo của cô, vừa mắng nhiếc cô giống
mẹ, chỉ biết dụ dỗ đàn ông.
Cô khóc long trời lở đất.
Sau đó, máu chảy rất nhiều. Không rõ mẹ cô xuất hiện từ lúc nào,hai tay cầm dao, liên tiếp chém vào người ông ta. Cô chỉ biết ngây ra
đó như một bức tượng, tròn mắt nhìn mẹ chém gã đàn ông ác độc kia.
Cuối cùng, ông ta ngã gục trên nền nhà, không nhúc nhích. Còn mẹ cô thì cứ ngồi cười một cách điên dại.
Cuộc đời của mẹ cô trước kia thế nào? Từ nhỏ đã không được ăn đủno, mặc đủ ấm, sau khi kết hôn, mẹ chuyển tới sống ở một vùng nông
thôn, mỗi ngày đều phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dường như đó
là cái số mệnh cực nhọc. Về sau, có cơ hội đến một thành phố náo nhiệt,
trong đầu mẹ liền xuất hiện ý nghĩ, những ngày tháng trước đây của mình
quả thực không phải là cuộc sống của con người. Rồi mẹ tình cờ gặp một
người đàn ông có tiền, không chút do dự, mẹ liền bắt đầu mối quan hệ với
người đó. Sau khi bị ông ta lừa, mẹ quay về quê cũ nhưng không được
người chồng kia chấp nhận. Thế nên mẹ nghĩ nhất định phải sống sao cho
những kẻ từng cười nhạo mình phải im miệng. Chỉ là trời không chiều lòng
người, cuối cùng mẹ vẫn gặp phải một gã đàn ông tệ bạc...
Lộ Chi Phán sợ hãi đến nỗi không còn ý thức được điều gì. Côngồi ngây ra đó, đầu óc quay cuồng, cô thấy mẹ cười với mình, "Tiểu
Phán, con phải sống cho tốt...", rồi mẹ cô tự sát ngay trước mặt cô.
Cô trở thành một đứa trẻ mồ côi đáng thương trong mắt mọi người.Bà ngoại không còn, mẹ không còn, cậu thì không rõ lưu lạc nơi nào, số
tiền của mẹ và dượng đều đã bị dượng tiêu hết. Không một ai chịu nhận
nuôi cô vì họ vốn đâu có quan hệ máu mủ với cô.
Lúc ấy cô thực sự lo lắng, không biết phải tiếp tục sống thế nào?
Cô rơi vào trầm mặc, ít nói, không có hứng thú với bất kì chuyệngì. Chỉ là thi thoảng cô lại nghĩ, chị gái mình hận mẹ đến thấu xương,
nhưng đối với cô, mẹ là người tốt nhất trên đời này. Mẹ đã hy sinh quá
nhiều cho cô, vì thế cô phải sống thật tốt.
Cốc nước trong tay đã lạnh ngắt, Lộ Chi Phán lắc đầu, xua đi những kí ức không mấy vui vẻ.
Thực lòng, cô không mấy tin tưởng vào hai chữ "công bằng", nhưngcô vẫn hy vọng nó xảy ra. Nếu quá khứ của cô trong mắt người khác bị
coi là đáng thương thì cuộc sống bây giờ xem như là một sự bù đắp đi!
Hôm sau, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh trở về nhà họ Giang, vợchồng Lộ Phong ra tiễn, không quên niềm nở dặn dò hai người đưa bé
Thành Húc về chơi. Chi Phán gật đầu đồng ý lấy lệ.
Xe của Giang Thiệu Minh đã chạy xa, Lộ Phong và Hoàng Hi Liên cũng trở vào nhà.
Lộ Thi Tình nhìn chồng mình, nói: "Người đi khuất dạng rồi còn gì nữa mà cứ nhìn mãi!".
Nụ cười của cô ta lộ rõ vẻ châm chọc, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt sa sầm của Mạnh Chính Vũ.
Thời sinh viên, Mạnh Chính Vũ từng là người yêu của Lộ Chi Phán.Anh ta học trên cô hai khóa. Khi hai người qua lại với nhau, gia đình
Mạnh Chính Vũ vẫn duy trì thái độ im lặng, dẫu sao nhà họ Mạnh cũng
thuộc dạng khá giả. Nhưng tình yêu sinh viên thường đi tới kết cục chia
tay, chỉ có điều, hai người họ chia tay quả thực không mấy vui vẻ.
Lộ Chi Phán ngồi trong xe cứ cầm điện thoại mà tủm tỉm cười. Vừarồi, cô gọi điện nói chuyện với con trai, nghe thằng bé ấm ức nói cô và
Giang Thiệu Minh không phải bố mẹ tốt, bỏ con ở nhà rồi ra ngoài chơi.
"Lát nữa về chúng ta phải giải thích hẳn hoi với Tiểu Húc rồi!"Lộ Chi Phán quay sang nhìn Giang Thiệu Minh đang chuyên tâm lái xe. "Anh
không thể nhẹ nhàng hơn với con được à?"
Giang Thiệu Minh liếc nhìn cô, "Một mình em sắm vai mẹ hiền là đủ rồi!".
"Anh không lo con sợ anh à?" Cô chống cằm, biểu hiện đã có phần tự nhiên hơn trước.
Giang Thiệu Minh tinh ý nhận ra sự thay đổi này của cô, chợt nhớđến những gì Trần Song Bân từng nói. Đàn ông và phụ nữ đôi khi cứ phủ
nhận cảm giác gần gũi mang lại từ chuyện chăn gối, kì thực có và không
có rất khác nhau. Hôm nay rốt cuộc anh đã được kiểm chứng điều này, ít
nhất thì thái độ của cô đối với anh đã bớt dè dặt. Trong lòng anh cảm
thấy phần nào thỏa mãn, chẳng phải đây là những điều vợ chồng vốn dĩ nên
có sao?
"Trong nhà kiểu gì cũng phải có một người nghiêm khắc để răn dạycon." Anh có vẻ không ủng hộ "chính sách" nuông chiều con của vợ.
Lộ Chi Phán sớm biết mình không thuyết phục được Giang Thiệu Minh, nhưng vẫn muốn vì nhóc Thành Húc mà thử lên tiếng một lần.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật hai bên đường trôivun vút về phía sau. Chẳng hiểu vì sao mỗi lần ngắm nhìn cảnh tượng này,
cô lại nhớ đến khái niệm "vật tham chiếu" trong môn Vật lý thời trung
học. Nếu lấy ô tô là vật tham chiếu thì cảnh vật đang di chuyển về phía
sau, nhưng nếu lấy cảnh vật là vật tham chiếu thì ô tô đang di chuyển.
Kì lạ là, rõ ràng cô không hề thích môn Vật lý nhưng lại thường nghĩ đến
những thứ này.
Chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay sang nói với Giang Thiệu Minh:"Hay là anh cứ tới công ty trước, em tự về nhà được". Chắc chắn là mấy
ngày qua công việc của anh dồn đọng lại rất nhiều.
"Anh đưa em về nhà." Giang Thiệu Minh nhìn cô, hiểu rằng côkhông muốn làm ảnh hưởng tới công việc của mình, bèn nói: "Đằng nào cũng
về thay quần áo!".
Lúc ấy Lộ Chi Phán mới gật đầu. Cô tò mò hỏi: "Có phải dù gặp chuyện gì anh cũng có thể điềm nhiên như thế này không?".
Ở công ty hẳn là rất bận rộn nhưng anh chẳng có vẻ gì là sốtruột cả. Ngay cả khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, nghe bác sĩ nói không thể
xác định được khả năng phục hồi trí nhớ, anh cũng không hề bị kích động,
tiếp tục điều trị bệnh đồng thời theo dõi tin tức vài năm gần đây để
theo kịp thời đại. Cô thực muốn biết nếu kết quả không tốt, anh sẽ thế
nào?
"Không phải chuyện gì cũng thế!" Giang Thiệu Minh nghĩ một lát,"Nhưng phần lớn là vậy, nếu đã xảy ra rồi thì nên nghĩ cách giải quyết.
Còn không thể khắc phục được như ý thì đành chấp nhận thôi".
Lộ Chi Phán rất thích suy nghĩ này của anh, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không than thân trách phận.
Thấy khóe mắt cô lấp lánh nụ cười, Giang Thiệu Minh khẽ lắc đầu,cô thường biểu hiện cảm xúc trên mặt rõ ràng vậy ư? Hai người tuy đã là
vợ chồng nhưng anh lại có cảm giác giống như những đôi tình nhân đang
trong thời kì mặn nồng.
"Ngày trước chắc anh cũng như vậy chứ?"
Lộ Chi Phán ngẩn ra, "Sao cơ?".
"Thì bây giờ tuy là anh mất trí nhớ nhưng mà tính cách chắckhông thay đổi." Anh thở dài, giọng nói có phần tiếc nuối, "Trước đây
chúng ta yêu nhau như thế nào?".
Từ khi anh tỉnh lại, dường như chưa từng thấy cô đề cập tới quákhứ của hai người. Cô mang thai Thành Húc từ trước khi anh gặp tai nạn,
chứng tỏ hai người đã trải qua quãng thời gian yêu đương khá dài. Anh
cho rằng, nếu mình đã làm những chuyện thân mật với cô thì chắc chắn bản
thân đã sẵn sàng chịu trách nhiệm với tương lai của hai người.
Thế nhưng sắc mặt Lộ Chi Phán sau khi nghe anh hỏi vậy lại cóchút hoảng hốt. Cô không nhìn anh, cũng không trả lời thắc mắc của anh.
Giang Thiệu Minh những tưởng lúc này cô có thể vô tư nói về quákhứ của hai người, nhưng rõ ràng là cô không hề có dự định đó. Anh nghĩ,
có lẽ vụ tai nạn cũng là một nỗi đau khổ đối với cô. Khi ấy cô còn trẻ,
vừa mới mang thai liền gặp phải cú sốc lớn như vậy, không muốn nhắc đến
cũng là chuyện dễ hiểu.
Lộ Chi Phán không hề biết Giang Thiệu Minh đã tự tìm một lý dothích hợp để giải thích cho biểu hiện khác lạ của cô. Cô chỉ cảm thấy
may mắn khi xe đã dừng trước cửa nhà, bởi thực lòng cô không muốn nói
tiếp chủ đề này.
Vì còn phải đến công ty nên Giang Thiệu Minh không đánh xe vàogara, anh và cô cùng xuống xe. Ôn Khả Vân thấy vợ chồng con trai về liền
vui vẻ ra đón. Bà và Lộ Chi Phán trước giờ rất thân thiết, mấy ngày qua
không có con dâu ở nhà nên không khỏi nhớ nhung.
"Mẹ!" Lộ Chi Phán lên tiếng.
Ôn Khả Vân lập tức quan sát cô từ trên xuống dưới, "Để mẹ xem đira ngoài có gầy đi tẹo nào không, có thì mẹ không để yên cho Thiệu Minh
đâu!".
Giang Thiệu Minh làm bộ nhíu mày, "Đáng lẽ câu này mẹ phải nói với con mới đúng chứ!".
Bên kia dẫu sao cũng là nhà họ Lộ cơ mà!
Ôn Khả Vân lại phản bác: "Mặc kệ anh! Đàn ông kiểu gì cũng phảibảo vệ người phụ nữ của mình cho tốt! Chi Phán, con thấy mẹ nói có đúng
không?".
"Mẹ nói gì cũng đúng ạ."
Giang Thiệu Minh lắc đầu bất đắc dĩ rồi lên gác thay quần áo.
Ôn Khả Vân vỗ vai Lộ Chi Phán như thể động viên. Trước khi để LộChi Phán vào làm dâu, đương nhiên bà đã tìm hiểu về thân thế của cô nên
biết chuyện cô không phải con ruột của vợ chồng Lộ Phong.
"Mẹ, hai hôm nay Thành Húc ngoan không ạ?" Lộ Chi Phán ôm cánh tay Ôn Khả Vân, dịu dàng hỏi.
"Ngoan chứ, nhưng nó nhớ hai đứa con lắm. Sáng nay trước khi đi học còn nói nhất định mai con phải đưa nó đi."
Lộ Chi Phán cười vui vẻ.
Giang Thiệu Minh thay quần áo xong, xuống tới nơi vẫn thấy haingười đứng nói chuyện. Kể cũng lạ, thường thì người ta hay kêu ca mẹ
chồng nàng dâu chẳng mấy ưa nhau, còn anh thì chỉ cảm thấy phiền toái vì
quan hệ giữa mẹ và vợ mình quá tốt.
Xe của Giang Thiệu Minh đã chạy khuất khỏi tầm nhìn, Lộ Chi Phánvẫn đứng đó nhìn theo. Ôn Khả Vân mỉm cười hài lòng, cứ như thế này thì
tốt rồi, gia đình họ hiện giờ rất hạnh phúc, chỉ mong rằng từ nay về
sau sẽ không có bất kì sóng gió nào.
Giang Thiệu Minh vừa đến công ty liền bắt tay vào giải quyết mộtloạt công văn giấy tờ mà trợ lý mang đến. Bên cạnh anh luôn có vài trợ
thủ cốt cán, thời gian họ ở công ty đôi khi còn nhiều hơn anh, đó đều là
những người đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhất là khi anh mới tiếp quản
công việc. Hiện tại, phần lớn mọi quyết định đều nằm trong tay anh, chỉ
có những dự án quy mô cực lớn và quan trọng thì mới cần bàn bạc với bố
và thông qua hội đồng quản trị.
Vì hôm nay Giang Thiệu Minh quá bận nên Lộ Chi Phán thay anh đếnnhà trẻ đón con trai. Cô ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trên tấm thẻ đưa
đón, khẽ mỉm cười.
Hết giờ học, cô giáo dẫn các bé xếp thành hàng dọc đi ra ngoài.Bọn trẻ vẫn nói chuyện cười đùa ầm ĩ, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui lây.
Lộ Chi Phán giao thẻ đưa đón cho cô giáo rồi dẫn Thành Húc ravề. Cô nhìn con trai, nói đùa: "Nếu mẹ không đến đón con thì cho con ở
lại nhà cô giáo nhé, chịu không?". Bình thường, thằng bé rất hay khen cô
giáo.
"Hừ, vậy thì con không thèm để ý tới mẹ nữa!" Thành Húc bĩu môi.
"Càng tốt, đi, quay lại bảo cô giáo đưa con về nhà cô!" Vừa nói,Lộ Chi Phán vừa kéo con trai lại nhưng thằng bé nhất quyết không chịu
lùi một bước.
Lộ Chi Phán mỉm cười, không trêu con trai nữa.
Đi tới chỗ xe đỗ, Thành Húc tỏ ra thất vọng hỏi: "Bố không đến hả mẹ?".
"Bố con hôm nay nhiều việc ở công ty nên không đến đón conđược!" Lộ Chi Phán vuốt má con trai, "Tiểu Húc về nhà phải ngoan ngoãn
làm bài tập, như thế bố đi làm về trông thấy sẽ rất vui".
Thành Húc gật đầu, "Vâng".
Thấy con trai nghe lời như vậy, Lộ Chi Phán rất hài lòng. Mặc dùGiang Thiệu Minh rất nghiêm khắc với Thành Húc nhưng trong lòng thằng
bé, sự tồn tại của bố vẫn là một niềm tự hào lớn lao.
Về đến nhà, Thành Húc liền mở sách vở ra làm bài tập. Thực rabài tập của bọn trẻ không nhiều và cũng không quá phức tạp, chỉ là khi
kiểm tra, Giang Thiệu Minh rất chú trọng đến chữ viết của con trai. Anh
không yêu cầu Thành Húc viết chữ quá đẹp, nhưng nhất định phải cẩn thận.
Anh nói đây là vấn đề về thái độ, rèn luyện thái độ làm việc nghiêm túc
cũng giống như rèn luyện nhân cách vậy. Có lần vì muốn xem phim hoạt
hình mà Thành Húc viết bài rất qua loa, sau đó bị Giang Thiệu Minh quở
trách. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ làm mặt nghiêm túc nhìn con
trai, thằng bé đã biết sai, im lặng cúi đầu.
Lộ Chi Phán ngồi bên cạnh xem Thành Húc viết bài một lát, rồiđứng dậy đi rót cho thằng bé cốc nước. Thành Húc ngẩng đầu lên, nói:
"Cảm ơn mẹ".
Cô cười xoa đầu con trai.
Tiếng động cơ xe truyền đến, Lộ Chi Phán mới ra khỏi phòng,xuống tầng dưới đón Giang Thiệu Minh. Anh đánh xe vào gara rồi đi về
phía cô.
Tựa như có một sức quyến rũ lạ lùng, Lộ Chi Phán phát hiện mìnhrất thích cảnh tượng này, đứng một chỗ nhìn anh từng bước một tiến lại
gần mình. Có một chút ấm áp xen lẫn hồi hộp khiến người ta mê đắm.
Giang Thiệu Minh dừng lại trước mặt cô, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Cô đứng đây đợi anh sao?
"Mệt không?" Lộ Chi Phán chú ý quan sát, nhận thấy sắc mặt anh vẫn ổn, bấy giờ cô mới yên tâm.
"Không mệt lắm. Con đâu em?" Anh thuận miệng hỏi.
"Vừa về tới nhà đã hỏi ngay con rồi!"
Anh nhướn mày, "Không thế thì phải thế nào?".
Lộ Chi Phán mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa, xoay người đi thẳng vào nhà.
Giang Thiệu Minh nhìn theo tủm tỉm cười, có cảm giác cô hệt nhưmột thiếu nữ. Đã làm mẹ mấy năm trời rồi mà vẫn so đo chuyện này sao?
Nhóc Thành Húc vừa hoàn thành xong bài tập liền mang cho bố xem,mong muốn được khen thưởng. Giang Thiệu Minh vẫy tay gọi con trai lại,
thằng bé lập tức rót một cốc nước đi tới, "Mẹ nói, bố làm việc cả ngày
rất vất vả!".
Giang Thiệu Minh vui vẻ cầm lấy cốc nước, uống một ngụm rồi mớinói: "Nếu hôm nay bố không kiểm tra vở bài tập, con có buồn không?".
Nhóc Thành Húc ngẩn ra.
Chăm chỉ làm bài, chờ được khen ngợi, nhưng bố lại không kiểm tra?
Giang Thiệu Minh xoa đầu con trai, "Như thế nghĩa là bố tintưởng Tiểu Húc, con hiểu không? Bố biết con đã ngoan ngoãn làm bài,viết
chữ cũng cẩn thận nên bố mới không cần kiểm tra. Để không phụ lòng tin
tưởng của bố, ngày mai con lại nghiêm túc làm bài như vậy nhé?".
Nhóc Thành Húc ngẫm nghĩ giây lát rồi nhanh nhảu đáp: "Vâng ạ, ngày nào con cũng sẽ chăm chỉ làm bài ạ".
Giang Thiệu Minh gật đầu hài lòng.
Ép buộc trẻ con làm một việc gì đó có thể đạt được hiệu quả nhấtđịnh nhưng cũng dễ dẫn tới phản tác dụng, hơn nữa, hễ thôi ép buộc là
bọn trẻ sẽ lại chứng nào tật ấy. Điều quan trọng nhất là phải dạy cho
chúng biết tự giác, chứ không phải lúc nào cũng canh chừng chúng.
Lộ Chi Phán yên lặng nghe cuộc đối thoại của hai bố con. Trênphương diện dạy dỗ con cái, Giang Thiệu Minh luôn có cái lí của anh, hơn
nữa, cũng cảm thấy anh làm tốt hơn cô.
Vợ chồng Giang Trọng Đạt lúc này đang đứng ở một góc quan sát.Ôn Khả Vân duy trì sắc mặt bình thản, nói: "Bây giờ tôi có thể yên tâm
được rồi".
Ông Giang chỉ liếc nhìn vợ, không đáp lời. Vừa rồi họ đã trôngthấy Giang Thiệu Minh đi về phía Lộ Chi Phán, rõ ràng không còn cái vẻ
xa cách như gần một năm trước, mà thậm chí thân mật như những đôi vợ
chồng khác. Xem ra, chuyến đi tới nhà họ Lộ vừa rồi đã vun đắp tình cảm
cho hai người rất nhiều. Ông Giang hiểu rõ tính tình con trai mình,
trong chuyện tình cảm, Giang Thiệu Minh là người trước sau như một, khi
đã đem lòng yêu ai thì trong mắt sẽ không còn để ý tới người khác. Bởi
vậy, vợ chồng họ đều cảm thấy yên tâm.
Từ sau khi Giang Thiệu Minh tỉnh lại, vợ chồng họ dẫu vô cùngvui sướng nhưng vẫn có phần lo lắng, dường như luôn có một quả bom hẹn
giờ chầu chực nổ tung. Hôm nay rốt cuộc nỗi sợ hãi đó đã vơi đi phần
nào.
-
Chương 4
Cuối tuần, nhóc Thành Húc rất phấn khích vì Giang Thiệu Minh đã hứa sẽ đưa cậu đến vườn nho chơi.
Nhà họ Giang có một mảnh vườn trồng nho khá lớn ở vùng ngoại ô.Trước đây Thành Húc cũng đã từng được ông nội dẫn tới đó. Trên mỗi cây
nho trưởng thành đều có những chùm quả chi chít như những chuỗi châu
báu. Cậu bé vô cùng thích thú, cứ hỏi đi hỏi lại, đây có thật là vườn
nho nhà mình không.
Giang Thiệu Minh đi tới cửa phòng thì trông thấy Thành Húc đangtự mặc quần áo. Động tác của thằng bé vẫn còn lúng túng và rất chậm,
nhưng anh không có ý định giúp. Anh lặng yên nhìn con mặc xong rồi mới
vào chỉnh lại.
"Bố!" Thành Húc reo lên với giọng vui mừng.
"Ừ." Giang Thiệu Minh dắt tay con trai xuống tầng trệt ăn sáng.
Ôn Khả Vân xoa đầu cháu trai, dặn dò thằng bé đến vườn nho phải nghe lời bố mẹ, không được chạy lung tung.
Lộ Chi Phán bưng một bát cháo ra cho Thành Húc rồi cùng ngồixuống ăn sáng, cô nghe thấy Giang Thiệu Minh và ông Giang nói chuyện về
vườn nho. Từ sau khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh quay cuồng với công ty
nên mọi việc ở vườn nho đều do ông Giang trông coi. Bây giờ đã đến lúc
Giang Thiệu Minh tự mình xử lí chuyện ở đó. Công ty là sản nghiệp nhà họ
Giang, nhưng vườn nho và xưởng chế biến rượu vang là tài sản tiêng của
Giang Thiệu Minh.
Thành Húc biết sắp được đi chơi nên ăn rất nhanh, ăn xong liềnquay sang nhìn bố mẹ với ánh mắt mong chờ, hận không thể lập tức bay tới
vườn nho.
Giang Thiệu Minh thấy con trai nôn nóng, cảm thấy vô cùng thúvị, lại tự hỏi không biết hồi nhỏ bản thân mình có như vậy không. Ăn
sáng xong, anh lái xe đưa vợ con đến vườn nho.
Ôn Khả Vân nhìn theo, sắc mặt phức tạp, "Vì sao cứ phải làm thế? Tôi không muốn Thiệu Minh đến đó chút nào, lòng thấy bất an".
"Nơi đó vốn là của Thiệu Minh. Bà đứng có tỏ ra lo lắng như thế,mọi chuyện cứ để tự nhiên, không nên gượng ép gì cả. Cái gì phải tới
cuối cùng cũng sẽ tới."
Ôn Khả Vân ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy bản thân đã thần hồn nátthần tính, mọi thứ hiện giờ đều rất tốt, nhất định phải suy nghĩ theo
chiều hướng tích cực.
Xe chạy đến vùng ngoại ô, bầu không khí trong lành hơn hẳn, mangtheo chút hơi lạnh và ẩm. Lộ Chi Phán sợ con trai lạnh nên ôm thằng bé
vào lòng, nhưng Thành Húc cứ mải nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang
quan sát cái gì.
Người quản lý tại vườn biết hôm nay Giang Thiệu Minh đến nên đãđợi sẵn bên ngoài. Giang Thiệu Minh cũng không bận tâm đến anh ta, bảo
anh ta cứ để mình tùy ý đi thăm vườn.
Lộ Chi Phán dắt tay con trai đứng bên cạnh Giang Thiệu Minh.Thằng bé quá sốt ruột, cứ thấp thỏm muốn đi xem nho. Lộ Chi Phán mỉm
cười xoa đầu con trai.
Giang Thiệu Minh không nói gì thêm, lập tức dẫn vợ con vào vườn.Nho ở đây chín làm ba đợt, hai đợt trước đã được thu hoạch và đem về
xưởng chế biến rượu. Hiện tại đang là thời điểm lứa nho cuối cùng, nếu
đến muộn sẽ không được trông thấy cảnh tượng nho chín mọng và ngửi hương
thơm ngọt dịu quanh quẩn trong bầu không khí. Công nhân đã bắt đầu làm
việc, dùng kéo cẩn thận cắt từng chùm nho xuống.
Thành Húc mở to mắt quan sát với vẻ thích thú, rõ ràng rất muốn chạy đi ngắt một chùm quả.
"Đi chơi đi!" Lộ Chi Phán tươi cười vô vai con trai.
Nghe mẹ nói thế, nhóc Thành Húc lập tức chạy vào giữa vườn, nhìnchằm chằm chùm nho chính mọng ngay trước mắt. Quả to tròn tím sẫm nổi
bật giữa màu xanh của tán lá, như những viên ngọc quý giá.
Lộ Chi Phán lặng lẽ quan sát con trai, lấy làm lạ vì thằng békhông ngắt chùm nho xuống. Lát sau, công nhân trông thấy, bèn dùng dao
cắt một chùm đưa cho Thành Húc, còn nói gì đó với cậu nhóc.
Giang Thiệu Minh chợt quay sang hỏi vợ: "Em thích nơi này à?".
Mặc dù đã đến đây một vài lần nhưng anh không có nhiều ấn tượng.Kí ức trước kia anh đã quên hết, đọng lại trong trí nhớ của anh chỉ là
những việc xảy ra trong vòng một năm qua mà thôi.
"Thích", Lộ Chi Phán trả lời. "Nơi này rất thư thái, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài. Ở đây chắc chắn sẽ vui vẻ."
Giang Thiệu Minh cúi đầu, trông thấy bóng hai người chồng lên nhau trên mặt đất, có cảm giác vô cùng thân mật.
"Thế em có hiểu về chế biến rượu nho không?"
Lộ Chi Phán nhìn anh giây lát rồi thành thực lắc đầu, "Em không".
Cô không nhận ra vẻ buồn bã thoáng hiện lên trong đôi mắt anh,bởi vì lúc này nhóc Thành Húc đang định ăn nho, cô vội chạy ra ngăn
thằng bé lại. Trông những quả nho chín mọng quả thực mê hồn, nhưng ngoài
vỏ rất nhiều bụi bẩn. Cô nói với con trai vài câu rồi bóc một quả nho
bỏ vào miệng thằng bé, còn hôn lên trán nó.
Giang Thiệu Minh nhìn về phía vợ con mình, cảm thấy khó hiểutrước câu trả lời của Lộ Chi Phán. Vườn nho này do anh mua bằng chính số
tiền tích góp được từ trước khi xảy ra tai nạn, tính đến giờ cũng được
tám, chín năm. Anh cảm giác được bản thân không đặc biệt thích loại quả
này, cũng không có ý nghĩ muốn ở riêng, bởi vậy anh đã cho rằng lí do
mình khăng khăng giữ vườn nho là bởi Lộ Chi Phán thích. Thế nhưng rõ
ràng biểu hiện của cô không hào hứng cho lắm.
Sắc mặt của Giang Thiệu Minh bỗng trở nên phức tạp. Thực ra anhtới đây rất ít là có nguyên do, mỗi lần ở nơi này, anh luôn cảm thấy tâm
trạng thấp thỏm không yên, rất giống với khi anh mơ thấy giấc mơ kì lạ
kia, cơ hồ nó đang dẫn dắt anh đi tìm hiểu một điều gì đó.
Anh không tới vườn nho cũng là bởi không muốn để bản thân rơivào mớ cảm xúc hỗn độn ấy. Người con gái xuất hiện trong những giấc mơ
của anh mỗi lần đều mặc một bộ trang phục khác nhau nhưng anh lại biết
chắc rằng đó là một người. Cô gái thần bí đó luôn quay lưng về phía anh
khiến anh không ngừng đuổi theo, thế nhưng, chưa một lần anh trông thấy
gương mặt đối phương. Anh cảm thấy có lỗi với vợ mình, anh không nên có
bất kì mối liên hệ nào với người phụ nữ khác cho dù chỉ là trong mơ.
Giang Thiệu Minh trầm ngâm hồi lâu, đến nỗi hàng lông mày nhíulại. Người quản lý vườn tiến lại gần, lên tiếng: "Cậu chủ, nho hôm nay
rất ngon, rượu chưng cất được mùi vị rất tuyệt".
Giang Thiệu Minh bị hai tiếng "cậu chủ" kia thu hút. Kiểu xưnghô này vốn chỉ dành cho người giúp việc trong nhà, người làm công ở vườn
nho đáng ra không nên gọi anh như thế, trừ khi họ không biết anh là chủ
nhân nơi đây.
"Anh Dương làm việc ở đây bao lâu rồi?"
Vị quản lý họ Dương ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng đáp lạibằng vẻ thành khẩn: "Chừng một năm, nhưng cậu chủ yên tâm, công việc cũ
của tôi cũng liên quan ít nhiều đến ngành này. Mặc dù không quá am hiểu
về trồng nho nhưng chắc chắn có kinh nghiệm hơn phần lớn mọi người".
Một năm? Giang Thiệu Minh nhíu mày, không hỏi gì thêm.
Lộ Chi Phán cầm hai chùm nho đang tiền về phía anh, nhóc Thành Húc đi bên cạnh, thi thoảng lại lén lút vặt một quả để ăn.
"Em đi rửa nho, anh có muốn ăn vài quả không?" Lộ Chi Phán vừanói vừa lắc lắc chùm nho trước mặt Giang Thiệu Minh, như thể đang dụ dỗ
anh.
Giang Thiệu Minh nhìn con trai, cảm thấy thú vị, "Để được ăn thêm vài quả, anh sẽ đi rửa cùng em".
Lộ Chi Phán mỉm cười. Có cần làm quá như vậy không? Cả vườn nho này đều thuộc về anh, muốn ăn bao nhiêu mà không được chứ!
Đi tới khu nhà ở, nhóc Thành Húc ngoan ngoãn ngồi trước mặt bố.Giang Thiệu Minh kiên nhẫn giải thích cho con trai nghe vì sao không nên
ăn nho khi chưa rửa sạch. Cần phải để trẻ con hiểu được đạo lí, có như
vậy chúng mới không hình thành tâm lí phản kháng.
Lộ Chi Phán bỏ một chút muối vào chậu nước ấm rồi thả chùm nhovào. Một lát sau, bụi bẩn bám ngoài vỏ nho nổi lên, cô gọi con trai đến
cho thằng bé xem nho ngắt trên cây xuống bẩn thế nào. Thành Húc tròn xoe
mắt, mím chặt môi vẻ đăm chiêu. Lộ Chi Phán hài lòng rửa lại nho một
lần nữa rồi đưa cho hai bố con.
Mặc dù họ không ở nơi này nhưng vẫn xây một căn nhà nhỏ để nghỉngơi mỗi lần đến thăm vườn. Đây là một ngôi nhà một tầng khá đơn giản,
nhưng cảnh trí lại rất thơ mộng, không rõ là ý tưởng của ai. Bên ngoài
ngôi nhà có những giá treo bằng trúc đan thành hình tổ chim, dùng để
trồng những cây cảnh nhỏ xíu, tạo cảm giác vô cùng thư thái. Trong nhà
có đầy đủ vật dụng cần thiết, phong cách đáng yêu nhưng không quá cầu
kì, xa hoa.
Lộ Chi Phán bóc một quả nho định đưa cho Thành Húc nhưng Giang Thiệu Minh chợt lên tiếng ngăn lại: "Để con tự bóc".
Cô nhìn quả nho trong tay, buồn bực đứng dậy, nhét vào miệnganh. Giang Thiệu Minh hơi bất ngờ trước hành động của cô. Nho vừa đến độ
chín, vị ngọt lịm lan tỏa trong miệng.
Lộ Chi Phán đạt được mục đích liền cười đắc chí, nói: "Con còn nhỏ hơn anh nhiều lắm đấy!".
Giang Thiệu Minh cũng mỉm cười, cảm thấy tính tình vợ mình vẫncòn chút trẻ con. Ý của cô chính là anh đã lớn mà vẫn ăn nho người khác
bóc, Thành Húc ăn như vậy là chuyện bình thường.
Anh lắc đầu không muốn so đo cùng cô. Nhóc Thành Húc lúc này đang vui vẻ ăn nho.
Công nhân đã thu hoạch được khá nhiều nho. Lộ Chi Phán muốn tựtay chưng cất rượu, cô chưa bao giờ làm việc này nên nhất thời nảy sinh
hứng thú. Giang Thiệu Minh đành nhờ quản lý Dương sắp xếp người hướng
dẫn cô. Lộ Chi Phán bất ngờ chủ động hôn lên trán anh rồi dắt tay nhóc
Thành Húc đi, để lại anh đứng sững sờ. Anh không đi cùng cô mà yêu cầu
quản lý Dương đưa mình tới phòng làm việc kiểm tra sổ sách. Căn phòng
khá bình thường và không rộng cho lắm. Giang Thiệu Minh ngồi vào bàn làm
việc, quản lý Dương nhanh chóng mang tập hồ sơ lí lịch của công nhân
đến, đồng thời bật máy vi tính lên, mở thư mục nhân sự ra.
Giang Thiệu Minh lặng yên quan sát quản lý Dương làm việc. Anhchỉ nói muốn xem tư liệu công nhân, cũng không nói rõ với mục đích gì,
nhưng quản lý Dương lại chuẩn bị đầy đủ cả tài liệu giấy lẫn máy tính,
quả thực là một người cẩn thận. Anh không động vào đống giấy tờ kia mà
chỉ xem hồ sơ lưu trữ trên máy, bao gồm danh tính, quê quán và bằng cấp
của công nhân. Ánh mắt anh dừng lại ở phần ghi thời gian làm việc, sự
nghi hoặc trong lòng càng lớn dần thêm. Ban đầu anh vốn chỉ suy đoán,
nhưng lúc này anh cảm thấy mình đã đúng.
Toàn bộ nhân viên ở vườn nho đều mới vào làm việc được chừng mộtnăm, chính xác là từ sau khi anh tỉnh lại. Anh không thể không nảy sinh
nghi ngờ nguyên nhân đằng sau. Rốt cuộc thì bố mẹ anh vì sao phải cho
toàn bộ công nhân cũ thôi việc? Nhất định là trước đây đã có chuyện xảy
ra ở vườn nho và chuyện này khiến anh bị tổn thương nên bố mẹ nghĩ cách
che đậy. Tự thuyết phục bản thân như vậy, anh mới cảm thấy thoải mái hơn
đôi chút.
Giang Thiệu Minh quay sang hỏi quản lý Dương: "Bố mẹ tôi hiệngiờ cũng đã nhiều tuổi, phận làm con thì nên giúp đỡ san sẻ gánh nặng
với bố mẹ, nhiều việc không cần làm phiền tới họ".
Quản lý Dương là một người thông minh, vừa nghe vậy đã hiểu raGiang Thiệu Minh ngầm ám chỉ không được thông báo tới bố anh những gì
anh làm ở đây. Ông ta gật đầu, "Đó là lẽ đương nhiên".
Mặc dù đã tự thuyết phục bản thân nhưng Giang Thiệu Minh vẫnchưa hết canh cánh trong lòng về câu chuyện bí mật kia, sắc mặt anh vì
thế cũng không được tốt cho lắm.
Anh rời khỏi phòng làm việc, đi tìm Lộ Chi Phán và nhóc ThànhHúc. Hai mẹ con đang học chưng cất rượu, một lớn một bé ngồi đùa nghịch
những quả nho, lúc anh vào họ cũng không để ý. Giang Thiệu Minh ngồi
xuống bắt đầu chưng cất rượu.
Lộ Chi Phán quay sang hỏi người hướng dẫn có cần loại bỏ hạt nhotrước hay không, người nọ trả lời tất cả sẽ được tái xử lí trước khi
đóng chai.
Lúc này, Lộ Chi Phán mới trông thấy Giang Thiệu Minh. Anh đang làm một cách thành thạo, tựa như đã làm vô số lần.
"Anh biết chưng cất rượu từ khi nào vậy?" Cô không khỏi tò mò.
Giang Thiệu Minh khựng tay lại. Câu hỏi của Lộ Chi Phán khiến anh sững sờ.
Đúng thế, vì sao anh lại biết cách chưng cất rượu? Từ sau khitỉnh lại, anh chưa từng tiếp xúc với công việc này, vậy mà hiện tại anh
có thể thực hiện nhuần nhuyễn như đã thuộc nằm lòng.
"Thấy họ làm vậy. Tôi làm sao chỗ nào không?" Anh quay sang hỏi người công nhân kia.
"Không, anh làm rất chuẩn, tôi cứ tưởng anh biết trước rồi!" Đối phương trả lời.
Giang Thiệu Minh tiếp tục công việc.
"Chắc là do anh có năng khiếu đấy." Lộ Chi Phán không làm nữa màngồi xem Giang Thiệu Minh làm. Cô cảm thấy mình và con trai tới đây chỉ
để phá vườn nho mà thôi.
Giang Thiệu Minh cúi đầu trầm tư. Trong lòng xuất hiện thêmnhiều cảm xúc rối ren. Anh đã từng đến đây chưng cất rượu ư? Một mình
hay cùng với người khác? Người đó có quan hệ gì với anh?
Bóng hình cô gái bí ẩn kia lại hiện lên trong đầu anh.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng xua tan tâm tình hiện giờ. Ngẩng đầulên, bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của Lộ Chi Phán, anh nhớ tới nụ hôn
vừa nãy của cô.
"Nhìn em làm gì?" Lộ Chi Phán khó hiểu hỏi.
Anh cười, "Không được nhìn à?"
Nhóc Thành Húc hết nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn bố, "Bố, bố nhìn con này, con cho phép bố nhìn".
Nụ cười trên gương mặt Giang Thiệu Minh càng thêm rạng rỡ. Haingười này là vợ anh, là con trai anh, vậy mà vừa rồi anh đã làm cái gì?
Sao anh có thể vì những suy nghĩ mơ hồ kia mà bắt đầu nảy sinh hoài
nghi? Cho dù những điều anh nghi ngờ có thật đi chăng nữa thì sao? Sự
việc mà mọi người giấu giếm ắt hẳn là ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống
của anh, đến mối quan hệ giữa vợ chồng anh, hoàn toàn không đáng phải
đánh đổi nhiều như thế. Việc anh cần làm bây giờ là thực hiện tốt vai
trò của một người con ngoan, một người chồng, người cha tốt.
"Không làm nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát!" Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Giang Thiệu Minh thấy tâm trạng tốt lên nhiều.
"Đừng, anh làm cho xong đi đã, sau đó mình đem đi đóng chai.Rượu này đích thân anh cất mà, rất có ý nghĩa". Lộ Chi Phán tiếc nuối
nhìn về số nho mà Giang Thiệu Minh đang làm đó.
Thấy cô luyến tiếc, anh đành làm nốt rồi căn dặn công nhân trôngcoi cẩn thận, nếu để mẻ rượu hỏng thì sẽ bị "hỏi tội". Mấy người công
nhân gượng gạo cười, nói nhất định sẽ chú ý quan sát.
Vừa ra khỏi xưởng, nhóc Thành Húc liền chạy đi hái nho. Lộ ChiPhán phải lớn tiếng bảo thằng bé đi cẩn thận kẻo ngã. Giang Thiệu Minh
nhìn vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt vợ, khẽ lắc đầu. Quả nhiên, mối
bận tâm lớn nhất của phụ nữ luôn là con cái.
Lộ Chi Phán nhìn theo Thành Húc hồi lâu mới phát hiện GiangThiệu Minh đang quan sát mình. Cô lấy làm lạ, vì ánh mắt của anh rất kì
quái, nửa cười nửa không.
"Nhìn em kiểu gì vậy?"
"Em nói xem, cả ngày hôm nay em nhìn đến anh được mấy lần?"
"Ơ..." Lộ Chi Phán cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ giúp hai người bắt đầu có rào cản trong giao tiếp sao?
Giang Thiệu Minh làm bộ hờn mát, "Anh là chồng em, là người thâncận nhất với em, thế mà em chỉ chăm chăm để mắt đến con, em có nhìn anh
cái nào đâu".
Anh đang ghen sao? Lộ Chi Phán hào hứng quan sát Giang Thiệu Minh từ đầu đến chân, "Tiểu Húc là con trai chúng ta đó."
Con trai cũng là người thân cận nhất kia mà, ai lại nói con mình như thế chứ?
"Con trai lớn lên rồi sẽ gặp được người quan trọng nhất đối với nó, còn anh mới là người ở bên em suốt cuộc đời."
Nói xong những lời này, Giang Thiệu Minh không hề phát hiện rasắc mặt Lộ Chi Phán có chút biến đổi, bởi vì chính anh cũng đã khựng
người lại. Hóa ra sâu thẳm trong lòng anh đã mặc định như vậy, anh muốn
cùng cô đi hết quãng đường đời phía trước. Cô không phải là người vợ do
bố mẹ cưới về cho anh, mà thực lòng anh đã nhận định như thế.
Bất luận hôm nay phát hiện ra điều gì không đúng, bất luận quákhứ của anh ẩn chứa bí mật gì, cũng đều không dính dáng tới hiện tại
nữa. Anh chỉ cần đối xử tốt với bố mẹ, với vợ con của mình là được.
Lộ Chi Phán ngơ ngác nhìn Giang Thiệu Minh, như thể đang mảinghĩ điều gì, lại như thể chưa kịp phản ứng với lời nói của anh. Giang
Thiệu Minh đi tới trước mặt cô, vuốt mái tóc cô, "Sao thế?".
Cô mím chặt bờ môi, bỗng nhào vào lòng anh.
Để cô ích kỷ như vậy một lần thôi, để cô được một lần lựa chọn hạnh phúc này cho riêng mình.
Giang Thiệu Minh cảm nhận rõ sự ỷ lại của cô, anh ôm cô thậtchặt, bất đắc dĩ thở dài. Chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác hai người
giống một cặp tình nhân hơn là vợ chồng. Nhưng không sao cả, bất luận
thế nào, số phận đã định sẵn kiếp này hai người phải ở bên nhau.
"Thiệu Minh!"
"Ừ?"
"Đừng rời bỏ em."
Giang Thiệu Minh nhíu mày, rõ ràng đang cảm thấy lời nói của cô rất kì lạ.
"Nói đi, anh sẽ không rời bỏ em!"
"Được, anh sẽ không rời bỏ em!"
Thấy xe của Giang Thiệu Minh về đến nhà, Ôn Khả Vân lập tức ra đón cháu trai.
"Nói cho bà nghe, hôm này Tiểu Húc chơi có vui không?"
Thành Húc gật đầu đáp: "Vui lắm ạ", sau đó chìa chùm nho đến trước mặt bà nội, đắc ý khoe: "Bà ăn nho đi, cháu tự hái đấy!".
Ôn Khả Vân mở to hai mắt, vui vẻ nói: "Tiểu Húc nhà ta thật giỏi, tự mình hái được nho rồi!".
Được khen, nhóc Thành Húc thích chí nhào vào lòng bà nội.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán nhìn nhau cười. Có mặt Thành Húc, hai người họ liền bị thất sủng. Anh cầm tay cô đi vào nhà.
Ôn Khả Vân nhìn theo vợ chồng con trai, thấy giữa họ có một thứcảm giác ấm áp không nói thành lời, trong lòng bà cũng bớt lo lắng hơn.
Vừa vào nhà, Ôn Khả Vân liền vui vẻ khoe với chồng rằng Thành Húc đã hái
nho về cho mình, tỏ ý không có phần cho ông nội. Ông Giang chỉ thở dài
nhìn vợ, không biết học ai cái kiểu ấu trĩ đó.
Lộ Chi Phán thấy bố mẹ chồng ở bên nhau nhiều năm vẫn có thể hạnh phúc như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Ăn cơm xong, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán lên phòng riêngnghỉ ngơi. Anh nằm trên giường, nhìn cô ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa
lau tóc. Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng lên, nhưng anh tuyệt
nhiên không di dời ánh nhìn, cô đành làm bộ như không thấy, ngồi xuống
tiếp tục lau tóc. Lát sau, Lộ Chi Phán cảm nhận được tóc mình bị cầm
lấy. Giang Thiệu Minh cắm máy sấy, để độ nóng vừa phải, giúp cô sấy tóc.
Những ngón tay đang cầm khăn tắm của cô khựng lại. Cô hơinghiêng đầu nhìn qua tấm gương khung tím sẫm kiểu cổ. Người đàn ông
trong gương mặc chiếc áo choàng tắm trắng muốt, thong thả sấy tóc cho cô
gái. Hình ảnh hài hòa toát lên khí chất thanh tao của cả hai.
Lộ Chi Phán yên lặng quan sát chính mình và Giang Thiệu Minhtrong gương, chợt cảm thấy hóa ra những việc hết sức bình dị như vậy
cũng mang lại một cảm giác ấm áp lạ kì. Trước kia, cô từng cho rằng chỉ
những sự kiện rầm rộ mới có thể chứng minh mức độ sâu đậm tình yêu, mới
có thể khiến tình cảm càng thêm nóng bỏng. Nhưng giờ cô đã biết, mọi thé
không cần quá phức tạp, những điều nhỏ bé nhất cũng đủ để nói lên tất
cả.
Cảm nhận được mái tóc mềm mại trơn tuột trên đầu ngón tay, GiangThiệu Minh bây giờ mới hiểu vì sao có rất nhiều người đàn ông thích phụ
nữ để tóc dài.
Mái tóc được sấy khô còn vương lại chút hơi ấm. Anh bỏ máy sấyxuống, đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô đối diện với tấm gương.
"Giờ có thể tiếp tục nhìn được rồi!"
Anh vừa nói vừa mỉm cười khiến gò má cô thoáng ửng đỏ. Cô xấu hổmuốn đứng dậy nhưng anh đã giữ cô lại, bởi vì lúc này anh đang chăm chú
nhìn vào hình ảnh hai người trong gương, tựa hồ rất hài lòng.
Lộ Chi Phán càng thêm lúng túng, "Em muốn đi ngủ".
Giang Thiệu Minh nhướn mày, cười đầy ẩn ý, "Chắc không?".
Chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã bế cô lên khiến cô giật mìnhkêu lên tiếng. Khi định thần lại, cô đã bị anh đặt trên giường. Giang
Thiệu Minh cúi xuống bên tai cô, thì thầm: "Anh muốn có một đứa con
gái".
Sáng hôm sau, Lộ Chi Phán tỉnh lại khá muộn. Nửa giường trốngkhông bên cạnh đã lạnh ngắt, Giang Thiệu Minh rời đi từ lúc nào mà cô
cũng không biết, đúng là đêm qua cô đã ngủ say quên cả trời đất. Cô ảo
não ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể dưới tấm chăn, gương mặt bất giác ửng
hồng. Cô kéo chăn trùm kín đầu. Một người phụ nữ đã kết hôn vài năm chắc
chắn phải quá quen thuộc với việc này, vậy mà cô vẫn không thể tỏ ra tự
nhiên được. Cô thở dài, chậm rãi rời giường mặc quần áo rồi xuống lầu.
Ôn Khả Vân lúc này đang ngồi ở sofa đan áo len. Gần đây bà nổihứng thích đan lát nên mua len về để đan cho cháu nội một chiếc áo.
Lộ Chi Phán bước xuống cầu thang, cảm thấy ngượng ngùng vì dậy muộn, cô vừa gãi đầu vừa cười, "Mẹ!".
Ôn Khả Vân cười vẻ thần bí, "Sáng nay Thiệu Minh dậy muộn, khôngkịp đưa Tiểu Húc đi học mà vội vàng đến công ty luôn, cuối cùng ông nội
phải đưa thằng bé đi".
Tuy giọng nói của bà rất bình thường nhưng Lộ Chi Phán vẫn có thể cảm nhận được ý tứ trêu chọc trong đó.
Thấy con dâu khó xử, Ôn Khả Vân mới chịu thôi. Bà vỗ vai Lộ ChiPhán, nói: "Được rồi, chắc con đói rồi phải không? Mau đi ăn đi!".
Nghe vậy, Lộ Chi Phán như chợt nhớ ra điều gì, "Mẹ, sáng nay chồng con đã ăn chưa?".
Ôn Khả Vân ngẩn ra một lát rồi nói: "Nó đi vội nên không ăn".
Lộ Chi Phán lập tức vào bếp, ăn qua loa bữa sáng mà dì giúp việcđã chuẩn bị, sau đó bắt đầu làm vài món ăn và hầm canh. Ôn Khả Vân vừa
ngồi đan áo vừa quan sát con dâu tất bật trong bếp, nét mặt tràn đầy vẻ
mãn nguyện.
Làm xong xuôi hết thảy thì đã gần trưa, Lộ Chi Phán đựng đồ ănvào bình giữ nhiệt rồi rời khỏi nhà, gọi tài xế đưa mình tới công ty của
Giang Thiệu Minh. Đây là lần đầu tiên cô đến đó, vốn định tạo bất ngờ
cho anh nhưng thật không dễ dàng. Muốn vào được công ty, cô vẫn phải đến
quầy lễ tân xưng danh, rồi đợi lễ tân gọi điện lên bộ phận thư kí để
thông báo tới Giang Thiệu Minh.
Lát sau, có một người đàn ông rất trẻ đi thang máy xuống đón LộChi Phán. Anh ta đối với cô rất lễ độ nhưng không hề nói bất cứ một câu
dư thừa nào.
Ra khỏi thang máy, trông thấy cảnh tượng mọi người bận tới bậnlui, cô bắt đầu lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ làm ảnh hưởng đến công
việc của Giang Thiệu Minh. Tới phòng làm việc của anh, cô đẩy cửa bước
vào đã lên tiếng: "Anh cũng thật "VIP" quá đi. Muốn gặp được anh còn
phải thông qua mấy trạm kiểm soát".
Giang Thiệu Minh rời khỏi ghế, đi về phía cô, nhỏ giọng giảithích: "Quy định cần thiết thì vẫn phải tuân theo, nếu không, ai cũng có
thể lên đây tìm anh thì sẽ rất phiền phức".
Lộ Chi Phán mỉm cười, "Em biết chứ, nói đùa vậy thôi, anh cần gì mà nghiêm túc như vậy...".
"Biết mà em còn làm mặt giận à?" Anh phụng phịu.
Cô đi về phía bàn làm việc của anh, vừa đi vừa nói: "Thì vốnđịnh đến đột xuất để kiểm tra xem anh có giấu người đẹp nào ở đây không.
Ấy vậy mà phải thông báo trước mới được lên gặp anh, chẳng hóa ra hôm
nay em mất công rồi sao! Không tức giận mới lạ đó".
"Vậy để anh lệnh xuống cho nhân viên biết, từ nay về sau hễ emđến liền để em lên đây tự do. Em muốn tới kiểm tra lúc nào thì đến, được
chưa?"
"Cũng được!" Cô cười, lấy đồ ăn trong bình giữ nhiệt ra.
Giang Thiệu Minh bỗng nhiên tiến lại gần, ôm cô từ sau lưng, thìthầm: "Em nên yên tâm mới phải. Em cũng thấy rồi đấy, bộ phận thư kí
phần lớn là nam giới. Có bốn cô thì hai cô đã kết hôn, hai cô độc thân
kia lại không xinh đẹp bằng em. Anh là người thông minh, sao có thể đưa
ra quyết định sai lầm được chứ?".
"Thôi thôi được rồi, ở đâu ra cái kiểu tự khen mình như thế? Ngồi xuống ăn cơm đi!"
Lúc này Giang Thiệu Minh mới buông tay ra. Anh cũng biết côkhông hề tức giận. Sáng nay vừa dậy anh liền đến công ty, không ăn sáng
nhưng cũng không thấy đói, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thì
bụng đã đói meo.
Lộ Chi Phán đưa đũa cho anh, "Mẹ nói sáng nay anh không kịp ăn gì nên bảo em mang đến cho anh".
"Nghĩa là nếu mẹ không bảo thì em không mang hả?", anh nếm thử một miếng rồi nói: "Đồ ăn mẹ làm hình như không phải vị này".
"Vị giác của anh có vấn đề rồi!"
Giang Thiệu Minh không nói gì nữa, chỉ nhìn vợ mà lắc đầu cười.
Lộ Chi Phán cũng ngồi xuống cùng ăn với anh. Mùi vị tạm ổn, cô chỉ không biết anh có thích hay không thôi.
"Ngon không?"
"Mẹ nấu đương nhiên là ngon rồi!"
Cô trừng mắt lườm anh.
Giang Thiệu Minh bật cười, "Ngon lắm, anh rất thích. Hài lòng chưa?".
Lúc này sắc mặt của cô mới trở nên tươi tỉnh.
Ăn cơm xong, Lộ Chi Phán đang định thu dọn bát đũa thì Giang Thiệu Minh đã ngăn cô lại để tự mình dọn dẹp.
"Em đến đây có quấy rầy anh làm việc không?"
"Không đâu", anh thốt lên. "Chẳng những không quấy rầy mà anh còn rất vui."
Lộ Chi Phán tươi cười, "Vậy thì em...".
"Không cần đâu." Chưa đợi cô nói hết, anh đã ngắt lời, "Em cứlàm việc của em, không cần lo cho anh. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, rắc
rối vậy làm gì".
Cô gật đầu.
Anh biết rõ, một bữa cơm nhìn qua có vẻ đơn giản, người ăn thìthấy nhanh, nhưng người làm đã phải tốn rất nhiều công sức và thời gian.
Anh không muốn cô vất vả.
Hai người ngồi trò chuyện một lát, sau đó, anh đưa cô rời khỏi văn phòng. -
Chương 5
Ra khỏi cửa lớn công ty, Lộ Chi Phán ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh
thẳm rồi chậm rãi bước về phía xe đang đợi sẵn. Tâm trạng cô lúc này rất
tốt, cô ngồi trên băng ghế sau, tay chống cằm suy nghĩ miên man. Cô
luôn cảm thấy trên người Giang Thiệu Minh có một thứ gì đó rất đặc biệt
mà không thể tìm được ở bất cứ ai. Anh cho cô một cảm giác bình yên và
tin cậy. Cô thực sự thích cuộc sống hiện tại của mình, trong lòng cô tự
nhủ, bấy lâu nay bản thân chưa từng bỏ cuộc, lần này cũng sẽ như vậy.
Về đến nhà, trông thấy Ôn Khả Vân đứng ngoài sân với vẻ mặt lo lắng, Lộ Chi Phán vội chạy tới: "Mẹ, sao mẹ lại đứng ngoài này?".
Ôn Khả Vân bỗng dưng tươi cười đáp: "Mẹ không thể đứng ngoài này được à?".
Nét u buồn trên mặt bà thoáng chốc vụt tan khiến Lộ Chi Phán cảmthấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô chưa kịp nói gì thì trông thấy ông
Giang bước ra từ sau phiến lá bồ quỷ, trên tay ông cầm một chiếc kéo.
Phiến lá rất lớn, che hết nửa người ông.
Lộ Chi Phán giờ mới biết vì sao Ôn Khả Vân lại đứng ở đây.
"Già rồi mà cứ thích nghịch mấy thứ này. Còn hơn cả Tiểu Húc." Ôn Khả Vân nhíu mày nhìn chồng.
"Bà thì biết cái gì!" Ông Giang nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn, tựa hồ nói chuyện với vợ là một việc lãng phí thời gian.
Kế tiếp là một trận cãi vã của hai vợ chồng họ. Lộ Chi Phán nghemà đau đầu, chuyện của bề trên không đến lượt cô lên tiếng, vì thế cô
đành im lặng thoái lui.
Sau khi Lộ Chi Phán rời khỏi hiện trường rồi, ông Giang mới liếcnhìn vợ, bất mãn nói: "Thật không hiểu nổi bà! Đó là chuyện riêng của
Tiểu Phán, tự nó biết nên làm thế nào. Bà làm vậy chắc gì đã là giúp
nó".
Ôn Khả Vân khoanh tay trước ngực, không lên tiếng. Khi Lộ ChiPhán mang cơm đến công ty cho Giang Thiệu Minh, người nhà họ Lộ có gọi
điện đến tìm cô, Ôn Khả Vân đã nghe máy. Thật nực cười, họ nói nhớ con
gái, muốn gọi điện hỏi thăm, vậy mà ngay cả số di động của con gái cũng
không biết. Đúng là tình thân sâu nặng! Ôn Khả Vân không nói chuyện này
với Lộ Chi Phán, ông Giang tuy rằng không đồng ý cách làm của vợ nhưng
để bà tự quyết.
"Thôi đi, nhà họ Lộ không nói nhưng tôi thừa biết họ muốn làmgì. Công ty bên đó không chống đỡ nổi nữa rồi nên mới tìm Tiểu Phán, nhờ
con bé thuyết phục Giang Thiệu Minh ra tay giúp đỡ. Đã bao nhiêu lần
như vậy rồi? Nhà họ đâu có thèm quan tâm tới con gái sống chết thế nào,
chỉ biết nhờ vả nó hết việc này đến việc khác. Mấy năm qua Tiểu Phán đã
phải chịu bao nhiêu nỗi khổ, sau khi Thiệu Minh xảy ra tai nạn, chúng ta
lại không hiểu con bé, lạnh nhạt với nó, những khi ấy nhà họ Lộ có ai
mảy may để ý tới nó chưa? Không phải con ruột thịt có khác. Hiện giờ họ
khôn ngoan ra rồi, không tìm đến chúng ta nữa mà bảo Tiểu Phán nói
chuyện với Thiệu Minh. Lão Lộ Phong đúng là mặt dày, cho dù có công nuôi
nấng Tiểu Phán nhưng khi ông ta đưa Tiểu Phán đến nhà chúng ta, đã nhận
của chúng ta một khoản tiền lớn, cũng coi như là con bé được chuộc thân
rồi."
Ôn Khả Vân không có một chút cảm tình nào với nhà họ Lộ bởi họluôn kể công dưỡng dục. Theo bà, Chi Phán đã trả xong món nợ ân nghĩa ấy
từ mấy năm trước rồi.
"Bà lớn tiếng như thế làm gì? Tiểu Phán nghe thấy bây giờ." ÔngGiang lắc đầu. Thực ra những điều vợ ông nói không sai, chỉ có điều,
việc họ làm mấy năm trước cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại
gì. "Chuyện riêng của nó thì tự nó có chính kiến. Dù thế nào đi nữa,
cũng không thể phủ nhận nhà họ Lộ đã nuôi nấng nó khôn lớn."
"Vâng vâng, nuôi lớn rồi đem bán với một cái giá hời." Ôn Khả Vân lạnh lùng hừ một tiếng.
Ông Giang không tiếp lời nữa, bây giờ vợ ông đã yêu thương LộChi Phán như chính con gái ruột, thấy cô chịu ấm ức một chút là bất
bình.
Lộ Chi Phán vào bếp rửa bình giữ nhiệt rồi mới lên phòng riêng.Cô mở máy tính, lướt qua vài trang tin tức xã hội để nắm bắt tình hình
hiện tại, ít ra cũng không cảm thấy mình là kẻ lỗi thời. Thi thoảng bắt
gặp một vài mẩu chuyện thú vị, cô lưu lại, lúc rảnh sẽ kể cho con trai
nghe. Ngồi lướt mạng và xem phim đến hơn ba giờ thì đứng dậy, chuẩn bị
đi đón con.
Tài xế lái xe đưa cô tới nhà trẻ, Thành Húc đứng trong hàng,đang nói chuyện với bạn bên cạnh. Lộ Chi Phán đi tới, đưa phiếu đón cho
giáo viên.
"Mẹ!" Nhóc Thành Húc khẽ reo lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô.
"Hôm nay con được học những gì?" Lộ Chi Phán vui vẻ hỏi con trai.
"Con học bảng chữ cái Tiếng Anh và một bài hát tiếng Anh." Nóixong, thằng bé còn hát cho mẹ nghe. Ca từ rất đơn giản, bao gồm những
câu giao tiếp cơ bản thường dùng.
"Tiểu Húc ngoan quá!" Lộ Chi Phán nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Hai mẹ con lên xe về nhà. Thành Húc nhào vào lòng Lộ Chi Phán,kể chuyện: "Mẹ, lớp con có một bạn ăn rất chậm, mọi người đều ăn xong cả
rồi mà bạn ấy còn chưa xong. Đến lúc bạn ấy muốn uống canh thì đã hết,
cô giáo đành phải sang lớp bên cạnh xin canh cho bạn ấy. Bây giờ cô giáo
luôn múc sẵn một bát canh để phần bạn ấy."
"Con không được học bạn ấy nghe chưa?"
Thành Húc nghiêng đầu nhìn cô, "Con đâu có ăn chậm như bạn ấy!".
Lộ Chi Phán mỉm cười hôn lên trán con trai.
"Mẹ ơi, có phải bố rất tài giỏi không?"
Lộ Chi Phán sửng sốt giây lát rồi gật đầu, "Đúng vậy, bố con rất tài giỏi."
Sau khi tỉnh lại và mất đi trí nhớ, Giang Thiệu Minh đã nhanhchóng tiếp nhận hiện thực và thích ứng với cuộc sống một cách nhanh
nhất. Sinh hoạt hằng ngày của anh rất kỉ luật, từ việc tập thể thao cho
đến đọc sách đều có giờ giấc quy củ. Anh còn tự mình tìm hiểu và học hỏi
những thứ quan trọng. Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào tài giỏi
như anh, cơ hồ chỉ cần anh muốn là nhất định sẽ làm được.
Thành Húc cười híp mắt, "Vì thế mẹ mới thích bố đúng không ạ?".
Lộ Chi Phán mỉm cười, không biết nên trả lời thế nào, chỉ lặnglẽ thở dài trong lòng. Ngần ấy năm qua, không phải là cô chưa từng bị
dao động. Khi sinh Thành Húc, Giang Thiệu Minh hôn mê trong bệnh viện,
cô cũng từng có ý định bỏ đi. Thành Húc là đứa cháu duy nhất của nhà họ
Giang, nhất định vợ chồng Giang Trọng Đạt sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo,
hơn nữa, dù cô có muốn đưa nó đi cũng không được. Cô hiểu rất rõ, chỉ
cần cô rời khỏi nhà họ Giang, gia đình họ sẽ không ngăn cản. Nhà họ Lộ
cũng không làm khó cô, bởi cô đã làm theo tất cả những gì họ yêu cầu,
bọn họ đã đạt được mục đích.
Khi ấy cô đã nghĩ, cô nên sống cho bản thân mình một lần, khôngphải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhưng đến lúc sắp rời đi, nhìn
con trai nằm trong nôi, nước mắt cô tuôn trào, cô thực sự không nỡ rời
xa thằng bé.
Cô có thể một mình bỏ đi cho xong chuyện, nhưng sinh mệnh nhỏ békia là do cô mang tới thế gian này. Cô không thể để con đồng thời mất
đi sự chăm sóc của cả bố lẫn mẹ. Cuộc đời nếu đã được trù định như vậy,
cô hy vọng bản thân sẽ không làm gì có lỗi với người thân của mình. Vì
thế, cô quyết định ở lại, chăm sóc Giang Thiệu Minh, làm tròn bổn phận
của người mẹ, người vợ.
------ ------
Lộ Chi Phán định thần lại, tài xế đã dừng xe trước cửa nhà.Thành Húc vừa xuống xe đã lập tức chạy về phía ông bà nội, miệng không
ngừng líu lo kể chuyện ở trường, khiến hai ông bà cười vui vẻ.
Lộ Chi Phán nhận được điện thoại của Giang Thiệu Minh. Anh nóiphải ở lại xử lí công việc nên không kịp về ăn tối, dặn mọi người không
cần chờ.
Giang Thiệu Minh vốn không cần tăng ca, chỉ là anh muốn nhanhchóng giải quyết xong dự án đang dang dở để dành thời gian đưa vợ con đi
du lịch ít hôm. Có lẽ anh mới nảy ra ý định này gần đây. Anh nghĩ tới
mấy năm trời cô vất vả ở nhà họ Giang, hết chăm sóc con thơ lại đến
người chồng nằm hôn mê trong bệnh viện. Những ngày tháng đó đã chôn vùi
quãng đời tươi đẹp nhất của cô, nhưng cô không hề nói một lời oán thán.
Anh thực sự cảm thấy bản thân mắc nợ vợ mình rất nhiều. Nếu không vì
anh, cô đã chẳng phải chật vật như vậy.
Nhưng anh may mắn tỉnh lại, anh muốn quan tâm tới cô nhiều hơn, đối xử với cô thật tốt.
Giải quyết xong công việc, Giang Thiệu Minh thông báo cho nhânviên tan ca rồi lái xe ra về. Đèn phòng khách vẫn sáng, anh bước vào
nhà, trông thấy Lộ Chi Phán đang ôm Thành Húc ngồi trên ghế xem phim
hoạt hình. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không kìm được xúc động.
Khoảnh khắc này, anh càng cảm thấy những kí ức đã mất chẳng còn quan
trọng nữa.
Anh tiến lại gần, xoa đầu con trai, nhỏ giọng hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?".
"Tiểu Húc nói muốn đợi anh về. Sáng thằng bé dậy thì anh đã đilàm rồi, nếu ngủ sớm thì cả ngày không được gặp bố." Lộ Chi Phán khẽ
giải thích.
Giang Thiệu Minh bế Thành Húc về phòng ngủ. Lộ Chi Phán cũng tắttivi rồi đi theo. Cô đứng tựa cửa, nhìn hai bố con trò chuyện, sau đó
Giang Thiệu Minh kể chuyện cổ tích để dỗ Thành Húc ngủ. Thực sự là anh
kể chẳng có gì thú vị cả, sắc mặt anh quá nghiêm túc, khiến cô cảm thấy
rất buồn cười.
Giang Thiệu Minh đắp chăn cẩn thận cho con trai rồi mới tắt đèn, ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
"Đang cười gì thế?" Thấy Lộ Chi Phán tủm tỉm cười, anh lấy làm lạ.
"Cười cũng phải có lý do à?" Cô bĩu môi làm bộ bất mãn.
Anh dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô, "Về phòng thôi".
Vừa vào phòng ngủ, Lộ Chi Phán liền leo ngay lên giường, vớ một cuốn tạp chí nằm xem trong lúc chờ Giang Thiệu Minh tắm.
Lát sau, Giang Thiệu Minh từ phòng tắm đi ra, thấy cô vẫn đangchăm chú đọc, mấy sợi tóc mái lòa xòa trên trán. Phần lớn thời gian, Lộ
Chi Phán đều để mặt mộc, khi cần đi đâu đó, cô mới đánh qua chút phấn.
Làn da cô luôn căng mịn, không hề có một khuyết điểm nhỏ nào.
Giang Thiệu Minh nằm xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cuốn tạp chícô đang cầm. Đây là một cuốn tạp chí tổng hợp, nội dung gì cũng có,
không tập trung vào một chủ đề nhất định nào cả.
Lộ Chi Phán gấp mép trang đang xem để đánh dấu rồi đặt cuốn tạp chí sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.
"Mấy ngày sắp tới anh vẫn rất bận", anh nhìn cô, "Có lẽ vẫn phải tăng ca".
Cô mỉm cười, "Ừm, bố Tiểu Húc vất vả rồi".
Cách nói dí dỏm càng khiến cô tăng thêm phần quyến rũ.
"Có muốn đi đâu chơi không?"Anh đột ngột chuyển đề tài, "Nãy thấy em xem mấy địa danh du lịch, thích nơi nào?".
Lộ Chi Phán lắc đầu, "Xem cho biết là được rồi, em không muốnđi. Mặc dù công trình kiến trúc đó rất đẹp, như một tòa thành trong cõi
mộng, nhưng nếu không hiểu lịch sử của nó thì dù có đến xem cũng thiếu
cảm giác hòa hợp".
Cô đang nói đến một thắng cảnh nổi tiếng của nước Ý mà cô vừathấy trên tạp chí. Một công trình đẹp như vậy vẫn tồn tại đến ngày nay,
không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng bảo tồn.
"Thế em thích nơi như thế nào?" Anh tiếp tục hỏi.
"Một nơi yên tĩnh, có sông có núi, đi bộ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đều." Cô mỉm cười nói.
Giang Thiệu Minh gật đầu, không nói gì nữa. Anh cảm thấy một nơinhư vậy quả thực hợp với con người Lộ Chi Phán. Cô thích chậm rãi
thưởng thức những điều đẹp đẽ và ý nhị, giống như cảm giác mà cô mang
lại cho người đối diện. Cô rất đẹp, không phải kiểu "nghiêng nước
nghiêng thành" thu hút mọi ánh nhìn, mà là một vẻ đẹp tĩnh lặng như
phong cảnh, khiến người ta muốn thưởng ngoạn, muốn tìm hiểu.
Những ngày tiếp đó, Giang Thiệu Minh bận quay cuồng đầu óc, liêntục phải tăng ca. Chỉ có điều, mỗi sáng anh đều tranh thủ đưa con trai
đi nhà trẻ rồi mới đến công ty, anh còn căn dặn thằng bé buổi tối ngủ
sớm, không cần đợi anh về.
Lộ Chi Phán hằng ngày vẫn ở nhà với Ôn Khả Vân, chiều đi đónThành Húc, tối để đèn đợi Giang Thiệu Minh tan ca. Cô rất thích cuộc
sống cứ bình lặng trôi qua như vậy.
Mấy ngày sau, dự án lớn của công ty cuối cùng đã hoàn thành,Giang Thiệu Minh về nhà sớm hơn mọi hôm. Trông thấy anh về, Ôn Khả Vân
đang đứng ngoài sân tỉa cây cảnh, ngạc nhiên hỏi: "Quên gì ở nhà à? Sao
không gọi điện bảo người mang đến công ty cho, cần gì phải quay lại".
Giang Thiệu Minh cười, "Con xong việc nên về sớm".
Một người bận rộn như vậy mà cũng có khái niệm "xong việc" ư? Ôn Khả Vân nghi hoặc nhìn con trai.
Giang Thiệu Minh khẽ hắng giọng, giải thích: "Con đang định đưa Tiểu Phán đi chơi đâu đó vài ngày".
Ôn Khả Vân ngẩn ra giây lát, thoáng chốc liền hiểu vì sao thờigian qua Giang Thiệu Minh phải gấp rút giải quyết công việc như vậy.
Trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng ngoài mặt, bà vẫn làm bộ phật ý, "Con
trai nuôi khôn lớn rồi lại thành của người khác. Sao không định đưa bà
mẹ già này đi chơi?".
Giang Thiệu Minh cười chữa ngượng, "Mẹ, chẳng phải đã có bố conquan tâm chăm lo cho mẹ từng ngày từng giờ rồi sao ạ? Không nên tham lam
quá!".
"Vâng, còn có bố anh nữa, một mình ra ngoài tìm mấy ông bạn già uống trà. Lúc nào nghĩ tới tôi chưa? Đúng là cha nào con nấy."
Giang Thiệu Minh ngẩn ra không biết phải làm sao.
Ôn Khả Vân trêu đùa đủ rồi mới chịu dừng, "Mẹ đùa thôi, mau vào nhà đi. Tiểu Phán ở trong nhà đấy, chắc chắn nó sẽ rất vui."
Giang Thiệu Minh gật đầu, vội vàng vào nhà.
Lộ Chi Phán nghe tiếng bước chân, đang định thốt lên "mẹ" thìtrông thấy Giang Thiệu Minh. Cô chưa kịp định thần lại đã nghe anh nói
muốn đưa cô tới một nơi, bảo cô nhanh chóng thu dọn đồ mang theo.
Mãi đến khi đã ở sân bay, Lộ Chi Phán mới hoàn toàn thoát khỏitrạng thái mông lung. Ngồi trong đại sảnh chờ làm thủ tục, cô hỏi anh:
"Anh lên kế hoạch từ lúc nào thế?".
"Vài ngày trước", anh cười đáp. "Muốn tạo bất ngờ cho em."
"Không được cười!" Cô đưa tay lên áp vào má anh, "Bên kia có mộtcô gái nãy giờ cứ nhìn trộm anh. Anh cười như thế, cô ấy lại tưởng anh
nhìn cô ấy".
Giang Thiệu Minh rất thích bộ dạng nũng nịu này của cô, "Em quản anh chặt vào là được!".
"Chẳng thèm. Em đề cao tinh thần tự giác!"
Giang Thiệu Minh định nói gì thêm thì loa đã thông báo đến giờ lên máy bay. Hai người cùng nhau đi vào cửa an ninh.
Ngồi trên máy bay, Lộ Chi Phán vẫn chưa biết Giang Thiệu Minhmuốn đưa cô đi đâu. Cô chợt nhận ra, đã rất lâu rồi mình không đi chơi
xa. Trước kia, mỗi lần Lộ Thi Tình xin tiền bố để đi du lịch, cô đều
lẳng lặng ngồi yên trong phòng. Xưa nay cô luôn ý thức rõ vị trí của bản
thân.
"Mình đi đâu thế?" Cô lên tiếng.
"Đến rồi biết." Giang Thiệu Minh đáp.
Anh đã quyết giữ bí mật thì cô cũng không gặng hỏi nữa.
Hai người rất nhanh chóng đã có mặt ở địa điểm bí mật. Những dãynhà lợp mái ngói nằm kề nhau là cảnh sắc nổi bật nhất nơi này. Có lẽ
không phải địa danh du lịch nên khá vắng vẻ.
Giang Thiệu Minh đưa cô lên một ngọn núi không quá cao nhưng vịtrí rất đẹp, đứng trên đó có thể thu vào tầm mắt toàn bộ cảnh sắc bên
dưới. Nhà cửa được bao quanh bởi núi đồi, giống như một thung lũng nhỏ
xinh. Lộ Chi Phán thực sự rất thích nơi này, háo hức muốn đi dạo theo
con đường mòn xuống núi.
Thôn trang này có lịch sử lâu đời, đến giờ vẫn duy trì được nétcổ kính. Giang Thiệu Minh dẫn cô đi thăm những ngôi nhà cổ có từ triều
đại nhà Thanh. Một trong số đó được gọi là "phòng Trạng nguyên", bởi đây
là nơi mà một thí sinh trên đường lên kinh đi thi đã ở trọ, về sau,
người này đỗ Trạng. Hậu duệ của vị Trạng nguyên đó hiện giờ đều ở trong
ngôi nhà này. Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán được tận mắt thấy những
bản văn tự có bút tích thực từ thời nhà Thanh.
Địa điểm tiếp theo hai người đến thăm là một nha môn. Có lẽ trảiqua thăng trầm của lịch sử, nơi này đã mất đi những nét trang nghiêm,
chỉ còn tạo cho người ta cảm giác xưa cũ. Tuy nhiên, do được bảo tồn tốt
nên vẫn giữ lại được sự thanh tịnh.
Lộ Chi Phán đắm chìm trong cảm giác hoài cổ, "Anh có thấy... giống như đang được chứng kiến sự đổi thay của lịch sử?".
"Từ phồn thịnh đến suy bại?" Anh tiếp lời.
Cô trừng mắt, "Vấn đề không phải là sự phồn thịnh hay suy bại.Đây là dấu tích, từ những dấu tích này chúng ta có thể tìm thấy nguyên
nhân của sự suy bại để không tái phạm nữa. Suy bại vốn cũng là một sự
tồn tại có giá trị".
Giang Thiệu Minh nheo mắt, "Không ngờ bà xã của anh lại hiểu biết sâu sắc như thế".
"Thôi thôi, đừng có mỉa mai em. Những người có hiểu biết thật sựnghe được những điều em lảm nhảm có lẽ sẽ lắc đầu ngán ngẩm cũng nên."
Giang Thiệu Minh mỉm cười, tiếp tục dẫn cô đi thăm thú những nơikhác. Khung cảnh vắng vẻ và yên tĩnh khiến tiếng bước chân vang lên rõ
mồn một.
"Thích không?" Anh chợt hỏi.
Cô gật đầu. Nơi này tuy không so bì được với cái xa hoa, mộng ảo của những danh thắng khác, nhưng lại có một sức hút rất riêng.
Hai người đi thêm một đoạn không xa thì trông thấy khá nhiềungười đang tụ tập lại một chỗ, dường như đang xem cái gì thú vị lắm. Lộ
Chi Phán kéo tay Giang Thiệu Minh nhanh chóng đi tới. Hóa ra đang có một
đoàn quay phim thực hiện ghi hình ở đây, người ta xúm lại xem vì có sự
hiện diện của những ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán đều không hứng thú với việc nàynên lập tức rời đi. Vừa mới quay lưng, hai người liền nghe thấy tiếng ai
đó thốt lên đằng sau: "Ông chủ!".
Người nọ tiến tới, nét mặt mừng rỡ.
Giang Thiệu Minh nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên này.
"Xin lỗi, tôi không biết anh." Giang Thiệu Minh gật đầu với đối phương rồi cầm tay Lộ Chi Phán đi tiếp.
Lộ Chi Phán ngoảnh lại nhìn. Người đàn ông kia dường như rấtkinh ngạc trước thái độ của Giang Thiệu Minh. Ông ta cứ đứng ngẩn ra hồi
lâu.
Cô nhỏ giọng nói: "Có thể trước đây hai người quen biết nhau".Cô không muốn nhắc đến chuyện anh mất trí nhớ, nhưng nếu không nói ra,
cô lại cảm thấy không yên lòng.
Giang Thiệu Minh cơ hồ có thể cảm nhận được sự thấp thỏm của cô.
"Vậy thì sao? Đằng nào thì anh cũng đã quên mất rồi, nếu ý trờilà không muốn để anh nhớ những thứ trước kia thì cần gì anh phải đi tìm
hiểu nữa?"
Anh tươi cười, trấn an lòng cô. Cuộc sống hiện giờ rất tốt, hàtất phải tìm hiểu những sự việc đã xảy ra trong quá khứ. Nỗi phiền não
của con người phần lớn đều xuất phát từ chính bản thân mình.
Nghe Giang Thiệu Minh nói vậy, Lộ Chi Phán có phần sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng định thần lại, nỗi lo lắng lập tức bị xua tan.
Hai người đi dạo đến chỗ có vài đứa trẻ con đang chạy nhảy nôđùa. Chân tay chúng đều lấm lem bùn đất nhưng gương mặt luôn lấp lánh nụ
cười thuần phác, trong sáng.
Nhìn bọn chúng, Lộ Chi Phán lại nhớ tới con trai.
"Không biết hiện giờ Tiểu Húc thế nào."
Giang Thiệu Minh vuốt tóc cô, "Con ở nhà trẻ đã có giáo viên trông nom, về nhà thì ông bà chăm sóc, em đừng lo."
"Anh lúc nào cũng dùng lí trí để phân tích mọi vấn đề." Cô cúi đầu, "Em chỉ là đang nhớ con thôi mà".
Giang Thiệu Minh giả vờ phụng phịu: "Ừ là lỗi của anh. Anh đưa em đi chơi, nhưng em lại chỉ nhớ tới con trai của chúng ta".
"Đâu có." Cô trách anh. Bố mẹ chắc chắn sẽ trông nom Tiểu Húctốt, nếu nhớ thằng bé thì buổi tối cô có thể gọi điện về nói chuyện với
nó.
Tiếng cười giòn giã của đám trẻ con vẫn vang lên không ngừng, xaxa có người phụ nữ đang ngồi giặt quần áo bên bờ sông, khe khẽ cất
tiếng hát.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán không hề biết rằng, người đànông trung niên kia vẫn nhìn theo họ. Nét mặt ông ta tràn ngập vẻ hoài
nghi, miệng lẩm bẩm: "Rõ ràng là ông chủ Giang, vì sao lại nói là không
biết mình? Kì lạ, trước kia ông chủ nhớ rõ mặt từng công nhân trong vườn
nho. Nhưng mà người phụ nữ kia là ai? Chẳng lẽ ông chủ giấu bà chủ, lén
lút ra ngoài lăng nhăng? Đúng vậy rồi, vì thế nên mới giả vờ không quen
biết mình đây mà".
Chạng vạng, Lộ Chi Phán gọi điện về nhà hỏi thăm ông bà Giangrồi nói chuyện với nhóc Thành Húc. Gác máy, cô mới pháy hiện Giang Thiệu
Minh đã ra ngoài từ khi nào. Vì điện thoại di động của anh để trong
phòng nên cô ở lại đợi anh. Một lát sau, Giang Thiệu Minh mua đồ ăn trở
về, cô liền trách: "Sao anh chưa nói tiếng nào đã ra ngoài thế?".
"Lúc em nói chuyện điện thoại đâu có để ý tới anh?"
Nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Giang Thiệu Minh, LộChi Phán chỉ biết cười trừ. Cô nhận lấy túi đồ ăn, bày lên bàn rồi cung
kính nói: "Bệ hạ, thỉnh dùng bữa!".
"Ừm, hôm nay tâm trạng của Trẫm không tốt, không cần ngươi hầu hạ, tuyển mỹ nhân khác vào hầu."
Cô cầm chiếc đũa chỉ vào người anh, "Đáng ghét, mới đi ra ngoài có một lát mà đã dụ dỗ được mỹ nhân khác rồi".
"Ai bảo bà xã của anh hờ hững với anh chứ!".
Vốn chỉ đang đùa vui nhưng giọng nói của anh lại nghiêm túc lạ thường.
"Hừm, vậy thì anh đi dụ dỗ tiếp đi!"
"Cũng định thế, nhưng cô gái biết bà xã của anh xinh đẹp liền cảm thấy tự ti, không dám theo anh nữa!"
Lộ Chi Phán không nhịn được mà bật cười. Cô cầm lấy một miếng bánh ngô, đưa tới bên miệng anh rồi mới bắt đầu ăn phần của mình.
"Ngon quá đi, cảm tạ Bệ hạ!"
Giang Thiệu Minh lúc này cũng không thể tiếp tục làm mặt lạnh được nữa.
Nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Giang Thiệu Minh mới nghĩ về ngườiđàn ông lạ mặt gặp trên đường. Nếu nói anh không tò mò thì đó là lời
nói dối, nhưng anh cố gắng kiềm chế tất cả, cố gắng đè nén nỗi nghi hoặc
bấy lâu. Quá khứ của anh cơ hồ tiềm ẩn rất nhiều điều phức tạp, nhưng
cả bố mẹ và bạn bè đều không nhắc tới dù chỉ một câu.
Càng nghĩ, Giang Thiệu Minh càng không thể nào chợp mắt. Nơi nàođó sâu thằm trong lòng anh như đang kêu gào muốn tìm hiểu cho rõ nguồn
cơn, nhưng mặt khác, anh lại lo sợ những điều mà anh không biết kia sẽ
làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống bình yên hiện tại. Anh có mong muốn mọi
thứ bây giờ bị xáo trộn hay không? Không hề! Bởi vậy anh mới vô thức
tránh xa người đàn ông lạ mặt kia, tránh xa sợi dây liên hệ với quá khứ
của mình.
Lúc này, Lộ Chi Phán trở mình, gối đầu lên vai Giang Thiệu Minh,hơi co người lại. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Bao nhiêu băn khoăn nãy
giờ vụt tan trong phút chốc. Anh tin tưởng vào phán đoán của bản thân,
những chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng cố tìm hiểu. Con người ta
sống trên đời, đôi khi không cần thiết phải làm rõ ràng tất cả mọi thứ.
Ngày hôm sau, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán tỉnh giấc khá sớm.Ông chủ nhà nghỉ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho họ. Lộ Chi Phán rất cảm
động, hôm qua hai người chỉ thuận miệng nói sáng nay sẽ dậy sớm để lên
núi, nào ngờ chủ nhà lại chu đáo như vậy.
"Có mấy món dân dã thôn quê, không biết có hợp khẩu vị cô chúkhông", bà chủ cười. "Nghe nói người ở tỉnh rất ít khi ăn sáng, nhưng
lát nữa cô chú đi đường xa thì nên ăn chút vào lót dạ kẻo đói."
Lộ Chi Phán rất thích đôi vợ chồng này, ánh mắt họ toát lên sự lương thiện và giản dị.
"Ăn sáng rất tốt cho sức khỏe. Chúng tôi đều thích ăn sáng." Cô nói bằng giọng dí dỏm.
Cô nhớ lại thời đi học, được nghe giáo viên giảng giải về táchại của việc bỏ bữa sáng. Sau một đêm dài nghỉ ngơi, thức ăn đã được
tiêu hóa hết nhưng dạ dày vẫn hoạt động, nếu không kịp thời bổ sung thức
ăn thì lớp niêm mạc dạ dày sẽ hỏng. Chỉ có điều, đã nhiều năm trôi qua,
cô không còn nhớ rõ những thuật ngữ chuyên môn kia nữa, sợ nói không
đúng sẽ thật có lỗi với giáo viên năm xưa.
Cô nếm thử một miếng cháo, cảm thấy hương thơm có gì đó rất lạ.
"Đây là chào gì thế ạ? Ngon quá."
"Cháo đậu nành bình thường thôi mà. Hôm nay tôi xay đỗ tương, chiều tối cô chú về sẽ có đậu phụ tươi để ăn."
Lộ Chi Phán tươi cười gật đầu. Vừa rồi ăn cháo, cô thấy mùi vịvừa quen vừa lạ, nghĩ mãi không vẫn không nhớ là thứ gì, hóa ra là đậu
nành.
Trước đây, bà ngoại rất thích ăn đậu nành. Trong căn bếp tối om,bà đặt một chiếc cối đá ngay bên cạnh bếp lò. Cô thường xuyên trông
thấy mẹ và cậu đẩy cối đá, còn bà ngoại đứng ở giữa, thi thoảng thêm
nước và hạt đầu vào cối. Lát sau, chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ khe
cối.
Những lúc thấy mọi người xay đậu tương là lúc mà cô cảm thấy vuivẻ nhất. Bởi vì sau khi đun sôi thứ chất lỏng màu trắng sữa kia lên,
thêm chút đường vào, cô sẽ có ngay một li sữa đậu nành thơm ngon, bổ
dưỡng.
Chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, tuy rằng không còn nhớ rõhình dáng bà ngoại và mẹ, nhưng những sự việc nhỏ nhặt kia lại in đậm
trong kí ức của cô.
Tâm trạng vui vẻ, Lộ Chi Phán tiếp tục ăn hết hai bát cháo. Ăn sáng xong, hai người chào vợ chồng chủ nhà rồi xuất phát.
Sắc trời vẫn chưa sáng rõ, tiếng bước chân vang lên đều đặn trêncon đường đá, nghe như thanh âm từ một loại nhạc cụ nào đó. Ra khỏi
thôn làng là trông thấy một con đường mòn, hai bên cỏ mọc um tùm, sương
trắng đọng li ti trên lá. Hai người đi chưa được bao xa thì giày dép đã
ướt nhèm vì sương.
Lộ Chi Phán khẽ nói: "Có phải đang trách thầm em vì em cứ nhất định đòi đi leo núi không?".
Giang Thiệu Minh thở dài, "Hết cách rồi, bà xã là do tự anh chọn, rắc rối cũng phải chịu chứ sao".
Nét mặt Lộ Chi Phán thoáng qua một chút khác lạ, nhưng rất nhanh chóng biến mất.
Ngọn đồi này không cao lắm, vừa đủ để ngắm được toàn bộ cảnh đẹpxung quanh. Hai người vừa đặt chân lên đỉnh thì cũng là lúc tia nắng
đầu tiên xuất hiện, sắc trời trở nên tươi sáng. Làng mạc ẩn hiện trong
màn sương bạc mông lung, cảnh vật trước mắt hư hư thực thực tựa một bức
tranh. Mây mù chậm rãi tản ra, để lộ những mái ngói xám xanh, dần dần,
cả thôn làng hiện lên hoàn chỉnh giữa ánh nắng của buổi sớm mai. Một
ngày mới bắt đầu.
Lộ Chi Phán say sưa ngắm nhìn cảnh vật với những biến đổi chậmrãi, đây rõ ràng là bức tranh thiên nhiên xinh đẹp nhất mà cô từng được
thấy.
Giang Thiệu Minh cũng không tránh khỏi xúc động. Anh cầm lấy tay cô, "Đi thôi!".
Lộ Chi Phán gật đầu. Khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vàonhau, trong lòng cô dâng lên một cảm giác xao xuyến kì lạ. Được bên
nhau, cùng ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp mới thực sự là một điều hoàn mỹ.
Hai người không về bằng lối cũ, mà đi theo con đường mòn khác.Vì nơi này không có nhiều danh thắng đặc biệt nên "đá tình nhân" trở
thành địa điểm thăm quan chủ yếu của bất cứ khách du lịch nào. Người dân
địa phương vẫn truyền tai nhau về một truyền thuyết rằng, khi đứng
trước "đá tình nhân" để cầu nguyện, chỉ cần có lòng chân thành thì bất
cứ điều ước nào cũng sẽ thành hiện thực. Tuy nhiên, bạn không được phép
hoài nghi "đá tình nhân", bằng không, đá sẽ không bao giờ giúp bạn hoàn
thành nguyện ước.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán tìm được vị trí "đá tính nhân"một cách dễ dàng. Đây là một khoảng đất bằng phẳng nằm giữa bốn bề núi
non, lạ ở chỗ, khoảng đất này rải rác đá nhỏ, còn xung quanh thì cây cối
um tùm. "Đá tình nhân" là một khối đá lớn nằm chính giữa, đứng từ xa đã
có thể trông thấy. Đến gần hơn để quan sát mới phát hiện ra hình thù
của khối đá hệt như một đôi nam nữ đang ôm nhau, hơn nữa còn có thể cảm
nhận rõ sự quyến luyến không rời của họ. Đúng là một khối đá tự nhiên kì
lạ!
Người dân bản địa vốn đã quá quen thuộc với "đá tình nhân" nênhọ không hề cảm thấy có gì thần kì, chỉ có khách du lịch là bị hấp dẫn.
Nghe nói, hai trăm năm trước, nơi này xảy ra một cơn địa chấn rất lớn,
sau đó, người ta thấy tảng đá này đột nhiên xuất hiện. Bởi hình thù đặc
biệt của nó mà người ta gọi nó là "đá tình nhân".
Lộ Chi Phán bỗng có một cảm giác rất lạ. Cô chắp hai tay trướcngực, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện một cách nghiêm túc. Cuộc đời của
cô chưa từng có một giây phút bình yên thật sự, cô rất trân trọng những
tháng ngày hiện tại, mong ước vọng từ nay về sau sẽ mãi hạnh phúc như
vậy.
Trong khi Lộ Chi Phán đang cầu nguyện, Giang Thiệu Minh lại chămchú quan sát tảng đá. Truyền thuyết nói, đôi tình nhân nắm tay nhau
cùng cầu nguyện thì sẽ được ở bên nhau đến lúc đầu bạc răng long. Hôm
qua, khi nghe người già trong thôn kể lại, Giang Thiệu Minh đã cảm thấy
những điều này rất quen thuộc. Anh tin rằng mình chưa từng đến đây, bởi
anh không có một chút ấn tượng nào với nơi này, ngoại trừ câu chuyện
kia.
Dường như đã có ai đó vẫn luôn mong chờ cùng anh tới đây, bên tai anh cứ văng vẳng câu nói: "Nhất định phải đến".
Lộ Chi Phán mở mắt ra, Giang Thiệu Minh liền hỏi: "Trước đây, em từng nghe về truyền thuyết "đá tình nhân" chưa?".
Cô thấy anh nghiêm túc một cách lạ thường, "Em có đọc trên mạng một lần, sao thể?".
Giang Thiệu Minh lắc đầu, mỉm cười nắm lấy tay cô, "Cầu nguyện phải như vậy mới được".
"Sao anh biết?" Rõ ràng hôm qua nghe kể không có chi tiết này.
"Tối qua lúc anh đi mua đồ ăn, nghe người ta kể vậy." Anh đáp.
Lộ Chi Phán lại nhắm mắt, cầu nguyện thêm một lần nữa.
Giữa trưa, hai người về đến nhà thì bà chủ nhà đã chuẩn bị cơmnước xong xuôi. Đậu phụ trắng và cháo đậu nành là hai món ăn đặc trưng
mà người dân địa phương thường làm để thết đãi khách. Lộ Chi Phán và
Giang Thiệu Minh cũng đã đói bụng, không ngần ngại ngồi xuống bàn ăn.
Đậu phụ mới làm vẫn còn ấm, vị ngon vừa miệng. Giang Thiệu Minh chẳng
mấy khi ăn như vậy, nguyên chất nguyên vị rất lạ miệng.
Lộ Chi Phán thì lại rất thích, những món ăn này khiến cô nhớ vềtuổi thơ, nhớ đến mẹ ruột của mình, nhớ đến nỗi hận của chị gái đối với
mẹ.
Ngày ấy, bà ngoại nuôi tằm. Một hôm trời mưa, cô giúp bà hái ládâu về cho tằm ăn, cuối cùng, tằm chết rất nhiều vì chúng không thể ăn
lá dâu bị ướt. Chính mẹ đã nhận lỗi về mình, bà ngoại rất tức giận, mắng
mẹ bằng những lời lẽ cay nghiệt suốt mấy ngày trời. Mẹ tốt với cô như
vậy, cô thật sự không hiểu vì sao chị gái lại nói mẹ là người phụ nữ xấu
xa.
Hương vị quen thuộc cuốn cô trở về hồi ức.
Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng quá khứ là một thứ gì đó không thểnhắc đến, dù tốt hay xấu thì đó cũng là những trải nghiệm của bản thân.
Cô chưa từng trở lại nơi ở cũ, bởi vì cô biết rõ, người thân của mình đã
vĩnh viễn lìa xa cõi đời này.
Ăn cơm xong, Lộ Chi Phán khăng khăng tranh phần rửa bát, bà chủnhà đành phải để cô giúp. Nhưng cô vừa thu dọn xong thì Giang Thiệu Minh
lại nói để anh rửa.
Lộ Chi Phán ở lại lau bàn ăn, bà chủ nhà tươi cười nói: "Chồngcô yêu cô nhiều thật đấy. Cô chú là đôi vợ chồng tình cảm nhất trong số
những khách trọ mà chúng tôi từng gặp".
Lộ Chi Phán mỉm cười, đi vào bếp, Giang Thiệu Minh đang rửa bát,tay áo xắn cao, dáng vẻ rất chăm chú. Anh ngoảnh đầu lại, đúng lúc bắt
gặp Lộ Chi Phán đang cúi đầu cười, dịu dàng như một đóa sen thẹn thùng
trước gió.
Bất chợt, trong đầu xuất hiện một câu thơ: Tình đến tự nơi đâu, mà ngày càng sâu nặng.
Nếu có một điều ước, anh mong tìm lại được những rung động thủa đầu khi hai người mới yêu nhau. -
Chương 6
Sáng hôm sau, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh lên máy bay trở lại thành
phố Vĩnh Giang. Lúc hai người đi, thôn làng vẫn còn đắm chìm trong giấc
ngủ, cảnh tượng huyền ảo tựa như cõi mộng. Về tới thành phố, họ lập tức
cảm nhận được cái hối hả, vội vã của nhịp sống, khác hẳn với sự yên bình
ở vùng thôn quê kia.
Trước lúc hai người trở về, bà chủ nhà trọ đã gói cho họ mộtchút đồ muối chua. Lộ Chi Phán rất cảm kích, cô đang băn khoăn không
biết nên mua gì về làm quà cho mọi người ở cùng hẻo lánh này.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán trở lại đúng vào ngày cuối tuầnnên nhóc Thành Húc cũng có ở nhà. Vừa trông thấy mẹ xuống xe, cậu bé đã
chạy ra, vẻ mặt ấm ức, "Mẹ!".
Lộ Chi Phán cúi xuống, ôm lấy thằng bé.
"Giang Thành Húc!" Giang Thiệu Minh nghiêm mặt nhìn con trai, đã bốn tuổi rồi mà vẫn dính lấy mẹ mà nũng nịu.
Thấy ánh mắt của bố, Thành Húc không dám bám vào mẹ nữa, chỉ lặng im cúi gằm xuống.
Lộ Chi Phán liếc nhìn Giang Thiệu Minh tỏ ý bất mãn. Vừa đi xavề, không dỗ dành con thì thôi còn dọa nạt thằng bé. Cô ôm con trai vào
lòng, nhỏ nhẹ nói: "Mẹ con mình mặc kệ bố!".
Thành Húc lặng yên lùi lại phía sau, đầu hơi ngước lên nhìnGiang Thiệu Minh, "Bố ơi, tối qua con làm hết bài tập về nhà rồi, bố có
cần kiểm tra không ạ?".
Lộ Chi Phán ngẩn người, cô phát hiện trong mắt con trai ánh lên một vẻ chờ đợi.
Giang Thiệu Minh gật đầu, "Ừ".
Thành Húc lập tức chạy về phòng mình.
Lộ Chi Phán đứng dậy, trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn, khônghiểu nổi vì sao con trai lại nghe lời Giang Thiệu Minh hơn cả mình,
trong khi chính cô mới là người chăm sóc thằng bé mấy năm qua.
Giang Thiệu Minh tiến tới trước mặt co, từ tốn nói: "Dạy con từthuở còn thơ. Bây giờ bé mà không rèn hẳn hoi thì sau này rất khó bảo.
Em cứ yên tâm, anh biết chừng mực".
"Nhưng Tiểu Húc..." Thằng bé còn quá nhỏ, vẫn đang trong tuổi ăn tuổi chơi.
"Con đường nó đi sẽ quyết định tương lai của nó." Giang ThiệuMinh nghiêm nghị nói. Nếu Tiểu Húc sinh ra trong một gia đình bình
thường, anh sẽ không khắt khe với thằng bé đến vậy.
Lộ Chi Phán không nói gì nữa, cô hiểu rõ, Thành Húc sau này phảitiếp quản sản nghiệp nhà họ Giang. Điều này cô đã biết từ lâu, nhưng
hôm nay nghe chính miệng Giang Thiệu Minh nói ra, cô mới cảm thấy nghiêm
trọng. Con trai cô không thể có một tuổi thơ bình lặng như những đứa
trẻ khác. Dẫu vậy, mọi chuyện đều nên nghĩ về mặt tốt, nếu Giang Thiệu
Minh không tỉnh lại thì cuộc sống của Thành Húc còn khổ sở hơn nhiều.
Hôm nay, Giang Thiệu Minh có thể ở đây để uốn nắn Thành Húc đã là một
điều may mắn rồi.
Hai người xách đồ vào nhà, Giang Thiệu Minh liền bị con trai kéo lên gác để kiểm tra bài tập.
Lộ Chi Phán mở túi quà ra, Ôn Khả Vân ngửi ngửi một chút rồicười nói: "Hồi bé, mẹ thích mấy món ăn kiểu này lắm. Chẳng nhớ bao nhiêu
năm rồi không trông thấy nữa".
"Tốt quá, chỗ này coi như để mẹ hoài niệm!" Lộ Chi Phán cười ngọt ngào.
Ôn Khả Vân hồi tưởng lại chuyện cũ, vui vẻ kể cho cô nghe về món cháo thơm ngon mà trước kia bà thích ăn.
Trong lúc hai người ngồi nói chuyện với nhau thì Giang ThiệuMinh cũng đã kiểm tra xong bài tập của Thành Húc. Được bố khen mấy câu,
thằng bé mừng ra mặt. Lộ Chi Phán tiến lại xem, chữ viết của Thành Húc
không khác trước là bao, nhưng có thể cảm nhận rõ sự cố gắng trong từng
nét bút ngay ngắn.
Hai mẹ con ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, nhóc Thành Húc dường như không quá chăm chú theo dõi như mọi khi.
"Tiểu Húc, mấy ngày vừa rồi con làm những gì?" Lộ Chi Phán nhận ra sự thay đổi của con trai, bèn hỏi chuyện.
"Ông bà kể cho con nghe rất nhiều chuyện về bố. Bố thật tàigiỏi! Con ước sau này cũng sẽ trở nên tài giỏi như bố." Gương mặt non
nớt của cậu bé toát lên vẻ ngưỡng mộ và phấn khích.
Lộ Chi Phán mỉm cười nhìn con trai. Cô không rõ Thành Húc tônsùng Giang Thiệu Minh như vậy là tốt hay xấu. Nhưng cô cảm thấy những
điều Giang Thiệu Minh nói rất đúng, Thành Húc buộc phải đi tiếp trên con
đường này, nuông chiều thằng bé sẽ không giúp ích gì cho nó về sau.
Muốn đạt được mục đích, nhất định phải trả một cái giá thích đáng, có
như vậy, ta mới có bản lính làm những việc mình muốn mà không bị lời ra
tiếng vào.
Giang Thiệu Minh ăn cơm xong liền lái xe đến công ty. Trước khiđi du lịch cùng Lộ Chi Phán, anh đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, nhưng
vẫn có những chuyện không thể lường được. Sự cố cũng không có gì quá to
tát, nếu không thì trợ lý đã thông báo ngay với anh. Giang Thiệu Minh
đến công ty chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của trợ lý, nói
ông Lộ muốn gặp anh. Anh nhíu mày buông tập tài liệu xuống bàn, mặc áo
khoác rồi ra khỏi phòng làm việc.
Tuy rằng không có định kiến với ông Lộ nhưng anh không hề thíchcách làm việc "dựa hơi" mối quan hệ của ông ta. Lần này ông ta tới tận
đây, anh cũng phần nào đoán được nguyên do.
Thấy Giang Thiệu Minh vừa bước vào phòng khách, ông Lộ liền đứng dậy chào hỏi.
"Bố đến vào giờ này liệu có làm phiền con không? Mấy hôm trướcđã định đến tìm con rồi nhưng nghe nói con không ở nhà, hai vợ chồng đi
du lịch hả? Tiểu Phán lâu lắm rồi không đi đâu cả, con đưa nó đi chơi
như vậy cũng tốt. Nó vẫn khỏe chứ?"
Giang Thiệu Minh rót trà mời, "Vẫn khỏe ạ".
Ông Lộ đón lấy tách trà, "Bố có gọi điện cho Tiểu Phán nhưng nó không có nhà nên đành phải tới thẳng đây".
"Đã là người nhà, bố đừng khách sáo như vậy."
Thần thái của Giang Thiệu Minh có phần nghiêm nghị, khiến ông Lộkhông khỏi cảm thấy áp lực. Nói loanh quanh về Lộ Chi Phán một hồi, ông
ta mới thăm dò: "Nghe nói con đã thầu dự án Trầm thủy gia hoa?".
"Vâng, sắp tới công ty sẽ triển khai dự án này."
"Thiệu Minh, bố biết chuyện làm ăn nên công tư phân minh, nhưngđôi khi hợp tác với người ngoài không bằng hợp tác với người nhà. Lộ Thị
vừa rồi sắm thêm hàng loạt trang thiết bị và công nghệ mới, nhân tài
trong công ty cũng không phải ít, hoàn toàn có thể đảm đương tốt dự án
này."
"Mục tiêu của dự án này là thúc đẩy hợp tác quốc tế trong việctiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường, rất ít doanh nghiệp trong
nước đáp ứng được yêu cầu về khâu máy móc." Ý tứ của Giang Thiệu Minh
quá rõ ràng, Lộ Thị không phải là một trong số ít những công ty có thực
lực đó.
Sắc mặt ông Lộ thoáng cái trở nên khó coi. Dùng hết lời lẽ đểthuyết phục mà vẫn không lay chuyển được quyết định của Giang Thiệu
Minh, ông ta đành lôi Lộ Chi Phán ra làm lá chắn. Cuối cùng, Giang Thiệu
Minh buộc phải thỏa hiệp. Công việc thực hiện theo kế hoạch nhưng sẽ
giao cho Lộ Thị đảm nhận một hạng mục nhỏ của dự án.
Lộ Phong tuy rằng chưa đạt được mục đích nhưng cũng coi như không ra về tay trắng.
Giang Thiệu Minh thực sự không ưa thái độ của ông Lộ. Dường nhưtrong mắt ông ta, giá trị duy nhất của Lộ Chi Phán chỉ là mang lợi ích
về cho nhà họ Lộ.
Ông Lộ về tới nhà, Lộ Cẩm Trình cũng có mặt.
"Lấy cho bố cốc nước!" Ông Lộ vừa nói vừa cởi áo khoác rồi treolên giá, thấy con trai vẫn ngồi im, ông ta lấy làm lạ, "Con sao thế?".
"Bố đến gặp Giang Thiệu Minh đấy à?" Lộ Cẩm Trình có vẻ tức giận.
"Ừ, tình hình hiện giờ của công ty như vậy, bố còn cách nào khác nữa?"
"Dù vậy bố cũng không nên đến tìm anh ta. Vì sao anh ta phảigiúp nhà mình chứ, chúng ta đâu có tư cách gì mà đến cầu cứu anh ta?"
"Con ăn nói cái kiểu gì vậy hả? Lộ Chi Phán là em gái con, GiangThiệu Minh là em rể con, về tình về lí, cậu ta đều nên giúp đỡ gia đình
mình."
"Bố, con xin bố về sau đừng làm như vậy nữa! Con không muốn cả đời này không ngóc đầu lên được!"
"Ăn với chả nói!"
"Con nói gì sai à?" Lộ Cẩm Trình bất mãn đứng dậy, "Tiểu Phánđâu có nợ nần gì chúng ta, em ấy bị ép đến làm dâu nhà họ Giang đã là
quá quắt lắm rồi, em ấy không có nghĩa vụ phải...".
"Thế nào là bị ép? Chuyện đó do chính nó quyết định. Hơn nữa,bây giờ chẳng phải nó sống rất tốt đấy sao, ai cũng phải ngưỡng mộ. Nếu
không nhờ chúng ta, làm sao nó có được cuộc sống sung sướng như vậy?"
Ông Lộ vừa nói, vừa tự mình rót một cốc nước rồi uống cạn.
Lộ Cẩm Trình cắn chặt môi, không muốn tiếp lời.
--- ------ ------ --- --- ------ ------ -----
Giang Thiệu Minh vừa về đến nhà đã bị ông Giang kéo vào thưphòng. Nhóc Thành Húc thấy vậy, liền chạy đến bên Lộ Chi Phán, dè dặt
hỏi: "Mẹ, có phải bố làm sai chuyện gì khiến ông tức giận rồi không?
Liệu ông có đánh bố không?".
Trong mắt cậu bé, thư phòng giống như nha môn thường xuất hiệntrên tivi, ai vào đó đều không gặp chuyện tốt đẹp. Điều này nảy sinh
trong tiềm thức của cậu bé khi Giang Thiệu Minh vẫn còn nằm trong bệnh
viện. Hồi đó, có vài thuộc hạ của ông Giang đến nhà tìm ông, họ đều bị
ông gọi vào thư phòng giáo huấn. Cậu bé vốn tưởng chỉ có trẻ con mới bị
mắng mỏ, hóa ra cả người lớn cũng sẽ bị mắng. Từ ngày đó, thư phòng trở
thành một nơi mà cậu không dám bén mảng tới.
"Không đâu. Ông nội và bố con chỉ đang bàn việc công thôi." LộChi Phán ôm con trai vào lòng, vui vẻ giải thích. Cô xoa đầu thằng bé,
những sợi tóc tơ mềm mại tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Mẹ, việc công là gì?"
"À, là... chuyện về công việc."
Thành Húc nửa hiểu nửa không gật đầu, "Vậy thì bố đã làm không tốt chuyện gì đó."
Lộ Chi Phán ngẩn ra, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
"Không thể nghĩ như vậy được, có thể ông và bố đang bàn bạc một chuyện quan trọng."
Thành Húc bắt đầu cảm thấy rắc rối, tốt hơn cả là xem phim hoạt hình.
Giang Thiệu Minh vào thư phòng cùng bố, anh phần nào đã đoánđược ý tứ của ông. Một năm qua, mặc dù ông Giang không trực tiếp tham dự
vào chuyện làm ăn nhưng một số việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của
ông.
Thư phòng có mấy giá sách trưng bày hầu hết là sách mà ông Giangđọc hồi trẻ. Giang Thiệu Minh từng thấy bút tích của ông trong những
cuốn sách này. Đối với ông Giang, sách quý không nằm ở việc nó còn mới
hay không, mà nằm ở nội dung nó truyền tải. Rất nhiều sách lưu giữ ở đây
đều là ấn bản cổ, ông Giang đã tặng lại một số cuốn cho thư viện.
Thư phòng sơn màu trắng đơn điệu, tương phản với màu gỗ trầm của giá sách khiến cho bầu không khí có phần bí bách.
"Lộ Phong đến tìm con rồi?" Ông Giang ngồi sau bàn làm việc, hàng lông mày nhíu chặt.
"Vâng." Giang Thiệu Minh đứng đối diện ông, trả lời với giọng căng thẳng.
"Đâu phải con không hiểu loại người như ông ta hả?" Ông Giang vôcùng bất mãn. Lần trước ông không ngăn cản Giang Thiệu Minh đến dự tiệc
sinh nhật của Lộ Phong là bởi, từ sau khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh
chưa có dịp gặp mặt nhà họ Lộ. Nhưng hôm nay, ông ta đích thân đến tận
công ty tìm Giang Thiệu Minh, ông hoàn toàn không hài lòng với cách xử
lí của con trai.
"Việc này con tự biết chừng mực." Giang Thiệu Minh trả lời bằnggiọng kiên định. "Bố, trước đây những chuyện tương tự xảy ra rất nhiều
sao?"
"Nếu không con cho rằng vì sao Tiểu Phán chưa từng chủ động vềthăm nhà?" Ông Giang lắc đầu, "Tốt nhất là nên cảnh giác với đám người
nhà họ Lộ đó."
"Vâng, con biết nên xử lí thế nào."
Ông Giang chần chừ giây lát, cuối cùng quyết định nói hết: "Lúccon vẫn nằm viện, Tiểu Phán đã nói rõ lập trường của nó với bố mẹ. Nó
không phải con ruột của vợ chồng Lộ Phong, nếu nhà họ Lộ có vấn đề gì,
nó sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ, nhưng nhà họ Lộ và nhà chúng ta làm gì
cũng không cần ràng buộc nào cả, cho nên chúng ta làm gì cũng không cần
phải suy xét tới họ". Nói đến đây, ông dừng lại thở dài, cơ hồ đang cảm
thấy đáng tiếc vì Lộ Chi Phán là con nuôi của nhà họ Lộ. "Tiểu Phán đến
nhà chúng ta... Ý bố là, khi Tiểu Phán và con kết hôn, nhà họ Lộ đang
rơi vào tình thế vô cùng bế tắc. Chúng ta đã phải bỏ ra không ít tiền
của cho cuộc hôn nhân này, vì thế con nên hiểu lí do tại sao suốt mấy
năm qua không ai biết Tiểu Phán là con dâu gia đình ta."
Điều này cũng có nghĩa là, nhà họ Giang đã bỏ một khoản tiền lớn"mua đứt" công lao dưỡng dục của vợ chồng Lộ Phong đối với Lộ Chi Phán.
Không có đám cưới linh đình, là bởi ông Giang không muốn mọi người
biết, không muốn để nhà họ Lộ có cơ hội lợi dụng mối quan hệ thông gia.
"Con hiểu."
"Đối với Lộ Chi Phán, chúng ta sớm đã trở thành người nhà của nó rồi." Giang Trọng Đạt nói tiếp.
Lần này, Giang Thiệu Minh trầm mặc hồi lâu mới gật đầu. Anh nghĩtới cuộc sống của Lộ Chi Phán khi còn ở nhà họ Lộ, có lẽ mọi chuyện
không đơn giản như cô nói với anh, còn rất nhiều thứ cô chưa bao giờ đề
cập đến.
Ăn tối xong, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán dỗ con trai đi ngủrồi mới trở về phòng riêng. Thấy vẻ mặt Giang Thiệu Minh không được vui
vẻ cho lắm, cô ôm lấy vai anh, hỏi: "Sao thế? Bị bố trách mắng à?".
Anh không trả lời, cô lại cho rằng anh đã ngầm thừa nhận.
"Hừm, đáng đời! Giờ thì anh biết cảm giác của Tiểu Húc mỗi khibị anh dạy bảo chưa? Xem từ nay về sau anh còn dám lạnh lùng với con như
vậy không?"
Giang Thiệu Minh bật cười, nhéo mũi cô, "Em nghĩ nhiều rồi, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh ở công ty thôi".
"Xảy ra chuyện gì à?" Cô lo lắng hỏi.
Anh ôm eo cô, "Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh xin lỗi, khiến bà xã lo lắng rồi!".
"Lúc nào anh cũng đùa được!"
Hai người nằm yên cạnh nhau. Cô kể cho anh nghe những điều ThànhHúc nói với cô. Giang Thiệu Minh không kìm được bật cười. Nhớ lại ngày
đầu tiên tỉnh dậy trong bệnh viện, đối mặt với rất nhiều người thân, anh
có phần choáng ngợp. Anh dần dần đón nhận mọi người, chỉ riêng với Tiểu
Húc, anh lại cảm thấy có gì đó khác lạ. Anh nỗ lực làm thân với con
trai, đồng thời cũng mong muốn cậu bé không bài xích mình. Trở thành một
người bố đồng nghĩa với việc anh phải gánh vác thêm trách nhiệm trên
vai, điều đó khiến anh có những cảm xúc rất lạ.
Nhắc tới con trai, Giang Thiệu Minh lại nhớ đến chuyện "con gái". Anh sờ bụng cô, băn khoăn: "Sao chưa thấy gì nhỉ?".
"Anh làm gì thế?" Cô gạt tay anh ra.
"Có phải em giấu anh uống thuốc tránh thai không?" Anh bán tín bán nghi nhìn cô.
"Nói vớ vẩn! Chuyện này sao có thể nhanh được? Nhiều cặp vợchồng mấy năm mới có con, chúng ta... Dù sao cũng không thể nhanh vậy
được."
"Thế thì chúng ta càng phải đẩy nhanh tiến độ!"
Cô trừng mắt lườm anh.
Giang Thiệu Minh tủm tỉm cười, không trêu cô nữa, nhưng tay vẫnđặt trên bụng cô, "Sinh thêm một nhóc con nữa, giống em, chắc là sẽ rất
dễ dạy bảo mà lại không nghịch ngợm".
"Giống anh cũng được mà." Cô nghĩ, chắc hẳn anh không phải là kiểu con trai ngỗ ngược.
"Anh á?" Giang Thiệu Minh muốn nói một vài chuyện khi còn nhỏ,nhưng anh chợt nhận ra mình không nhớ gì nữa cả. Tuy vậy, anh có cảm
giác, bản thân mình trước kia không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn cho
lắm. Có lẽ anh cũng giống như hầu hết những đứa trẻ khác, trước mặt
người lớn thì tỏ ra vâng lời, nhưng sau lưng rất nghịch ngợm.
"Sao? Thiếu tự tin về mình thế à?" Cô cười.
"Phải nói là anh tin tưởng ở em mới đúng."
Anh vuốt tóc cô, chậm rãi luồn tay ra phía sau cởi áo ngủ của cô.
Lộ Chi Phán khép hờ mi mắt, bất động.
...
Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Cô khẽ trở mình, nhắm mắt lại, nhưng vẫn không sao ép bản thân ngủ được.
Vừa rồi, cô rất muốn nghe chính miệng Giang Thiệu Minh nói ranhững chuyện trước kia của anh, mặc dù cô biết điều đó là không thể.
Trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn,
liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau?
Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra.
Toàn thân cô bỗng trở nên cứng ngắc. Lộ Chi Phán, mày đánh cắphạnh phúc của người khác còn chưa đủ hay sao, ngay cả quá khứ của người
ta mày cũng ham muốn?
Người con gái đó... Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêuta, bởi vì khi đứng trước mặt đối phương, cô luôn có cảm giác tự ti, hèn
mọn. Không phải do đối phương xinh đẹp hay quá đỗi tự tin, mà bởi ánh
mắt của người ấy toát lên vẻ đẹp trong lành, tinh khiết như những tia
nắng đầu tiên của sớm mai. Cái vẻ đẹp thuần khiết ấy, Lộ Chi Phán đã để
mất từ rất lâu rồi.
Cô từng chứng kiến bà ngoại mắng nhiếc mẹ thậm tệ, từng thấy cậughẻ lạnh hai mẹ con cô, từng thấy bộ dạng đáng sợ của bố dượng, thậm
chí tận mắt nhìn mẹ giết ông ta. Cô bắt đầu trở nên thận trọng với mọi
thứ. Quá khứ đau thương bủa vây khiến cô luôn cảm thấy mặc cảm khi đối
diện với người con gái kia. Cô gái đó quá hoàn mỹ, khiến cô không thể
không hoài nghi, nếu Giang Thiệu Minh đồng thời gặp cô và cô ấy, chắc
chắn, người anh lựa chọn sẽ không phải cô.
Lộ Chi Phán thở dài, không cho phép bản thân suy nghĩ tiếp nữa. Tất cả đều đã là quá khứ, đều kết thúc rồi. -
Chương 7
Lộ Chi Phán cảm thấy đầu óc hỗn độn như thể đang chìm trong màn sương mù
dày đặc, xung quanh mờ mịt, không trông rõ thứ gì. Dù cô cố gắng sức
chạy thế nào cũng chằng thể di chuyển được, gắng sức hét thật to cũng
chẳng thể phát ra tiếng. Cô thậm chí cảm nhận được sự quẫn bách của bản
thân trong giấc mơ đó.
Giang Thiệu Minh tỉnh dậy, nhận ra Lộ Chi Phán có biểu hiện bấtthường. Trán cô nóng đến giật mình. Anh vội bật đèn lên, căn phòng
thoáng chốc sáng bừng. Lộ Chi Phán trông vô cùng chật vật với gương mặt
ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng mấp máy như đang cố gắng
nói gì đó. Giang Thiệu Minh lo lắng vỗ nhẹ vào mặt cô, đến khi cô mở
mắt, anh mới thở phào. Sau đó, anh mau chóng thay quần áo, khoác thêm áo
ngoài cho cô rồi đưa cô đến bệnh viện.
Nghe thấy tiếng động, vợ chồng Giang Trọng Đạt cũng tỉnh giấc.Hai người ra khỏi phòng, trông thấy Giang Thiệu Minh bế Lộ Chi Phán, lo
lắng hỏi: "Sao thế? Tiểu Phán làm sao thế?".
"Cô ấy bị sốt. Con đưa cô ấy đi viện. Lát nữa bố mẹ đưa Tiểu Húc đến nhà trẻ giúp con."
"Được rồi, con mau đi đi!"
Anh bế cô vào xe rồi lập tức lái xe đến bệnh viện. Sắc mặt côkhông còn đỏ bừng nữa nhưng lại có phần nhợt nhạt. Dường như cô vừa trải
qua một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Ánh mắt cô đã hết hoảng loạn, nhìn xung
quanh như muốn xác định điều gì đó.
"Khó chịu lắm phải không?" Anh lo lắng nhìn cô.
Nghe thấy tiếng nói của Giang Thiệu Minh, cô mới quay sang phíaanh. Gương mặt cô hiện rõ sự bối rối và lo sợ khiến anh không khỏi nhíu
mày, "Sắp đến bệnh viện rồi".
Lộ Chi Phán thấy toàn thân nóng như lửa đốt, cô hé miệng nhưngkhông thể nói ra lời. Cổ họng khô rát khó chịu. Giờ phút này, cô ước giá
mà mình đã uống say, như vậy, cô có thể mượn rượu để nói ra hết những
điều day dứt trong lòng bấy lâu. Thế nhưng, hình ảnh con trai thoáng
qua, tức thì dập tắt niềm mong mỏi đó của cô.
Cô có thể mặc kệ tất cả, nhưng còn Thành Húc thì sao? Thằng bésẽ ra sao? Cô không muốn để con trai mình thiếu bố hay thiếu mẹ. Trước
kia, khi Giang Thiệu Minh còn hôn mê, cô đưa con trai đến viện thăm anh
và nói: "Tiểu Húc, đây là bố con. Con không phải đứa trẻ không có bố,
nghe chưa!".
Khi Thành Húc đã biết đi, biết cầm đồ vật, mỗi lần đến thămGiang Thiệu Minh, cậu bé luôn vui vẻ lau mặt giúp bố và nói: "Con có bố,
bố chỉ đang ngủ một giấc dài, chẳng bao lâu nữa bố sẽ tỉnh dậy và đưa
con đi chơi công viên".
Bấy giờ, Lộ Chi Phán không hề nghĩ Giang Thiệu Minh sẽ tỉnh lại,mãi đến khi điều đó thành sự thật, cô mới bắt đầu lo lắng về chuỗi ngày
sắp tới của bản thân, không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì. Lúc
anh hôn mê, cô luôn ở bên anh, chăm sóc anh, kể cho anh nghe về con
trai, nhưng khi anh tỉnh dậy, cô lại sợ hãi và lảng tránh anh.
Giang Thiệu Minh mất trí nhớ, quên đi tất cả. Hai vợ chồng GiangTrọng Đạt ban đầu khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng và đau khổ vì con
trai quên mất bố mẹ. Nhưng sau đó, họ lại thấy may mắn, bởi Giang Thiệu
Minh có thể bắt đầu một cuộc sống mới, mọi chuyện trong quá khứ đều
không dính líu gì tới anh nữa. Thậm chí, Lộ Chi Phán khi đó đã nghĩ, có
lẽ như thế lại hay, cuộc đời mình rồi sẽ không còn đau khổ như xưa nữa.
Chỉ có điều, không có ngày xưa thì đâu có Lộ Chi Phán của hôm nay?
Phúc họa khôn lường, câu nói này chẳng hề sai. Đối mặt với GiangThiệu Minh giống như có một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất kì lúc nào
mà cô không hề hay biết, càng không kịp tránh né.
Ngay lúc Lộ Chi Phán cảm thấy khó chịu sắp ngất đi thì GiangThiệu Minh mở cửa xe, bế cô ra ngoài. Trong vòng tay anh, cô cố gắng mở
mắt, trông thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh. Rõ ràng, anh đang
rất lo cho cô.
Cô đã từng đấu tranh vì cuộc sống của bản thân chưa? Đương nhiênlà có. Xưa nay cô vốn không phải một người vĩ đại và lương thiện. Khi
vợ chồng Lộ Phong đưa ra yêu cầu, cô cũng đã suy nghĩ cho bản thân. Cô
và Mạnh Chính Vũ yêu nhau hơn hai năm, mối tình sinh viên đẹp như bao
người mơ ước. Họ cũng biết điều đó và ngầm ưng thuận, vậy mà bỗng chốc
họ muốn cô từ bỏ.
Cô suy nghĩ rất lâu, đã là cuộc đời của cô thì vì sao phải nghetheo sự sắp đặt của người khác? Vậy nên cô quyết định sẽ kể cho Mạnh
Chính Vũ tất cả. Nếu tình yêu anh dành cho cô đủ sâu đậm, anh sẽ đưa cô
rời xa nơi này, hai người sẽ dùng cách khác trả ơn dưỡng dục của nhà họ
Lộ. Thế nhưng, ngay khi cô chuẩn bị đi tìm anh thì Lộ Thi Tình gọi điện
bảo cô về nhà vì có thứ muốn cho cô xem.
Cửa phòng riêng của Lộ Thi Tình không khóa, và cô trông thấy hai người họ ở trong đó, cùng nhau.
Cảm giác khi ấy là tuyệt vọng, là suy sụp, là muốn phá hủy mọithứ... Thế nhưng cô chỉ đứng ngây ra đó giây lát rồi bỏ đi. Cô rơi vào
bế tắc, rõ ràng cô cảm nhận được Mạnh Chính Vũ rất yêu mình, vậy thì vì
sao anh lại phản bội cô? Trái tim cô giống như quả cầu lửa bị ném vào
nước lạnh. Cô giam mình trong phòng, nhớ về những kỉ niệm giữa hai
người. Mạnh Chính Vũ đối xử với cô thật sự rất tốt. Có nhiều cô gái khác
cũng thích anh, mỗi lần anh hỏi cô có ghen hay không, cô luôn trả lời
rằng: cần gì phải ghen, cô tin tưởng ở anh. Khi ấy, Mạnh Chính Vũ nhéo
mũi cô mà trêu: không được quá tin vào đàn ông...
Cô đã toàn tâm toàn ý với cuộc tình này, cũng rất kiên định vớitình cảm mà Mạnh Chính Vũ dành cho mình. Cô biết, cuộc điện thoại kia là
kế hoạch của Lộ Thi Tình. Nhưng thế thì sao chứ? Lộ Thi Tình giở thủ
đoạn, Mạnh Chính Vũ cũng đã phối hợp rồi. Chẳng lẽ giữa cô và anh không
phải tình yêu? Tình yêu sao có thể mong manh như vậy?
Giam mình trong phòng một đêm thực ra không giúp cô nghĩ thôngsuốt được điều gì. Chỉ là cô muốn tự tìm cho bản thân một đáp án, thế
nên đã nhận định rằng: Mạnh Chính Vũ không đủ yêu mình, mới lên giường
cùng người con gái khác.
Cuối cùng, cô chấp nhận yêu cầu của vợ chồng Lộ Phong. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.
Sau đó gặp lại Mạnh Chính Vũ, cô nhận ra bản thân thật ấu trĩkhi trong đầu xuất hiện cái ý nghĩ rằng: đừng tưởng tôi không thể rời
khỏi anh, mà hơn thế nữa, tôi vẫn có thể sống tốt khi không có anh. Cô
những tưởng Mạnh Chính Vũ sẽ hối hận, nhưng không hề. Ngược lại, anh ta
còn trách móc cô, nói cô ham vinh hoa phú quý, muốn với cành cao. Thậm
chí, anh ta còn cho rằng cô không đến tìm anh ta để cãi vã sau khi chứng
kiến cảnh tượng trong phòng Lộ Thi Tình là bởi vì cô không thật lòng
yêu anh ta.
Cô gặp Giang Thiệu Minh chính tại thời điểm bản thân đã hoàntoàn tuyệt vọng với tình yêu. Đối với cô, sự si tình của đàn ông đều là
giả dối, người này đi lập tức sẽ có người tiếp theo thế chỗ, dù kết hôn
nhiều năm nhưng vợ qua đời hai, ba tháng liền tái hôn với người khác.
Bởi vậy, cô không có cảm tình gì với Giang Thiệu Minh. Cô chỉ biết anh
là một người đàn ông tuấn tú, lịch thiệp. Cô hờ hững quan sát tất cả,
sắm vai một người vợ qua đường đúng nghĩa. Chỉ có điều sau đó không lâu,
cô bắt đầu hận anh.
Lộ Chi Phán mơ màng tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc nặng nề, toànthân kiệt sức. Bên cạnh, Giang Thiệu Minh ngả người ngủ thiếp đi trong
bộ quần mỏng tang, càng làm lộ cơ thể vốn hơi gầy của anh. Rõ ràng lúc
đưa cô đến bệnh viện, anh đã rất vội vàng, thế nên mới không kịp thay đồ
cẩn thận. Cô nhìn anh như vậy, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Con người ta ai cũng vậy, khi đứng trước thứ mình yêu thích,luôn cố gắng tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân không được từ bỏ.
Sau khi Giang Thiệu Minh mất đi kí ức, Ôn Khả Vân đã nắm lấy taycô mà ôn tồn nói: "Tiểu Phán, mấy năm qua ở nhà họ Giang, con đã hết
lòng chăm sóc cho Thiệu Minh, trong lòng mẹ từ lâu đã coi con như con
gái ruột. Thậm chí từ khi có con, cái nhà này mới giống một gia đình
thật sự. Không có con, mẹ thật không biết làm sao để vực dậy sau khi
Thiệu Minh xảy ra chuyện. Mẹ mong con ở lại, dù con không có tình cảm
với Thiệu Minh nhưng có thể vun đắp dần dần. Huống hồ, hai đứa còn có
một đứa con trai, con cũng nên suy nghĩ cho thằng bé".
Cô biết, họ sẽ không giao Tiểu Húc cho cô.
"Nhưng ..."
Ôn Khả Vân tiếp tục trấn an cô: "Mẹ biết con đang lo lắng điềugì, nhưng bác sĩ đã nói rồi, Thiệu Minh rất khó khôi phục trí nhớ. Hiện
giờ với nó, chúng ta chính là người thân, những người khác đều không tồn
tại".
Cô lặng im.
"Tiểu Phán, cho dù sau này, Thiệu Minh khôi phục trí nhớ thì convẫn cứ là vợ nó, Tiểu Húc vẫn cứ là con trai nó. Sẽ không có gì thay
đổi cả. Người kia vĩnh viễn sẽ không quay lại, chúng ta đều hiểu rõ."
Người kia vĩnh viên sẽ không quay lại...
Dù Ôn Khả Vân không nói rõ tên nhưng cô biết bà đang ám chỉ ai. Mấy năm qua, Ôn Khả Vân vẫn luôn hận người đó.
Đúng vậy, kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là Giang Thiệu Minh nhớ lại tất cả mà thôi. Còn người kia, đã chẳng thể trở về.
Giang Thiệu Minh tỉnh dậy liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của LộChi Phán, không biết cô đã nhìn mình như thế bao lâu rồi. Anh xoa xoa
hai bả vai cứng đờ, rồi sờ trán cô, kiểm tra xem còn nóng hay không.
"Sao tự nhiên lại sốt cao như thế? Đêm qua em gặp ác mộng à?"Sắc mặt cô đã khá hơn một chút nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Lộ Chi Phán mỉm cười, làn da cô trắng ngần tựa như cánh sen thuần khiết. Cô cứ chăm chú nhìn chiếc áo anh đang mặc rất lâu.
Giang Thiệu Minh cúi xuống nhìn, có lẽ vì quá vội đưa cô đếnbệnh viện mà ngay đến khuy áo anh cũng không kịp cài cẩn thận. Anh lắc
đầu cười trừ, cởi khuy ra để cài lại.
Dáng vẻ anh lúc này hoàn toàn trái ngược với phong thái lạnhnhạt, gọn gàng vốn có. Lộ Chi Phán cơ hồ hình dung được anh thời đi học
trông ra sao.
"Em đỡ nhiều rồi, anh mau đến công ty đi!"
"Lát nữa anh đưa em về nhà đã, công ty không có việc gì gấp, emđừng lo." Anh ân cần nhìn cô, "Em cảm thấy trong người thế nào?".
"Dễ chịu hơn nhiều rồi", cô cử động nhẹ cơ thể. "Em thật sự không sao mà, chỉ hơi sốt chút thôi chứ có bệnh gì đâu."
Giang Thiệu Minh rất muốn biết cô đã mơ thấy gì để đến mức phátsốt, nhưng dường như cô không có ý định nhắc đến chuyện đó nên anh không
gặng hỏi thêm. Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng thể, xác định không còn vấn
đề gì, anh mới đưa cô về nhà.
Tinh thần Lộ Chi Phán đã tốt lên nhiều, chỉ có sắc mặt vẫn hơinhợt nhạt so với bình thường. Lúc này trông cô thật giống một thiếu nữ
mười tám đôi mươi. Được Giang Thiệu Minh dìu lên xe, Lộ Chi Phán cảm
thấy có chút buồn cười, đâu phải cô bị thương ở chân. Nhưng thấy ánh mắt
quan tâm của anh, cô cũng chỉ lặng yên làm theo. Cô biết tất cả những
nỗi sợ hãi của mình đều xuất phát từ nội tâm bất an mà ra. Lúc này, cô
chỉ hy vọng bản thân có thể trấn tĩnh hơn, gạt hết quá khứ sang một bên
để tiếp tục cuộc sống với chồng và con trai. Cô phải cố gắng làm tốt
điều đó.
Về tới nhà, Giang Thiệu Minh dặn dò cô nghỉ ngơi, sau đó thayquần áo rồi vội vàng đến công ty. Ôn Khả Vân cẩn thận quan sát Lộ Chi
Phán từ trên xuống dưới, nói: "Ban sáng thấy Thiệu Minh bế con đi, mẹ sợ
hết hồn. May mà con không sao".
"Con xin lỗi đã khiến mẹ lo lắng." Lộ Chi Phán mỉm cười đáp.
"Trông con vẫn yếu lắm, mau ngủ một giấc đi. Mẹ hầm cho con bát canh, lát dậy ăn." Ôn Khả Vân ôn tồn nói.
"Không cần đâu mẹ, con không sao rồi."
"Cứ nghỉ đi. Mẹ không muốn cháu trai mẹ về trông thấy dáng vẻ thất thểu của con đâu."
Lộ Chi Phán nghe vậy thì không nói gì thêm nữa. Cô cần phải giữgìn sức khỏe thật tốt, ngộ nhỡ sinh bệnh, lây sang Tiểu Húc thì thật
không tốt chút nào. Về phòng riêng, bất giác nghĩ đến giấc mộng đêm qua,
cô vội vàng tự nhủ: Lộ Chi Phán, tất cả những chuyện đó đều kết thúc
rồi, đừng tự chuốc lấy muộn phiền nữa.
Lộ Chi Phán ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy đã thấy contrai ngồi bên giường. Thành Húc vui mừng mở to hai mắt rồi bỗng dưng
chạy ra khỏi phòng, lát sau cu cậu quay lại, hai tay bưng một chiếc bát.
Cậu bé bảo mẹ ngồi dậy rồi múc một thìa canh đưa lên miệng, thổi thổi
cho bớt nóng. Lộ Chi Phán dở khóc dở cười, cô chẳng qua chỉ bị sốt mà
thôi, đâu có mắc bệnh gì nặng đến nỗi cần người khác xúc cho ăn?!
"Để mẹ tự ăn."
Thành Húc kiên định lắc đầu, cẩn thận đưa thìa canh đến bên miệng cô. Lộ Chi Phán đành phải để mặc con trai.
Hết bát canh, nhóc Thành Húc định chạy đi lấy tiếp thì bị Lộ Chi Phán giữ lại, "Nói cho mẹ biết ai dạy con làm vậy?".
"Bà nội bảo mẹ bị ốm", cậu bé ngây ngô đáp. "Lúc con ốm, mẹ xúc cho con ăn như thế mà!"
Ra là bắt chước theo mẹ ư?
Lộ Chi Phán cảm động ôm con trai vào lòng. Đây chính là con trai của cô, là niềm hy vọng duy nhất của cô.
Giang Thiệu Minh tan làm vẫn chưa thể về nhà ngay mà phải thamgia một buổi tiệc rượu. Anh gọi điện hỏi thăm tình trạng của Lộ Chi Phán
và báo cho mọi người không cần chờ cơm.
Vừa xuất hiện ở bữa tiệc, Giang Thiệu Minh đã bị hết người nàyđến người khác tiến đến chào hỏi, mời hợp tác,... Anh khéo léo chèo lái
sang chuyện khác, không đưa ra bất cứ một lời hứa hẹn nào cụ thể. Đến
những bữa tiệc kiểu này, đàn ông hay phụ nữ đều ăn vận sang trọng, nói
năng đi đứng đều phải giữ ý, phải tỏ ra thanh tao. Giang Thiệu Minh vốn
chẳng thích có mặt tại đây, đôi khi anh thật sự không hiểu, làm ăn là
làm ăn, vì sao phải vòng vo lắm chuyện như vậy? Có lẽ anh phải biết ơn
bố mẹ đã cho anh địa vị này, không cần phải nghĩ cách nịnh nọt hay lấy
lòng ai như đám người kia.
Cạn vài li rượu, tiếp chuyện vài người, nhiệm vụ hôm nay coi nhưđã hoàn thành. Giang Thiệu Minh đi đến một góc vắng người, tự lấy cho
mình một li rượu, đang định uống thì bắt gặp người quen.
Mạnh Chính Vũ và Lộ Cẩm Trình cũng có mặt ở đây, họ đang nhỏ to nói chuyện, thần sắc không lấy gì làm vui vẻ.
Đứng trên cương vị một người anh trai, vì lo lắng cho Lộ ThiTình nên Lộ Cẩm Trình chỉ muốn nói vài câu với Mạnh Chính Vũ, hi vọng
hai người họ có thể chung sống vui vẻ với nhau. Thế nhưng, rõ ràng Mạnh
Chính Vũ không lấy gì làm hài lòng, bất kể Lộ Cẩm Trình nói gì, anh ta
cũng khăng khăng rằng chuyện riêng của hai vợ chồng mình không cần tới
người ngoài can thiệp.
Trông thấy Giang Thiệu Minh, Lộ Cẩm Trình nâng ly rượu lên tỏ ýchào hỏi rồi đi tới. Giang Thiệu Minh đứng lại, đợi anh ta uống cạn mới
lên tiếng: "Tửu lượng rất được!".
"Ly rượu này coi như lời xin lỗi vì bố tôi đến làm phiền cậu,chắc đã khiến cậu khó xử." Lộ Cẩm Trình nói rất chân thành, bản thân anh
không hề ủng hộ cách làm của ông Lộ.
Trong cảm nhận của Giang Thiệu Minh, Lộ Cẩm Trình là một ngườihành sự thiếu quyết đoán, lại mềm lòng, dễ bị người khác kích động. Đó
là lí do tại sao Lộ Thị rơi vào tình thế hiện giờ. Nếu Lộ Cẩm Trình
quyết đoán hơn, không quá lệ thuộc vào lời nói của bố thì có lẽ Lộ Thị
đã không bế tắc. Anh ta quả thực là một người có tài, thế nhưng, người
tài đến mấy cũng không làm được gì nếu luôn có người gây cản trở.
"Không sao, anh không cần bận tâm quá đến chuyện đó." Đối với Giang Thiệu Minh thì đây chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Lộ Cẩm Trình không rõ Giang Thiệu Minh nói có thật lòng haykhông, anh ta chỉ không muốn chuyện riêng của gia đình mình khiến nhà họ
Giang nảy sinh phản cảm, điều này đối với cuộc sống Lộ Chi Phán không
hề tốt. Lộ Cẩm Trình rót thêm một ly rượu nữa, nói: "Dù thế nào cũng cảm
ơn cậu đã ra giúp đỡ."
Giang Thiệu Minh giữ tay anh ta lại, không để anh ta uống, "Không có công đâu dám nhận thưởng. Tôi thật sự không giúp gì cả."
Giọng điệu nghiêm túc của Giang Thiệu Minh khiến đối phương nhấtthời không đoán biết được thái độ của anh. Câu chuyện dừng lại ở đây,
Lộ Cẩm Trình đành hỏi thăm vài câu về Lộ Chi Phán, sau đó hai người cáo
từ.
Giang Thiệu Minh ra khỏi đại sảnh, đang định đi lấy xe thì trôngthấy Mạnh Chính Vũ. Có vẻ như đối phương đã cố tình đợi ở đây để gặp
anh.
Mạnh Chính Vũ đứng tựa cửa xe, đợi khi Giang Thiệu Minh đếntrước mặt, anh ta mới lên tiếng: "Không tò mò tôi định nói gì với anh
sao?".
Giang Thiệu Minh không trả lời, anh có linh cảm người đàn ông này có ác ý với mình.
Mạnh Chính Vũ đứng thẳng người, "Nghe nói anh bị tai nạn xe sauđó nằm một chỗ suốt mấy năm, chẳng rõ não bộ có thương tích gì không mà
không phân biệt nổi những người xung quanh mình".
Giang Thiệu Minh lạnh lùng nói: "Mạnh thiếu gia nhàn rỗi quá nhỉ?".
Có thời gian tìm hiểu mối quan hệ của người khác, chẳng phải là quá nhàn rỗi ư?
Câu mỉa mai của Giang Thiệu Minh khiến Mạnh Chính Vũ không khỏiphẫn nộ, "Giang đại thiếu gia cũng rảnh chẳng kém. Nhiều thời gian rảnh
rang như vậy thì tốt nhất nên căng mắt ra mà quan sát những người bên
cạnh mình".
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Nhưng không phiền tới anh phải bận tâm."
Giọng điệu bất cần của Giang Thiệu Minh khiến Mạnh Chính Vũ cựckì khó chịu, " Giang Thiệu Minh, anh thật sự không muốn biết tôi đang
nói đến ai sao? Hay là anh quá tin tưởng vào vợ mình? Anh mới chỉ có một
năm tiếp xúc với cô ta, liệu hiểu về con người cô ta được bao nhiêu? Có
bằng tôi là bạn trai của cô ta hai năm không?".
Giang Thiệu Minh nhận ra lời lẽ của Mạnh Chính Vũ không những ẩnchứa ác ý đối với mình mà còn có cả sự không cam tâm. Thái độ bình thản
của anh như một cú đả kích khiến Mạnh Chính Vũ càng thêm tức giận vì
không đạt được ý đồ.
"Nhưng hai người đã chia tay rồi!" Anh bình thản nói, "Chính Tiểu Phán đề nghị chia tay?".
Mạnh Chính Vũ bỗng ngẩn ra, ai đề nghị chia tay chứ? Chẳng ainói lời chia tay với ai cả. Chuyện giữa hai người cứ tự nhiên kết thúc
một cách ngớ ngẩn. Anh ta giận Lộ Chi Phán không đi gặp mình để hỏi cho
rõ ngọn ngành mà đã nhanh chóng đến nhà họ Giang làm "thiếu phu nhân".
Thật nực cười! Sau khi Lộ Chi Phán đi, chuyện hôn lễ giữa anh ta và Lộ
Thi Tình lập tức được xúc tiến. Lúc đó, anh ta đã tự nhủ, chỉ cần Lộ Chi
Phán chủ động đến tìm, anh ta sẽ lập tức hủy bỏ hôn sự. Nhưng cô không
hề xuất hiện, chỉ có mình anh ta chờ đợi.
Giang Thiệu Minh nheo mắt, "Tôi cảm thấy Tiểu Phán rất tinh mắt", nói xong, anh cất bước rời đi.
Cho dù thế nào, chuyện Mạnh Chính Vũ và Lộ Chi Phán yêu nhaucũng đã trôi qua nhiều năm. Trước giờ Lộ Chi Phán chưa từng khen chê
Mạnh Chính Vũ bất cứ điều gì; còn Mạnh Chính Vũ dường như vẫn còn canh
cánh trong lòng, thậm chí tỏ thái độ cay nghiệt mỗi khi nhắc đến cô.
Điều này chứng tỏ con người anh ta hẹp hòi và ích kỷ.
" Giang Thiệu Minh, anh bị Lộ Chi Phán tẩy não rồi à?" MạnhChính Vũ không chịu dừng lại, "Chẳng lẽ anh không muốn biết tại sao Lộ
Chi Phán đến với anh ư? Tôi nói cho anh biết, tôi và cô ta còn chưa chia
tay, cô ta đã quấn lấy anh rồi! Lí do rất đơn giản, vì nhà họ Giang so
ra có thế hơn nhà họ Mạnh chúng tôi đôi chút, vì anh là người thừa kế
duy nhất của nhà họ Giang. Cô ta khôn ngoan như vậy, đương nhiên sẽ lựa
chọn anh! Cô ta đến với anh chỉ vì tiền, vì ham danh Giang thiếu phu
nhân! Một người đàn bà quỷ kế!".
Trong lòng Giang Thiệu Minh đương nhiên phủ định những gì MạnhChính Vũ nói. Đúng là gia đình anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn khi anh
và Lộ Chi Phán kết hôn, nhưng số tiền đó đều rơi vào tay nhà họ Lộ. Hơn
nữa, nếu thực sự Lộ Chi Phán là loại người như Mạnh Chính Vũ nói thì sau
khi anh xảy ra tai nạn, cô hoàn toàn có thể ôm tiền bỏ đi, chứ không
tiếp tục ở lại nhà họ Giang làm gì, trừ khi cô có khả năng tiên đoán
được việc anh sẽ tỉnh lại. Nhưng rõ ràng điều đó là không thể.
Giang Thiệu Minh quay người lại, nói: "Cô ấy là người như thế nào, tự tôi có nhận định".
Mạnh Chính Vũ cười khẩy, "Anh biết vì sao hồi đó Lộ Chi Phán lạiđồng ý hẹn hò với tôi không? Trước tôi, đã có rất nhiều người theo đuổi
cô ta nhưng cô ta chỉ chọn tôi, là bởi cô ta biết rõ tôi là trưởng tôn
nhà họ Mạnh, có khả năng lớn sẽ kế thừa sản nghiệp. Loại phụ nữ thực
dụng như cô ta, quả nhiên không vừa!".
Giữa đêm khuya, hai người đàn ông tranh luận với nhau vì mộtngười phụ nữ. Thái độ của Giang Thiệu Minh vẫn không có gì thay đổi khi
nghe những lời cáo buộc này, "Đó là chuyện giữa anh và cô ấy, không cần
nói với tôi".
" Giang Thiệu Minh!" Mạnh Chính Vũ gằn giọng, "Tôi đã bị cô talừa một cú, chẳng qua không muốn anh cũng giẫm vào vết xe đổ. Anh tự mà
lo lấy thân".
"Vậy sao?" Giang Thiệu Minh nói với giọng nghi hoặc.
"Chẳng lẽ anh không tin những gì tôi nói? Hay là do người phụ nữ đó có ma lực quá lớn khiến anh một mực tin tưởng?"
"Đúng vậy đấy!" Giang Thiệu Minh nhếch môi, "Tôi muốn biết vợmình rốt cuộc có ma lực lớn đến đâu mà qua ngần ấy năm vẫn khiến anh
không quên được".
Sắc mặt Mạnh Chính Vũ trắng bệch, còn muốn nói gì thêm nhưngcuối cùng lại thôi. Anh ta giận dữ đá vào xe rồi hằn học nhìn Giang
Thiệu Minh, "Xem ra muốn làm người tốt cũng khó, còn bị người ta hiểu
lầm mình có ý đồ xấu. Tôi chỉ nói đến vậy, anh tự lo liệu lấy".
Nói rồi, anh ta lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Giang Thiệu Minh khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn theo xecủa Mạnh Chính Vũ cho đến khi khuất hẳn. Anh cảm thấy khó hiểu trước
hành động của đối phương. Cho dù Lộ Chi Phán thật sự là loại người như
vậy thì đó cũng là chuyện giữa hai vợ chồng anh, trước mặt người ngoài,
anh đương nhiên phải bảo vệ vợ mình.
Ngồi vào trong xe, Giang Thiệu Minh cứ lấn cấn mãi về những điềuMạnh Chính Vũ nói, không phải vì nội dung những chuyện đó mà là về mối
quan hệ giữa anh ta và Lộ Chi Phán. Có lẽ năm xưa đã xảy ra chuyện gì đó
khiến Mạnh Chính Vũ căm hận cô. Nhưng bây giờ anh ta và Lộ Thi Tình đã
kết hôn, anh ta đâu còn tư cách gì để trách móc Lộ Chi Phán? Con người
quả nhiên chỉ để ý tới khuyết điểm của người khác mà quên mất bản thân
mình cũng còn những điều chưa tốt.
Giang Thiệu Minh về tới nhà thì bố mẹ đã đi nghỉ, phòng kháchyên ắng không một tiếng động. Lộ Chi Phán dỗ con trai ngủ xong cũng quay
về phòng riêng, chỉ là ban ngày cô đã ngủ khá nhiều nên hiện giờ không
thấy buồn ngủ nữa. Cô nằm trên giường, cầm tờ báo lật qua lật lại. Đèn
trong phòng bật ở chế độ mờ vì cô không thích ánh sáng trắng, cảm giác
rất chói mắt.
Cửa phòng từ từ bị mở ra, Lộ Chi Phán giật mình quay sang.
Trông thấy Giang Thiệu Minh, cô phụng phịu nói: "Làm em giật cảmình". Không nhớ vừa rồi mải nghĩ chuyện gì mà cô không nghe thấy tiếng
xe của anh.
"Làm việc xấu nên có tật giật mình chứ gì!" Giang Thiệu Minh đứng cạnh cửa, nheo mắt nhìn cô.
"Đúng thế! Em đang làm một chuyện cực kì xấu xa!" Cô liếc xéo anh.
Giang Thiệu Minh mỉm cười đi đến bên cô, lấy tờ báo trong tay cô nghía qua, toàn là tin quân sự.
"Tiểu Húc cứ đòi đợi anh về, em dỗ mãi nó mới chịu ngủ. Mai anhnhớ đưa con đến nhà trẻ đấy. Hai bố con ở cùng nhà mà cả ngày chẳng chạm
mặt nhau." Cô nói với giọng trách móc.
"Anh biết rồi." Giang Thiệu Minh mỉm cười xoa đầu cô, sau đó đivào phòng tắm. Anh đứng dưới vòi sen, để mặc dòng nước chảy vào mặt, tâm
trạng lúc này không lấy gì làm thoải mái. Đối với anh mà nói, điều tra
chuyện quá khứ giữa Mạnh Chính Vũ và Lộ Chi Phán rất dễ dàng, nhưng anh
không muốn làm vậy, bởi hành động đó chứng tỏ anh không có niềm tin với
cô. Hôm nay anh biết được, cô đã từng yêu người khác trước khi đến với
anh, vậy còn bản thân anh thì sao? Liệu anh có hẹn hò với ai trước khi
gặp cô hay không? Có thể là có, và có thể cô cũng không biết người tình
cũ của anh là ai. Đã vậy, anh hà tất phải làm lớn mọi chuyện?
Giang Thiệu Minh lắc đầu tự gạt đi suy nghĩ rối ren. Anh lắngnghe những điều người khác nói, nhưng cũng có nhận định của riêng mình.
Lộ Chi Phán là người thế nào, bản thân anh có thể đánh giá được. Nếu quả
thực cô là loại người như Mạnh Chính Vũ nói, bố mẹ đã chẳng yêu quý cô.
Chính thái độ của bố mẹ anh đã chứng minh rõ nhân phẩm của Lộ Chi Phán.
Chẳng bao lâu, Lộ Cẩm Trình đã hiểu ra câu nói "không có công đâu dám nhận thưởng" của Giang Thiệu Minh là có ý gì.
Dự án Trầm thủy gia hoa đã được giao cho công ty Hồng Huy, đồngthời, theo đúng lời hứa với Lộ Phong, Giang Thiệu Minh đã chỉ thị Hồng
Huy liên lạc với Lộ Thị để hợp tác thực hiện một hạng mục thuộc dự án.
Chỉ có điều, trước khi khởi động, Hồng Huy phái người đến kiểm tra trang
thiết bị của Lộ Thị, phát hiện quá nhiều vấn đề còn tồn tại, vậy nên họ
quyết định chấm dứt hợp tác với Lộ Thị.
Lộ Cẩm Trình nghe tin liền cấp tốc xuống nhà máy xử lý vụ việc.Người đảm nhận mua trang thiết bị là Hoàng Minh, em trai của Hoàng Hi
Liên. Trong lúc tức giận, Lộ Cẩm Trình đã tuyên bố cách chức ông ta. Về
đến nhà, anh liền bị mẹ trách móc.
"Cẩm Trình, con đứng lại!" Hoàng Hi Liên tức giận quát lớn.
Lộ Cẩm Trình cởi áo khoác ngoài, quẳng sang một bên, "Mẹ, nếu mẹcứ can thiệp vào quyết định của con như vậy, cái ghế Tổng giám đốc kia
con cũng không cần nữa. Bố mẹ muốn làm thế nào thì làm, con vốn cũng
không muốn tiếp nhận".
"Cẩm Trình, sao con có thể nói như vậy hả, công ty là tâm huyết của bố mẹ!"
"Vâng, tâm huyết! Tâm huyết mà lại đem bán sao? Con biết mẹ địnhnói gì, nhưng về chuyện của cậu, chỉ cần mẹ nói một câu, con tuyệt đối
không đến công ty nữa. Con nói là làm!"
"Cẩm Trình, đừng dọa mẹ!"
"Con không dọa! Do bố mẹ ép con. Mẹ có biết lần này cậu đã gây ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào không?"
Hoàng Hi Liên thở dài, "Cậu con nói không có chuyện gì lớn. PhíaHồng Huy vốn không thể tự ý quyết định được, chỉ cần Giang Thiệu Minh
nói một tiếng thì họ vẫn sẽ phải hợp tác với chúng ta".
Lộ Cẩm Trình bật cười, "Mẹ, mẹ đừng ngây thơ như thế! GiangThiệu Minh đâu dễ dàng để chúng ta hợp tác với Hồng Huy? Anh ta đang
dùng thế lực để kiểm soát. Lần này người sai là chúng ta, Giang Thiệu
Minh vốn không liên quan, anh ta đã giao hạng mục cho Hồng Huy tức là
không muốn dính líu gì thêm nữa".
"Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là... con thử gọi điện cho Thiệu Minh, à không, con mau gọi điện cho Tiểu Phán đi!"
Lộ Cẩm Trình ngồi phịch xuống, không đáp, cơ hồ đã quá mệt mỏi.
"Con nói gì đi, đừng dọa mẹ."
Nghĩ đến Lộ Chi Phán, Lộ Cẩm Trình không tránh được có phần tiếcnuối. Nếu năm xưa anh ích kỷ hơn, thì hiện giờ cô và anh đã không rơi
vào tình huống oái oăm này.
"Cậu con không cố ý đâu..."
"Mẹ, mai bố mẹ đến công ty mà giải quyết, con không tham gia nữa!" Nói rồi, Lộ Cẩm Trình cầm áo đi thẳng lên gác.
Xưa nay Lộ Cẩm Trình chưa từng như vậy, Hoàng Hi Liên đứng ngây ra, không kịp có phản ứng. -
Chương 8
Ôn Khả Vân và Lộ Chi Phán đang cùng nhau xem lại những bức ảnh của Tiểu
Húc thì chuông điện thoại reo. Ôn Khả Vân nhận điện, vừa nghe thấy giọng
nói đầu dây bên kia, bà bất giác liếc nhìn Lộ Chi Phán.
Thấy vậy, Lộ Chi Phán đặt mấy tấm ảnh xuống bàn, tiến lại, "Mẹ, có người tìm con ạ?".
Ôn Khả Vân hơi chau mày nhưng vẫn đưa điện thoại cho con dâu. Lộ Chi Phán nhận lấy ống nghe.
"A lô!"
"Tiểu Phán à!"
Nghe thấy giọng nói của Hoàng Hi Liên, Lộ Chi Phán liền hiểu ra vì sao sắc mặt Ôn Khả Vân bỗng trở nên khó coi như vậy.
"Con bé này, sau lâu lắm rồi không về thăm nhà? Bố mẹ rất nhớcon và Tiểu Húc, không biết thằng bé dạo này cao lên nhiều không, có gầy
đi không."
"Mẹ đừng lo, con và cháu vẫn khỏe."
"Không lo sao được chứ! Tiểu Phán, lâu rồi không gặp con, mẹ thực sự không an tâm..."
Hỏi han một hồi, Hoàng Hi Liên nói địa chỉ quán cà phê rồi hẹn Lộ Chi Phán ra ngoài.
Ôn Khả Vân tuy rằng rất khó chịu nhưng cũng chỉ im lặng, không muốn làm con dâu khó xử.
"Mẹ!" Lộ Chi Phán hít sâu một hơi, quay sang nói với Ôn Khả Vân, "Con phải ra ngoài một lát".
Ôn Khả Vân gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lộ Chi Phán, bà không khỏi thở dài.
Lộ Chi Phán xách túi rời khỏi nhà, cô có thể đoán được Hoàng HiLiên định nói chuyện gì. Thực lòng, cô thấy Hoàng Hi Liên đối xử với
mình không hề tệ bạc, xưa nay bà chưa từng mắng mỏ hay to tiếng với cô,
cái ăn cái mặc đầy đủ dù bản thân cô chẳng hề mở miệng xin xỏ. Nếu nhà
họ Lộ cần đến sự giúp đỡ của cô, cô nhất định sẽ tận tâm tận lực trong
khả năng. Nhưng cô không muốn nhà họ Lộ hết lần này đến lần khác dựa vào
quan hệ thông gia mà làm phiền nhà họ Giang.
Bước vào quán cà phê, Lộ Chi Phán chợt nhớ lại những điều HoàngHi Liên dặn dò mình trước ngày cô phải chuyển tới nhà họ Giang. Bà nói,
hai vợ chồng bà đã nuôi dạy cô như một vị tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa
nên cô cũng phải tự nhủ rằng mình là tiểu thư, không được phép tự ti hay
mặc cảm, nếu bản thân không biết quý trọng chính mình thì còn mong gì
được người khác quý trọng?
Hoàng Hi Liên đã ngồi đợi sẵn, trông thấy một mình Lộ Chi Phántới, bà có chút thất vọng, "Tiểu Húc đâu? Lâu lắm rồi mẹ không được gặp
thằng bé".
"Cháu tới nhà trẻ rồi ạ." Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế, gọi một tách cà phê.
"Ừ nhỉ, mẹ quên mất." Hoàng Hi Liên cười gượng, "À, mẹ mua cho Tiểu Húc mấy thứ, không biết thằng bé có thích không nữa."
"Mẹ, lần sau mẹ không cần mua quà cho cháu đâu. Quần áo của nó nhiều lắm rồi."
"Sao lại không cần chứ, đây là tấm lòng của mẹ mà." Hoàng HiLiên cười, "Hôm trước mẹ gọi điện sang bên nhà hỏi thăm con nhưng con đi
vắng. Cuối cùng cũng gặp được con rồi, trông thần sắc con rất tốt, xem
ra Thiệu Minh chăm sóc con chu đáo."
Lộ Chi Phán nhíu mày, không tiếp lời. Nhân viên phục vụ mang cà phê tới, cô ôm tách cà phê trong tay để bớt cảm giác lạnh.
"Mẹ thực lòng rất lo lắng cho con. Thấy con khỏe mạnh, vui vẻ làmẹ yên tâm rồi. Chỉ có điều...", sắc mặt Hoàng Hi Liên thoáng buồn,
"Dạo này Cẩm Trình lại khiến mẹ bất an. Làm cha làm mẹ lúc nào cũng vậy,
hết lo cho đứa này lại đến đứa kia".
"Anh có chuyện gì hả mẹ?"
Hoàng Hi Liên lúc này mới kể qua sự việc cho Lộ Chi Phán nghe,đương nhiên bà không nhắc đến rắc rối mà Hoàng Minh gây ra, chỉ nói phía
Hồng Huy đột ngột hủy hợp tác khiến Lộ Cẩm Trình tức giận không đến
công ty nữa. Vừa nói, Hoàng Hi Liên vừa cẩn thận quan sát thái độ của Lộ
Chi Phán. Thấy cô không lên tiếng, bà bèn tiếp tục: "Dự án này vốn dĩ
là Giang Thiệu Minh giao cho bên Hồng Huy với điều kiện là Lộ Thị chúng
ta được tham gia vào một hạng mục."
Lộ Chi Phán liền hiểu ra ý tứ của Hoàng Hi Liên. Cô bất giác cảmthấy chán nản, không tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, muốn nhân cơ hội
này nói rõ suy nghĩ của mình.
"Mẹ, con hiểu rồi."
Nghe vậy, Hoàng Hi Liên lấy làm mừng rỡ, nhưng niềm vui này lập tức bị dập tắt bởi những lời tiếp đó của Lộ Chi Phán.
"Mấy năm nay con bận bịu với Tiểu Húc nên không rõ sự tình bênngoài thế nào, chuyện thương trường con càng không rành. Mọi việc ở nhà
họ Giang đều do Thiệu Minh quyết định, con nghĩ anh ấy sẽ biết nên làm
gì. Khi cần chọn đối tác, anh ấy chắc chắn sẽ cân nhắc kĩ càng, bởi công
việc có liên quan đến lợi ích của nhiều người, thậm chí cả tính mạng.
Con tin tưởng vào quyết định của anh ấy. Con xin lỗi, việc này con không
thể giúp được."
"Tiểu Phán, chẳng lẽ người nhà không đáng tin bằng mấy người ngoài đó sao?" Hoàng Hi Liên lên giọng.
"Mẹ, con chỉ là con dâu nhà họ Giang. Nói khó nghe một chút thìcon là "người ngoài", con mang họ Lộ, không phải họ Giang. Gia đình họ
không có nghĩa vụ phải làm gì cho con, trước giờ con vốn không là gì cả.
Họ đã rất bất mãn với những việc trong quá khứ rồi, nếu giờ còn tiếp
tục, họ sẽ hoàn toàn bàng quan với nhà họ Lộ, với cả con nữa." Lộ Chi
Phán kiên định nhìn thẳng Hoàng Hi Liên, "Mấy năm qua con chưa từng cầu
xin bố mẹ đứng sau ủng hộ con, những lúc rơi vào tình cảnh khó khăn con
cũng không kêu than một tiếng. Con tự cảm thấy bản thân đã làm hết những
việc mình có thể làm rồi, xin mẹ đừng ép con nữa."
"Con... con cho rằng mẹ đang ép con?" Hoàng Hi Liên cảm thấy nựccười, "Lúc nhận nuôi con, mọi người đều khuyên mẹ nên chọn đứa trẻ nào
nhỏ tuổi, nhưng mẹ vẫn kiên quyết chọn con. Mẹ cho con ăn mặc đầy đủ,
con nói xem, bố mẹ có để con thua thiệt gì so với Thi Tình không? Bố mẹ
vất vả nuôi con khôn lớn, hôm nay muốn con nói giúp một hai câu khi gia
đình đang gặp khó khăn, vậy mà con nói mẹ ép con! Tiểu Phán, mẹ có chỗ
nào không đúng với con? Con nói đi!".
Lộ Chi Phán vẫn giữ vẻ bình thản, "Năm năm trước, con không hềmuốn đến nhà họ Giang, bố mẹ bắt con đến coi như trả ơn dưỡng dục. Bố mẹ
nói gia thế nhà họ tốt, làm vậy là giúp con. Sau khi con tới đó rồi,
nhà họ Giang đã cho bố mẹ bao nhiêu tiền của để trả nợ. Con vẫn nhớ kĩ
những điều con nói lúc ấy, rằng từ nay về sau, giữa con và nhà họ Lộ
không còn dính líu. Con đến nhà họ Giang chưa đầy một tháng, bố mẹ thấy
con chưa mang thai, sợ nhà họ Giang phật ý, nên đã năm lần bảy lượt kích
động Mạnh Chính Vũ làm nhục con. Nhưng cuối cùng vì Lộ Thi Tình nhúng
tay vào nên chuyện không thành. Thế rồi bố mẹ nhân cơ hội hợp tác với
nhà họ Giang, thúc đẩy chuyện giữa con và Giang Thiệu Minh, khiến nhà họ
Mạnh nghĩ rằng hai nhà Lộ - Giang thật sự có qua lại, vậy nên Mạnh
Chính Vũ đã kết hôn với Lộ Thi Tình. Lúc mượn danh nghĩa con để mưu lợi,
bố mẹ có nghĩ tới cảm giác của con không, có bao giờ quan tâm con ở nhà
họ Giang sống chết thế nào không? Sau khi con sinh Tiểu Húc, bố mẹ lại
tìm gặp khuyên con đừng bỏ đi, để rồi hết lần này đến lần khác, bố mẹ
đưa ra hàng loạt yêu cầu đối với nhà họ Giang... Bố mẹ đối xử tốt với
con, con rất biết ơn, cho dù con biết mọi thứ đều có mục đích. Ngay từ
khi bắt đầu, con đã làm tròn nghĩa vụ của bản thân đối với bố mẹ rồi,
con nghĩ mình không còn nợ nần gì nhà họ Lộ nữa. Huống hồ, người nợ bố
mẹ là con, chứ không phải là họ Giang, vì thế bố mẹ đừng làm phiền họ
nữa".
Dứt lời, Lộ Chi Phán đứng dậy, bỏ lại túi quà, rời khỏi quán cà phê trong sự ngỡ ngàng của Hoàng Hi Liên.
Thực ra, cô cũng từng hy vọng Hoàng Hi Liên sẽ coi mình như congái ruột. Nhưng có một lần, Lộ Thi Tình sỉ nhục cô rồi đẩy cô ngã ra
đất, sau đó cô ta khóc òa lên. Khi Hoàng Hi Liên chạy tới, Lộ Thi Tình
nói chính cô đá cô ta trước. Hoàng Hi Liên chẳng hỏi cho rõ ràng đã đá
vào chân cô mà mắng: "Mày là cái thứ gì mà dám đá con gái tao".
Từ giây phút đó, cô rốt cuộc đã hiểu, mình và Lộ Thi Tình khônggiống nhau. Lộ Thi Tình là con gái họ, còn cô chỉ là một công cụ kiếm
lời. Họ khuyên cô đến nhà họ Giang vì ở đó điều kiện rất tốt. Nếu thực
sự tốt thì đâu đến lượt cô hưởng, chẳng qua chỉ là một vị trí đáng xấu
hổ mà thôi!
Lộ Chi Phán tin rằng bản thân không thuộc tuýp người giàu lòngvị tha hay lương thiện, bởi sau khi nói ra những lời kia, cô cảm thấy
lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ra khỏi quán cà phê, cô gọi điện hỏi thăm Lộ Cẩm Trình rồi lênxe buýt, đi tới một khu nhạc nước khá có tiếng. Khu nhạc nước này tồn
tại đã khá lâu, đài phun nước đầy rêu xanh, người ta thường hay ném một
đồng xu vào đó và cầu nguyện.
Trước kia, đã từng có lần cô được Lộ Cẩm Trình đưa tới nơi này,anh hỏi cô: "Tiểu Phán, em có ước nguyện gì?". Khi ấy, cô đã đứng ngây
ra, không biết trả lời thế nào. Lần đầu tiên cô cảm thấy, hạnh phúc đơn
giản chỉ là có mơ ước. Không cần biết mơ ước đó có thành hiện thực hay
không, chỉ cần trong lòng luôn tồn tại một niềm hy vọng đẹp đẽ đã là
hạnh phúc rồi. Nhưng cô lại không có được điều nhỏ nhoi ấy. Cuộc đời của
cô đầy ắp những thứ rối ren, pha tạp.
Lộ Cẩm Trình rất tốt với cô, tốt đến mức Lộ Thi Tình cũng phảiđố kỵ. Nhưng chính điều đó tạo cho cô áp lực. Hoàng Hi Liên và Lộ Phong
gọi cô đến nói chuyện, khuyên nhủ đủ điều. Sau đó, để mọi người yên tâm,
cô bèn nhận lời làm bạn gái của Mạnh Chính Vũ. Ngay cả quyết định này
của cô cũng đầy sự toan tính. Cô biết rõ hôn nhân của mình phải mang lại
ích lợi cho nhà họ Lộ, vậy nên giữa rất nhiều chàng trai theo đuổi, cô
đã chọn Mạnh Chính Vũ - một người có gia thế tốt.
Cuộc đời cô xưa nay vẫn diễn ra một cách thụ động như vậy, cô không hề có tư cách lựa chọn điều gì.
Đứng lặng yên hồi lâu, Lộ Chi Phán lấy từ trong túi xách ra mộtđồng xu, nhắm mắt lại và thành tâm cầu nguyện. Hy vọng rằng, cuộc đời cô
từ giờ phút này trở đi sẽ được bình yên, không còn sóng gió, không còn
giày vò. Cô mở mắt, ném đồng xu vào nước, nó nhanh chóng chìm xuống đáy,
lẫn lộn giữa hàng ngàn đồng xu khác.
Lộ Cẩm Trình tới nơi, thấy Lộ Chi Phán đứng cạnh đài phun nước,tâm trạng rối ren bỗng chốc tiêu tan, Anh tiến lại phía cô, có cảm giác
như hai người vẫn còn đang thời niên thiếu.
"Hôm nay mẹ hẹn gặp em." Cô mở lời trước, giọng điệu bình thản.
Lộ Cẩm Trình nhíu mày, định lên tiếng giải thích rồi lại cảm thấy không cần thiết, bởi anh biết cô hiểu mình là người thế nào.
"Anh cãi nhau với bố mẹ à?" Lộ Chi Phán hỏi.
"Em lo cho bản thân tốt là được rồi, đừng tham gia vào những chuyện này. Bố mẹ có phần quá đáng."
"Em đâu có ý định can dự vào, chỉ muốn gặp xem anh thế nào thôi mà." Cô đáp.
Hai người ngồi xuống băng ghế đá gần đó. Hôm nay tuy có nắng, nhưng vẫn không đủ để xua tan cái giá lạnh.
"Đột nhiên anh cảm thấy mình đã sai. Nếu ngày đó quyết tâm theonghề nhiếp ảnh, chứ không bước chân vào thương trường, có lẽ tất cả đã
khác." Lộ Cẩm Trình thở dài, "Tiếc là bây giờ có nói gì cũng muộn rồi.
Bản thân kém cỏi mà phải đảm đương quá nhiều thứ, làm liên lụy đến em".
Lộ Chi Phán lắc đầu, "Anh cứ làm những gì nên làm, kết quả rasao đâu phải muốn là được, chỉ cần không thẹn với lòng là tốt rồi".
Lộ Cẩm Trình mỉm cười, nhắm mắt lại: "Gần đây anh cứ nghĩ, nếu ngày xưa anh đủ dũng cảm, anh và em...".
"Không đâu!" Lộ Chi Phán đột nhiên ngắt lời. "Xưa nay em luôn coi anh là anh trai, quá khứ, hiện tại, và tương lai cũng vậy."
Lộ Cẩm Trình sững sờ nhìn cô.
Lộ Chi Phán tránh né cái nhìn của anh, quay mặt đi hướng khác.Những điều cô nói là thật lòng. Cô cảm kích Lộ Cẩm Trình vì anh luôn đối
xử tốt với cô, nhưng khi Lộ Thi Tình vì thế nảy sinh ghen tị, vợ chồng
Lộ Phong lo lắng, cô bắt đầu cảm thấy áp lực.
Ngỡ rằng, không làm được sẽ khiến người ta hối tiếc, lại không biết, làm được rồi có khi phải ân hận suốt đời.
Hai người vừa đi dạo vừa ôn lại những chuyện vui hồi nhỏ, khi LộChi Phán về đến nhà thì đã là xế chiều. Giang Thiệu Minh hôm nay tan
làm khá sớm, thậm chí đã đón Thành Húc về nhà. Vừa trông thấy mẹ, thằng
bé lập tức chạy ào ra.
Giang Thiệu Minh chỉ lắc đầu, không ngăn cản như mọi khi.
Lộ Chi Phán dỗ con trai về phòng, rồi mới nhìn Giang Thiệu Minh lặng im nãy giờ, "Sao hôm nay anh về sớm thế?".
"Không hoan nghênh à?" Giang Thiệu Minh nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực.
Tưởng anh gặp chuyện gì không vui, cô bèn đến gần anh, hỏi: "Sao thế? Tức giận cũng phải cho em biết rõ nguồn cơn chứ!".
Giang Thiệu Minh bật cười bởi cách nói của cô.
"Hôm nay bố em đến công ty tìm anh, anh không gặp."
Muốn được lợi thì phải có thực lực. Anh đã cho Lộ Thị cơ hội nhưng chính họ không biết nắm giữ.
Lộ Chi Phán hiểu điều này, chỉ là, nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Lộ Cẩm Trình, cô vẫn có chút buồn bã.
"Sao thế?" Giang Thiệu Minh vuốt má cô, "Mai anh sẽ nói chuyện lại với... bố em."
Cô ngước lên nhìn anh, dường như hiểu anh định nói chuyện gì với ông Lộ. Anh không muốn ông ta tiếp tục làm phiền cô.
Lộ Chi Phán mỉm cười, ngả đầu vào ngực anh, "Không cần đâu, em giống kẻ yếu đuối đến vậy sao?".
Rất giống, nhưng có phải hay không còn phải thử mới biết.
Anh ôm lấy cô, "Ừ, nghe em".
Cứ năm lần bảy lượt để nhà họ Lộ đạt được mục đích chỉ khiến họ càng thêm dương dương tự đắc.
Mặc dù đồng ý với Lộ Chi Phán là không can dự vào chuyện nhà họLộ nữa, nhưng Giang Thiệu Minh vẫn quyết định hẹn gặp Lộ Cẩm Trình, chỉ
là lí do không liên quan đến công việc. Anh muốn cho Lộ Cẩm Trình biết
rõ thái độ của mình đối với sự việc lần này. Nhà họ Lộ muốn giữ vững địa
vị thì phải dựa vào bản thân, không thể mãi trông đợi vào một thứ gì
khác. Lộ Cẩm Trình tỏ ý xin lỗi Giang Thiệu Minh vì mấy năm qua gia đình
anh đã làm phiền nhà họ Giang nhiều lần, anh cũng ủng hộ Giang Thiệu
Minh giữ thái độ kiên quyết như hiện tại. Về nhà, Lộ Cẩm Trình nói rõ
với bố mẹ, nếu hai người tiếp tục can thiệp vào công việc của công ty,
anh sẽ từ bỏ vị trí Tổng giám đốc.
Mấy ngày sau đó, Lộ Chi Phán cứ lo ông Lộ hay Hoàng Hi Liên sẽlại đến tìm mình, nhưng không hề. Trái ngược với Hoàng Hi Liên, Lộ Phong
đối đãi với cô rất hà khắc. Ông thường xuyên nói những câu khó nghe
như: "Mày ăn đồ tao cho, mặc đồ tao cho, đương nhiên phải nghe lời tao
nói"; "Tao nuôi mày lâu như vậy, bảo mày làm mấy việc vặt mà cũng không
chịu, thử hỏi tao nuôi mày làm gì?"; "Lộ Chi Phán, ơn dưỡng dục là cái
ơn cả đời, mày lại không biết xấu hổ";... Mỗi khi phải nghe những lời
cay nghiệt đó, cô đều im lặng, bởi cô hiểu rõ, mình có phản kháng cũng
vô dụng khi mà người ta đã nhận định sẵn như vậy.
Những ngày bình lặng trôi qua, Lộ Chi Phán không nghĩ tới chuyệnnhà họ Lộ nữa, tập trung chăm lo cho cuộc sống của mình. Hôm nay, cô
đến nhà trẻ đón Thành Húc về, sau đó ngồi bên cạnh xem con trai làm bài
tập. Cậu bé nắn nót luyện viết theo bảng chữ cái tiếng Anh. Mỗi khi phát
hiện con viết chưa đúng, Lộ Chi Phán liền nhắc nhở. Thành Húc rất nghe
lời, lập tức sửa theo hướng dẫn của mẹ.
"Mẹ, ngày xưa mẹ đi học có phải học những cái này không?" Cậu bé tò mò hỏi.
"Không", Lộ Chi Phán lắc đầu. "Ngày xưa nhà mình rất nghèo nênmẹ không được đi nhà trẻ, dù muốn học mấy thứ này cũng không được. Tiểu
Húc được đến nhà trẻ học thì phải ngoan ngoãn, nghe lời thầy cô và chăm
chỉ học, biết chưa?"
Thành Húc nghiêm túc gật đầu.
Trước kia, việc học hành của Lộ Chi Phán liên tiếp bị gián đoạn,phải chuyển trường mấy lần. Trong khi các bạn cùng trang lứa bắt đầu
học tiếng Anh thì cô vẫn chưa có điều kiện tiếp xúc. Vào cấp hai, cả lớp
chỉ có mình cô không biết một chữ tiếng Anh nào, vì thế, cô quyết tâm
phải học thật tốt. Cô tham khảo phương pháp học tiếng Anh của bạn bè,
đến nỗi bạn học phát bực vì suốt ngày bị cô quấy rầy. Sự cố gắng của cô
cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng, điểm môn tiếng Anh của cô không hề
thua kém bạn bè. Nghĩ lại thời đi học, Lộ Chi Phán cảm thấy thật thú
vị.
Bên ngoài có tiếng xe ô tô, Thành Húc ngẩng đầu lên, nghe chừngrất tò mò muốn biết ai về. Nhưng nhìn quyển vở trên bàn, cậu bé lại
ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục làm bài tập. Lộ Chi Phán ngồi
lặng yên quan sát, lần đầu tiên thấy con trai có nhiều biểu cảm phong
phú đến vậy. Cô không xuống nhà, vẫn ngồi bên cạnh cùng con.
Mấy phút sau, Giang Thiệu Minh lên phòng. Lộ Chi Phán để ý thấylúc nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhóc Thành Húc trở nên căng thẳng
hơn hẳn, ngay cả tư thế ngồi cũng cứng ngắc. Cô không khỏi buồn cười.
Giang Thiệu Minh vỗ vai con trai, "Luyện viết cho hẳn hoi".
"Vâng." Thành Húc gật đầu.
Giang Thiệu Minh lại nhìn sang Lộ Chi Phán, nói: "Em đi thay đồ đi".
"Phải đi đâu à?" Cô ngạc nhiên. Xưa nay, hai vợ chồng vốn rất ítra ngoài cùng nhau, bản thân cô cũng đã quen với việc ở nhà đợi anh về.
Nhóc Thành Húc nghe thấy Giang Thiệu Minh nói vậy cũng ngước lên nhìn, rõ ràng đang mong ngóng được đi cùng bố mẹ.
Giang Thiệu Minh hiểu ý, xoa đầu con trai, "Bố mẹ đi có việc nên không thể đưa con theo được".
Ra hiệu cho Lộ Chi Phán thay đồ, anh ngồi xuống cạnh Thành Húc,bảo cậu bé đọc lại mấy câu luận ngữ mà hôm qua anh đã dạy. Thành Húc
liền đọc trôi chảy. Thời gian gần đây, anh hay dạy con học thêm những
thứ khác. Lộ Chi Phán biết anh làm vậy là muốn tốt cho con trai nên cũng
không dám phản đối ra mặt, nhưng trong lòng vẫn bất bình vì Tiểu Húc
còn quá nhỏ.
Sau khi căn dặn con trai hoàn thành bài tập, Giang Thiệu Minhmới ra khỏi phòng. Thấy Lộ Chi Phán vẫn chưa thay đồ xong, anh có phần
ảo não, không hiểu vì sao phụ nữ phải tốn nhiều công sức vào cái việc
cỏn con này?
Người phải chờ đợi là anh còn chưa lên tiếng, cô đã nói giọngtrách móc: "Anh không nói rõ là đi đâu nên em cũng không biết nên mặc gì
cho hợp".
"Chỉ là một buổi tụ tập với bạn bè thôi."
Vậy mà không nói sớm! Cô nhíu mày. Tưởng là tiệc tùng gì đó nêncô cứ nghĩ ngợi mãi xem nên mặc gì. Đôi lúc, cô cảm thấy ghen tị với đàn
ông, bởi dù ở tình huống nào, chỉ một bộ comple cũng đủ với họ.
Nhấc lên đặt xuống mấy bộ đồ, Lộ Chi Phán đành quay sang hỏi ý kiến của Giang Thiệu Minh.
Không thể nói sự thật rằng bản thân cảm thấy bộ nào cũng nhưnhau, Giang Thiệu Minh đành chỉ bừa vào một bộ. Nhưng sau khi cô mặc
lên, anh bỗng có suy nghĩ khác hẳn. Quả nhiên, trang phục của phụ nữ đắt
cũng có cái lí của nó.
Trong khi hai người còn đang bận chọn đồ, quán bar đã rất sôi nổi.
Trần Song Bân vừa xuất hiện liền khiêu khích Thái Văn Hựu chơivật tay. Mấy lần trước hai người đấu với nhau, Trần Song Bân đều thua
thảm hại. Về nhà, anh ta quyết tâm luyện tập chăm chỉ để phục thù, hôm
nay nhất định phải thắng bằng được. Nào ngờ, kết quả vẫn chẳng có gì
thay đổi.
Lưu Lỗi ngồi một bên bật cười, "Tôi đã nói mà cậu cứ không tin!Biết rõ cái tên Thái Văn Hựu này bình thường giấu tài, cậu còn cố khiêu
chiến, tự chuốc lấy thất vọng!".
"Cậu im đi!" Trần Song Bân hừ lạnh, nhưng cũng phải thừa nhậnrằng Thái Văn Hựu rất lợi hại. Lần này thua, Trần Song Bân nhận bao toàn
bộ cuộc vui hôm nay. Anh ta ngồi ngả người ra ghế, hào hứng khơi
chuyện: "Các cậu đoán xem, Thiệu Minh gọi bọn mình ra đây để làm gì. Lúc
cậu ấy gọi điện, tôi giật cả mình. Thật là! Trong lòng chỉ có bí mật
quả nhiên không dễ chịu, lúc nào cũng lo bị người khác đào bới."
"Cái ngữ cậu, người ta còn chưa hỏi cung đã khai vội ấy chứ!" Lưu Lỗi phóng ánh mắt đầy khinh bỉ về phía Trần Song Bân.
"Thế mà vẫn có người tin tưởng tôi đấy. Tôi đã đồng ý với...",nói tới đây, Trần Song Bân ậm ừ mấy tiếng rồi im bặt, vì Thái Văn Hựu
vừa liếc anh ta một cái.
"Ở đây chỉ có ba người chúng ta, có gì không thể nói?" Lưu Lỗibất mãn, "Đã một năm rồi, trông cách Thiệu Minh đối đãi với người phụ nữ
đó, chúng ta cũng biết được ít nhiều. Chẳng lẽ cứ để họ như vậy?".
Nhắc đến chuyện này, Trần Song Bân có vẻ khó chịu, "Hay là chúngta nói bóng gió với Thiệu Minh, nhắc cậu ấy tránh xa Lộ Chi Phán, tìm
một người phụ nữ khác tốt hơn? Càng nghĩ càng cảm thấy cách này hay,
đúng không? Nhất là khi Thiệu Minh thất vọng, gặp được một người khác,
ha ha..."
Thái Văn Hựu nguýt Trần Song Bân một cái, "Hai cậu cho rằng đứacon của Lộ Chi Phán không liên quan gì tới Thiệu Minh à? Hai cậu nghĩ bố
mẹ Thiệu Minh là ai, chẳng lẽ cháu trai mình còn nhận nhầm? Đừng có
đoán lung tung nữa, Thành Húc chắc chắn là con của Thiệu Minh".
Trần Song Bân im lặng, những điều Thái Văn Hựu nói rất có lí.
Lưu Lỗi rút một điếu thuốc ra, còn chưa kịp hút đã bị hai ngườibạn liếc đầy khinh bỉ, đành cất điếu thuốc trở lại, "Tính toán thời gian
một chút là rõ ngay thôi. Hình như lúc đó, Lộ Chi Phán và tên Mạnh
Chính Vũ kia còn chưa chia tay phải không? Giả sử Lộ Chi Phán muốn trả
thù bạn trai và chị gái, nên cô ta đã bày ra vở kịch có con. Hơn nữa lúc
đó, Thiệu Minh và Lộ Chi Phán tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm thất
bại,...", nói đến đây, Lưu Lỗi cười khiêu khích, "Các cậu nghĩ, khi ấy
Thiệu Minh liệu có chạm vào cô ta không?".
Không cần hỏi, Trần Song Bân và Thái Văn Hựu đều biết câu trảlời là không. Chắc chắn không! Vậy thì rốt cuộc đứa trẻ đó từ đâu mà ra?
Nếu thực sự Thành Húc không phải con trai của Giang Thiệu Minh, họ càng
tò mò muốn biết Lộ Chi Phán đã giở trò gì mà có thể qua mắt được vợ
chồng Giang Trọng Đạt.
Trần Song Bân đang định tiếp lời thì cửa phòng bao được mở ra,có thêm mấy người bạn khác đến, câu chuyện đang dang dở đành dừng lại.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn.
Lúc Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán tới, trong phòng đã đông đủ,người thì đánh bài, người thì hát hò. Vì đến muộn nên Giang Thiệu Minh
bị phạt ba ly rượu.
"Giang thiếu gia xưa nay luôn đúng giờ, sao hôm nay lại ra trậnmuộn nhất thế này?" Ai đó cố tình nói to, liếc nhìn Giang Thiệu Minh rồi
lại nhìn Lộ Chi Phán.
"Cậu không biết rồi, vướng vào phụ nữ thì lắm rắc rối mà, chúng ta sao hiểu được điều này!" Có người tiếp lời.
Giang Thiệu Minh nhìn đối phương, "Xem ra cậu cũng được lĩnh giáo không ít rắc rối mà phụ nữ gây ra nhỉ".
Người nọ ngẩn ra, chợt hiểu Giang Thiệu Minh đang ám chỉ tớiviệc đính hôn của mình. Anh ta đành cười trừ, không nói gì thêm nữa.
Lưu Lỗi nghe hai bên lời qua tiếng lại, liền nhìn về phía Lộ ChiPhán. Gương mặt cô thoáng ửng hồng khi bị người khác nói mình là nguyên
nhân khiến Giang Thiệu Minh đến muộn.
Trần Song Bân cười ha ha, khéo léo chuyển đề tài.
Trong phòng có rất ít phụ nữ, họ đều là vợ hoặc đối tượng sắpkết hôn, vì thế, chủ đề cuộc trò chuyện đều xoay quanh mỹ phẩm, túi xách
hàng hiệu, việc làm dâu,... Phần lớn thời gian, Lộ Chi Phán chỉ ngồi
nghe, mãi đến khi có người tò mò quay sang bắt chuyện với cô.
"Chị cư xử với bố mẹ chồng thế nào?"
Lộ Chi Phán còn chưa biết nên trả lời ra sao thì Trần Song Bân ởbên kia đã tham gia vào: "Đúng đấy, tôi cũng muốn biết". Anh ta tỏ ra
rất hào hứng, trong ánh mắt còn mang theo ý cười cợt.
Thái Văn Hựu ngán ngẩm nhìn Trần Song Bân. Cho dù có bất mãn vớiLộ Chi Phán đến đâu thì anh ta cũng không nên biểu hiện rõ ràng như
thế. Giang Thiệu Minh đã đưa Lộ Chi Phán đến đây có nghĩa là hai người
họ là một, châm chọc Lộ Chi Phán khác nào châm chọc Giang Thiệu Minh.
Chưa biết chừng có nhiều người ở đây đang đợi để xem kịch hay. Thái Văn
Hựu uống một ngụm rượu rồi cười nói với Trần Song Bân: "Cậu có hứng thú
với chuyện của phụ nữ từ khi nào thế? Dù có nghĩ cho bà xã tương lai
cũng không cần dùng đến cách này chứ".
"Bố mẹ tôi rất dễ tính, chỉ cần là người hiền lành thì đều cóthể chung sống hòa thuận được. Thế nên tôi cần gì phải hỏi cô ấy, công
cốc mà thôi."
Giang Thiệu Minh sa sầm mặt lại, liếc nhìn Trần Song Bân một cáicũng đủ khiến anh ta phải chột dạ, vội vàng cười trừ, không dám nói gì
thêm.
Lộ Chi Phán điềm nhiên làm như không nghe thấy, tiếp tục nóichuyện với những cô gái khác. Cô có thể cảm nhận được ba người bạn thân
của Giang Thiệu Minh đang cố tính kích bác mình, nhưng cô không hiểu vì
sao. Cô và họ không tiếp xúc nhiều nên không thể nảy sinh mâu thuẫn. Họ
không ưa cô có lẽ là bởi một nguyên nhân sâu xa khác. Điều này cô có thể
đoán được. Suy cho cùng, một người đều dựa vào tiêu chuẩn của bản thân
để thích hoặc ghét một ai đó, cô hoàn toàn hiểu.
-d-i-e-n-d-a-n-l-e-q-u-y-d-o-n-
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng náo nhiệt, đàn ông đọtửu lượng, phụ nữ ngồi bên cạnh hào hứng cổ vũ. Lộ Chi Phán vốn tưởng
Giang Thiệu Minh không ham mấy trò này, nhưng quan sát một lát thì thấy
anh cũng chẳng phải một "tay non", anh nắm khá rõ quy luật trò chơi và
là một trong những người bị phạt rượu ít nhất.
Lộ Chi Phán đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh. Tường cách âm tốt nênngoài hành lang vô cùng yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo như màn sương tạo cảm
giác thần bí. Phòng vệ sinh được thiết kế sang trọng và hiện đại. Lộ Chi
Phán đang hong khô tay thì nghe thấy tiếng giày cao gót, cô ngoảnh lại
theo phản xạ.
Lộ Thi Tình cũng không ngạc nhiên khi trông thấy cô. Cô ta quansát cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mở miệng: "Lộ Chi Phán, cô sống
cũng không đến nỗi nào nhỉ".
Lộ Chi Phán chán ghét ánh mắt này của Lộ Thi Tình đến cực điểm.Cái cách cô ta nhìn lộ liễu không một chút kiêng dè. Dẫu vậy, đôi khi cô
lại cho rằng một người như Lộ Thi Tình cũng khá thú vị, yêu hay ghét
đều bộc lộ trên mặt ngay từ đầu chứ không giả tạo trong ngoài bất nhất.
"Khiến chị thất vọng rồi." Cô thản nhiên đối đáp. Bao nhiêu nămqua, cô đã quen với thái độ này của Lộ Thi Tình, huống hồ, bây giờ cô
không còn ở nhà họ Lộ nên không cần phải đố kỵ.
Lộ Thi Tình khoanh tay trước ngực, cười mỉa mai: "Quả nhiên làngười có bệ đỡ, ăn nói mạnh mồm hơn hẳn. Người ta bảo "ai giàu ba họ, ai
khó ba đời", tôi vốn không tin, nhưng giờ thấy cô thế này thì phải tin
rồi, số cô đúng là son thật".
"Cũng phải vậy chứ, xui xẻo mãi sao được!" Lộ Chi Phán hờ hững nói.
Lộ Chi Phán bĩu môi. Chiếc đầm đen tuyền khiến vẻ xinh đẹp của cô ta trở nên huyền bí.
"Vậy thì chúc mừng nhé!" Nói rồi, cô ta tiến thêm một bước, ghévào tai Lộ Chi Phán mà thì thầm: "Dạo này tôi hay tự hỏi, vì sao ngày đó
nhà họ Giang lại sẵn sàng trả một cái giá cao như vậy để tìm một người
phụ nữ về. Dựa vào tiền của và thế lực nhà họ, có biết bao nhiêu cô gái
chủ động xếp hàng chờ được chọn ấy chứ. Thật không hiểu sao họ lại chọn
một kẻ hèn mọn như cô? Trừ phi tin đồn năm đó là đúng, Giang Thiệu Minh
vốn đã kết hôn".
Trước kia, có tin đồn rằng Giang Thiệu Minh đã kết hôn nên nhàhọ Giang không dám công khai tuyển con dâu lần nữa, vì thế, họ bèn tìm
cho con trai mình một "cô vợ bé". Đương nhiên, "bà hai" của Giang Thiệu
Minh không thể là một cô gái bình thường, nhất định phải là một người có
gia thế, đó là lí do vợ chồng Giang Trọng Đạt trả giá cao như vậy.
Lộ Chi Phán nắm chặt hai tay, vô vàn cảm giác rối ren hội tụlại. Vợ chồng Lộ Phong đều biết sự việc này có gì đó khuất tất nên không
dám để Lộ Thi Tình đi vì sợ nguy hiểm. Họ đoán rằng nhà họ Giang chỉ
cần một cháu trai, sau đó sẽ bí mật trừ khử mẹ đứa bé, vậy nên họ đã ép
cô đi. Kết cục thế nào đều đã được họ cân nhắc kĩ càng.
" Giang Thiệu Minh kết hôn thì sao nào? Có gì đáng xấu hổ mà cầnđồn đại!" Lộ Chi Phán lạnh lùng đáp. Cô tin chắc Lộ Thi Tình vẫn chưa
biết những chuyện này, huống hồ vợ chồng Lộ Phong cũng chỉ đoán già đoán
non. Chỉ cần cô còn ở nhà họ Giang ngày nào là đối với nhà họ Lộ có lợi
ngày đó, cho nên Lộ Thi Tình sẽ không dám làm gì quá đáng.
"Có đúng hay không tự cô biết rõ!" Lộ Thi Tình đuối lí nhưng vẫnvênh váo, "Anh trai tôi gần đây rất mệt mỏi, ngày nào cũng cãi nhau với
bố mẹ. Trước kia anh ấy đối xử tốt với cô như vậy, những lúc này sao cô
không đi an ủi anh ấy?"
"Từ bé đến lớn chị luôn nhắc nhở tôi: chị mới là đại tiểu thưnhà họ Lộ, còn tôi chỉ là một món hàng giả. An ủi anh trai, để em gái
ruột như chị làm thì tốt hơn!"
Dứt lời, cô rời đi, để mặc Lộ Thi Tình tròn mắt đứng nhìn. Xưanay, Lộ Thi Tình chưa từng nghĩ tới sẽ bị Lộ Chi Phán phản bác lại theo
cách này. Cô ta đi ra ngoài, trông thấy ở bên kia, Giang Thiệu Minh đang
tiến lại, nắm lấy tay Lộ Chi Phán rồi hai người họ cùng rời đi. Trông
cảnh tượng đó, Lộ Thi Tình không thể không thừa nhận rằng, Lộ Chi Phán
thật sự may mắn. Một người đàn ông hôn mê nhiều năm có thể tỉnh lại, hơn
nữa còn đối xử với Lộ Chi Phán vô cùng tốt. Chỉ có điều, dù căm ghét Lộ
Chi Phán đến đâu, Lộ Thi Tình cũng không dại dột làm hại tới cô vì đó
chính là món hời đối với nhà họ Lộ.
Nhìn Giang Thiệu Minh đang đi về phía mình, Lộ Chi Phán chợtthấy lòng ấm áp. Khoảnh khắc này, trong đầu cô bỗng nảy sinh một ý nghĩ,
cô nhất định phải ở bên người đàn ông này, cho dù người khác có nói thế
nào cũng không lay chuyển được quyết tâm của cô.
"Sao anh lại ra đây?" Cô mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ, sẽ không thể phát hiện ra.
"Thấy em ra ngoài lâu, sợ em làm sao." Anh cầm lấy tay cô, phát hiện tay cô lạnh băng, vội vàng xoa xoa trong lòng bàn tay mình.
"Em có phải trẻ con đâu."
Người lớn thì không thể xảy ra chuyện sao? Giang Thiệu Minhnhướng mày, giả thiết này không hay cho lắm nên anh chỉ nghĩ vậy chứ
không nói ra.
"Anh lo lắng cho em, không được à?"
Hai người vừa nói chuyện, vừa quay lại phòng hát. Mọi ngườitrong phòng ồ lên trêu chọc hai người đi đâu cũng dính lấy nhau không
rời nửa bước.
Giang Thiệu Minh kéo Lộ Chi Phán ngồi cạnh mình, "Thấy mọi ngườighen tị với vợ chồng tôi như vậy, tôi mới hiểu vì sao bậc phụ huynh
luôn thúc giục các cậu kết hôn. Mà tôi thấy có khi các cậu còn muốn kết
hôn hơn ấy chứ".
"Buồn nôn quá! Cái gì mà ghen tị chứ, tôi thế này mà phải ghen tị à?"
Mọi người cười ồ lên: "Phải!".
Cười đùa chán chê, mấy người đàn ông rủ nhau chơi mạt chược.Trần Song Bân cực kì thích chơi trò này vì anh ta đánh rất khá, "Thiệu
Minh, cậu cũng tham gia đi".
Giang Thiệu Minh kéo Lộ Chi Phán cùng sang bên đó.
Trần Song Bân tỏ ra khó chịu, nháy mắt với anh bạn ngồi đốidiện. Đối phương hiểu ý, bèn lên tiếng: "Giang thiếu gia, sao lại làm
thế? Chỗ đàn ông chơi, có phụ nữ xen vào...", thật không hay chút nào!
"Không sao." Giang Thiệu Minh ấn vai Lộ Chi Phán ngồi xuống, "Vợ tôi cũng như tôi".
Nhất thời, Trần Song Bân và anh bạn kia đều im bặt. Người đànông ngồi đối diện Lộ Chi Phán bèn cười nói: "Thời buổi nào rồi mà nam nữ
không được ngồi chung bàn chứ. Các cậu cổ hủ quá rồi đấy, tôi thấy
không vấn đề!".
Lộ Chi Phán rất băn khoăn, không hiểu tại sao Giang Thiệu Minhnhất định để mình chơi thay. Tựa hồ cảm nhận được sự căng thẳng của cô,
anh ngồi xuống bên cạnh, hướng dẫn cô chơi.
Sau mấy ván, bản thân Lộ Chi Phán cũng không rõ mình thắng haythua, nhưng cảm thấy trò này thật thú vị. Chơi được một lát, Giang Thiệu
Minh liền đưa Lộ Chi Phán về. Ra khỏi câu lạc bộ, cô vẫn mải mê nghĩ về
ván mạt chược vừa rồi, chợt cười, "Nói cho anh biết, lúc nãy mãi em mới
biết quân Chim sẻ chính là quân Nhất sách đấy".
"Em chưa chơi bao giờ, không biết cũng phải."
Đúng là chưa chơi bao giờ nên cô không thể nắm được những điềucăn bản, nhưng cô cũng chẳng mấy hứng thú với trò chơi này nên không nói
thêm nữa.
"Hóa ra đàn ông các anh tụ tập thường chơi trò này."
"Ừ, không thì em tưởng thế nào?" Anh hỏi.
"Em tưởng như mọi người vẫn đồn."
"Chính em cũng nói là lời đồn, mà lời đồn thì có mấy phần đúngchứ!" Giang Thiệu Minh lắc đầu cười, "Em đứng đây đợi, anh đi lấy xe".
Lên xe, anh mới hỏi cô: "Giờ đi ăn gì?".
Lộ Chi Phán mới sờ bụng mình, lúc đến cô hầu như không ăn được gì, nhưng giờ này cũng khá muộn rồi.
"Anh muốn ăn gì?", cô hỏi lại anh. Thấy anh liếc nhìn mình tỏ ý"anh đang hỏi em", cô tủm tỉm cười, đưa ra đề nghị: "Gần đây có một
trường đại học, mình đến đó ăn quán vỉa hè cũng được, nhân tiện xem có
phải chúng ta đã già đến mức không thể đóng giả là sinh viên không?".
Giang Thiệu Minh cảm thấy câu hỏi này của cô rất thú vị, "Không đóng giả được từ lâu rồi!".
Cô hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh.
Hai người đến cổng trường, thấy có rất nhiều hàng ăn vặt, đắn đomãi mới quyết định ăn lẩu xiên que Tứ Xuyên. Chọn thức ăn xong, hai
người ngồi xuống bàn, chợt nhận ra giữa mình và những người xung quanh
đã có khoảng cách. Ở mấy bàn bên cạnh, người ta trò chuyện rôm rả về
giảng viên, về cán sự lớp, về môn học...
Được thôi, Lộ Chi Phán cảm thấy mình không cần đóng giả làm sinh viên nữa. Vừa nhìn đã biết, đâu cần giả vờ!
"Anh..." Cô định hỏi Giang Thiệu Minh thời đi học có hay nóinhững chuyện kia không, nhưng ngay lập tức thay đổi. "Hồi em học đại
học, mỗi lần bạn bè tụ tập cũng đều nói những chuyện này, bao nhiêu năm
rồi mà chủ đề bàn luận của sinh viên vẫn không thay đổi".
"Ăn đi!" Giang Thiệu Minh gắp miếng thức ăn vừa chín vào bát cô.
Lộ Chi Phán hết nhìn Giang Thiệu Minh rồi lại nhìn đồ ăn trong bát, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ăn xong, Giang Thiệu Minh đi sang quán nước bên cạnh, mua cho cô một cốc trà sữa.
Lộ Chi Phán sững sờ nhận lấy. Vừa rồi trông thấy một cậu sinhviên mua trà sữa cho bạn gái, cô không khỏi ngưỡng mộ, không ngờ Giang
Thiệu Minh lại đoán được suy nghĩ của cô. Cô cắm ống hút rồi đưa anh
uống trước. Giang Thiệu Minh lắc đầu, nhưng Lộ Chi Phán rất kiên quyết
nên anh đành miễn cưỡng uống một ngụm.
Anh vuốt tóc cô, chợt thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, dườngnhư trong quá khứ anh đã từng làm như vậy. Cảm giác ấm áp khiến anh có
chút bồi hồi.
Đêm đó, Giang Thiệu Minh lại nằm mơ. Lần này, anh nhìn thấy khárõ, người con gái kia có mái tóc đen óng ả, khẽ tung bay mặc dù không hề
có gió.
"Cô là ai?" Anh hỏi.
Cô gái không quay đầu lại, nhưng khác với mọi khi, cô ta không bỏ chạy mà vẫn đứng đợi anh tiến đến gần.
Giang Thiệu Minh mơ hồ nghe được tiếng thở dài của cô gái, rất khẽ. Đúng lúc anh định hỏi thì bóng dáng cô gái từ từ tan biến.
Tiếng thở dài kia cứ luẩn quẩn trong đầu anh, tựa hồ muốn nói với anh rằng: "Anh không cần biết!".
Tỉnh dậy, Giang Thiệu Minh vẫn nhớ rõ về giấc mơ chứ không cònmơ hồ như trước đây. Anh cảm thấy đáy lòng trống trải như đã đánh mất
thứ gì đó, song cũng thấy nhẹ nhõm, vì cô gái đó đi rồi, anh sẽ không
phải nghi ngờ về cuộc sống hiện tại của mình nữa.
Giang Thiệu Minh mỉm cười, nhận ra bản thân đã có sự thay đổi rõràng. Anh không còn bận tâm tới những điều mơ hồ nữa, chỉ cố gắng tận
hưởng sự yên bình của tháng ngày hiện tại.
Sau khi Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán rời khỏi, mọi người ởquán bar cũng chỉ ngồi thêm một lát rồi lần lượt ra về, chỉ còn lại Trần
Song Bân, Thái Văn Hựu và Lưu Lỗi.
Trên sàn ngổn ngang vỏ chai rượu, nhạc karaoke vẫn vang lên đều đều nhưng không có tiếng hát, mang đến một cảm giác kì quái.
Lưu Lỗi rút một điếu thuốc ra hút.
Trần Song Bân nhìn hai người bạn thân, hậm hực nói: "Tôi ở lại là để thanh toán, hai cậu ở lại làm gì?".
"Thì ở lại xem cậu thanh toán chứ làm gì!" Thái Văn Hựu ung dung đong đưa chân.
Lưu Lỗi vừa nghe liền bật cười. Trần Song Bân lườm anh ta một cái rồi cầm lấy chai rượu chưa mở đập vào người anh ta.
"Hai cậu nói xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tôi bất bình thay cậu ấy mà thái độ cậu ấy vậy đấy."
"Bớt giận bớt giận!" Lưu Lỗi thản nhiên nói, "Cậu làm thế đâu phải bất bình, cậu đang phá đám người ta thì có!"
"Cậu thì biết điều!"
"Kẻ tám lạng người nửa cân." Thái Văn Hựu buông một câu chốt hạ."Tôi thật không hiểu nổi hai cậu. Chuyện gia đình nhà của Thiệu Minh,
cậu ấy chẳng lo thì thôi, hai cậu sốt sắng làm cái khỉ gì? Đàn ông và
phụ nữ cũng có những điểm giống nhau, coi người yêu quan trọng hơn bạn
bè."
Điều này kì thực không sai, nhưng nói ra có phần khó nghe.
"Ý cậu là tôi nhiều chuyện chứ gì?" Trần Song Bân bực tức.
"Dù thế nào thì Thiệu Minh cũng đã tỏ rõ thái độ rồi", Thái VănHựu lạnh lùng nói. "Hai cậu nghĩ vì sao Thiệu Minh đột nhiên gọi chúng
ta ra đây? Thái độ của hai cậu quá lộ liễu, tưởng người khác không nhìn
ra à? Thiệu Minh đang ngầm nói với chúng ta và tất cả mọi người rằng,
trong lòng cậu ấy đã hoàn toàn coi Lộ Chi Phán là vợ, bất luận quá khứ
đã xảy ra chuyện gì. Thiệu Minh không muốn tìm hiểu quá khứ của chính
mình thì chúng ta càng không nên nhúng tay vào. Hơn nữa, chẳng phải
chúng ta cũng mong cậu ấy sống vui vẻ, bắt đầu lại từ đầu đấy ư? Như
hiện giờ chẳng phải rất tốt à?"
Lưu Lỗi gõ điếu thuốc vào miệng li rượu cho tàn thuốc rơi xuống,đăm chiêu giây lát rồi bỗng lên tiếng: "Cũng đành vậy thôi. Cậu ấy đã
lựa chọn như thế, chúng ta cũng chẳng làm gì được. Huống hồ, chúng ta đã
đồng ý với...".
Thái Văn Hựu giằng lấy điếu thuốc trong tay Lưu Lỗi, hít một hơimới nói: "Tôi vẫn cảm thấy Thành Húc chính là con ruột của Thiệu Minh.
Dù không biết rõ tình hình hồi đó, nhưng chuyện này chắc chắn là thật".
Anh ta nhìn sang phía Lưu Lỗi, "Hồi đó họ làm thụ tinh tại bệnh viện của
bố cậu thất bại, cũng có thể họ đến bệnh viện khác. Dù sao tôi cũng
không tin bố mẹ Thiệu Minh lại mắc sai lầm được".
Lưu Lỗi cảm thấy điều này hợp lí, nhưng Trần Song Bân vẫn cằnnhằn: "Vừa chia tay bạn trai đã mang thai với người đàn ông khác. Cô ta
đúng là chẳng ra cái thể thống gì".
Thái Văn Hựu thổi hơi thuốc về phía Trần Song Bân, "Cậu đúng là lắm chuyện".
"Phải phải, tôi lắm chuyện, được chưa? Tôi đi thanh toán đây."
Lưu Lỗi và Thái Văn Hựu cũng đứng dậy ra về. -
Chương 9
Cuối tuần, thời tiết khá đẹp, Giang Thiệu Minh đến công ty một lát buổi
sáng. Trên đường về, anh mua rất nhiều vật liệu làm diều. Nhóc Thành Húc
đã đứng đợi sẵn ở cổng với tâm trạng háo hức. Giang Thiệu Minh bỗng cảm
thấy bản thân không được chào đón nhiệt tình bằng món đồ chơi này. Tối
qua, Thành Húc xem phim hoạt hình, thấy người ta chơi diều, cậu bé tỏ ra
vô cùng thích thú, thế nên Giang Thiệu Minh đã hứa với con trai rằng
nếu hôm sau thời tiết đẹp thì sẽ đưa cậu bé ra ngoài thả diều.
Từ sáng sớm, nhóc Thành Húc đã liên tục ra ngoài ngó trời nhìn đất, nét mặt rạng rỡ khi thấy nắng vàng trải khắp nơi.
Lộ Chi Phán thấy con trai háo hức bèn giục Giang Thiệu Minh đimua dụng cụ làm diều về. Người lớn phải làm gương cho trẻ nhỏ, đã hứa
thì phải thực hiện. Cô nghĩ đây cũng là cơ hội tốt để hai bố con có dịp
gần gũi nhau hơn.
Giang Thiệu Minh vừa xuống xe, Thành Húc đã mừng rỡ lao ra. Anhxoa đầu con trai, nói: "Thôi chết, bố quên mất không mua diều rồi".
Thành Húc thoáng cái xị mặt, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Lộ Chi Phán đi ra, đứng bên cạnh con trai, lên tiếng trách mócGiang Thiệu Minh: "Có người lớn nào lại đi bắt nạt trẻ con như anh
không?". Cô đương nhiên không tin là anh quên, cô vỗ nhẹ vào má Thánh
Húc, nói: "Bố nói đùa đấy, mau, tự lên xe lấy diều đi".
Giang Thiệu Minh nhíu mày, cô tin tưởng anh đến vậy sao?
Thành Húc tròn xoe mắt nhìn bố, chần chừ giây lát, cậu bé vẫn mởcửa xe, cố gắng lôi một chiếc túi rất to xuống. Chiếc túi có vẻ nặng
nhưng Thành Húc vô cùng háo hức. Lộ Chi Phán vội tiến lại giúp con trai.
Giang Thiệu Minh nhìn vợ và con trai bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Ba người ngồi quây quần bên nhau trên bãi cỏ xanh mướt đượcnhuộm nắng thu muộn. Giang Thiệu Minh sau khi đắn đo hồi lâu, quyết định
vẽ cánh diều thành hình một con rùa. Lộ Chi Phán ngạc nhiên: "Chẳng
phải người ta hay vẽ bươm bướm hay chuồn chuồn gì đó sao?".
"Những cái đó quá phổ biến rồi, ra đường đâu đâu cũng thấy!" Giang Thiệu Minh nói.
"Mẹ, chỉ con gái mới hay chơi cái đó thôi!" Thành Húc cũng lém lỉnh đáp.
Hai thắng một, cuối cùng, cả nhà quyết định làm một chiếc diều hình con rùa.
Giang Thiệu Minh làm xong cánh diều, liền để cho Thành Húc trangtrí. Trong lúc cậu bé đang vẽ những nét nguệch ngoạc, anh và Lộ Chi
Phán vừa đọc sổ tay hướng dẫn vừa làm khung tre.
Mỗi người một việc, dần dà, chiếc diều đã được hoàn thiện. Haingười lớn và một đứa trẻ con, bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ mới làm
xong. Thành Húc cầm con diều, nhìn trái nhìn phải, thích đến nỗi không
nỡ buông. Tay Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh đều nhem nhuốc màu. Lộ Chi
Phán đưa Thành Húc đi rửa tay, sau đó chuẩn bị ăn cơm. Chiếc diều được
nằm tắm nắng ngoài trời.
Ôn Khả Vân hôm nay đích thân vào bếp nấu ăn. Cả buổi sáng, nhìncon cháu quây quần vui vẻ bên nhau, trong lòng bà vô cùng mãn nguyện.
Ăn trưa xong, ba người kiểm tra lại diều rồi xuất phát. Thờitiết đẹp nên rất nhiều người cũng đưa gia đình tới đây thư giãn, cắm
trại picnic. Thành Húc thấy đông vui tấp nập như vậy, cũng hào hứng
không kém, đặc biệt là khi trông thấy có vài bạn nhỏ khác cầm diều nên
càng vui hơn. Chiếc diều của cậu có hình thù đặc biệt nhất, đẹp không
thua kém diều của ai.
f.o.r.u.m.l.q.d.o.n
Dù là cuối thu, nhưng khí trời chẳng hề âm u, buồn bã, mà ngược lại, không khí tràn đầy sức sống như mùa xuân.
Lộ Chi Phán nắm tay con trai đi tìm một bãi cỏ vắng. Ánh mắt nonnớt của cậu bé toát lên vẻ chờ mong. Trước khi đi, Lộ Chi Phán cũng đã
tìm hiểu kĩ cách thả diều. Cô cầm cánh diều, kéo dây ra một đoạn vừa đủ
rồi đưa cuộn dây cho Thành Húc, bảo thằng bé chạy về phía trước.
Giang Thiệu Minh đứng một bên, hai tay khoanh trước ngực, tươi cười nhìn hai mẹ con.
Giữa đám đông đang nằm trên cỏ tắm nắng, có một vài đứa trẻ cũngchơi thả diều. Nhóc Thành Húc không khỏi sốt sắng: "Mẹ, rốt cuộc mẹ có
làm cho diều bay lên được không?".
Thấy sự nghi hoặc hiện lên trong mắt con trai, Lộ Chi Phán cảmthấy bị tổn thương. Nếu không thành công, dường như cô sẽ đánh mất sự
tín nhiệm của thằng bé.
"Gọi bố con lại đây, chắc chắn bố biết."
Lộ Chi Phán vừa dứt lời, Thành Húc liền chạy về phía Giang ThiệuMinh. Trong lòng thằng bé, bố là một người tài giỏi, việc gì cũng có
thể làm. Lộ Chi Phán kiếm một chỗ ngồi nghỉ, để hai bố con chơi với
nhau. Không biết Thành Húc nói gì mà Giang Thiệu Minh nghe rất chăm chú,
thi thoảng gật gật đầu.
Lát sau, chiếc diều bay lên, Thành Húc phấn khích vừa chạy vừanhìn theo. Khi diều đạt tới vị trí cao nhất, cậu bé nói lớn: "Mẹ, mẹ
nhìn xem, diều bay cao chưa kìa!".
"Tiểu Húc giỏi quá!" Lộ Chi Phán tươi cười khen con trai.
Giang Thiệu Minh liếc nhìn cô. Lộ Chi Phán đứng dậy, đi về phía anh nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thành Húc, "Cả bố con cũng rất giỏi".
Thành Húc cầm dây diều chạy tung tăng trên bãi cỏ, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán đứng đằng sau, nét mặt ngập tràn hạnh phúc.
"Thằng bé cứ mãi vui vẻ như vậy thì thật tốt!" Lộ Chi Phán bỗnglên tiếng. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, mà người lớn thì không tránh
khỏi những ưu phiền lo toan.
Giang Thiệu Minh không tiếp lời. Có lẽ khi anh còn nhỏ, bố mẹcũng lo nghĩ cho tương lai của anh như vậy. Số mệnh là một thứ rất kì
diệu, không chỉ đơn giản là sự diễn tiến của cuộc sống, mà còn là cảm
tính nặng nề.
Thành Húc chơi được một lát thì chạy về hỏi ý kiến bố mẹ có thểmang diều ra chơi cùng các bạn khác được không. Lộ Chi Phán vui vẻ đồng
ý, thế là cu cậu lại lon ton chạy tới chỗ đám trẻ bên kia.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán ngồi xuống bãi cỏ, vừa tròchuyện vừa trông Thành Húc. Ánh nắng bao phủ khiến cô cảm thấy ấm áp, cả
trái tim cũng ấm áp không gì sánh bằng. Cô nghiêng đầu nhìn anh, tóc
xõa trên vai, "Không biết sau này lớn lên, con chúng ta sẽ như thế nào
nhỉ?".
"Anh không biết, nhưng chắc chắn là lúc ấy chúng ta đã già lắmrồi!" Giang Thiệu Minh luồn tay vào mái tóc của cô, cảm giác êm ái khó
tả giữa những ngón tay rất dễ gây nghiện.
"Đúng thế, có lẽ tóc bạc hết rồi."
Anh gật đầu, "Móm nữa!".
"Biến thành ông lão, bà lão?"
Cô vừa dứt lời, liền trông thấy ở cách đó không xa, có một cụông và một cụ bà đang dìu nhau đi bộ. Hình ảnh chân thực trước mắt dường
như khiến họ cảm nhận sâu sắc tình cảm của đối phương, không cần nói gì
cả, họ vẫn hiểu nhau. Sau này, khi đã già đi, họ sẽ giống như đôi vợ
chồng kia. Dù tóc đã bạc, răng đã rụng, thậm chí đi lại khó khăn, họ vẫn
ở bên nhau, nương tựa vào nhau mà bước về phía trước, chiêm ngưỡng cảnh
sắc tươi đẹp của cuộc đời.
Giang Thiệu Minh bất chợt hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng, không nói gì hết.
Đằng xa, Thành Húc đang chơi cùng bạn thì chiếc diều rơi xuốngđất. Cậu định chạy về nhờ bố thả lại một lần nữa, nhưng khi trông thấy
bố mẹ ngồi bên nhau, đắn đo một lát, cậu bé quyết định cùng các bạn nghĩ
cách.
d-d-l-e-q-u-y-d-o-n
Giang Thiệu Minh dành nhiều thời gian ở bên con trai, không chỉdạy thằng bé Luận ngữ, Đạo đức kinh, mà còn kể chuyện về những nhân vật
truyền kì. Thỉnh thoảng, anh đặt câu hỏi cho Thành Húc trả lời, cũng có
những lúc cậu bé chủ động nêu lên thắc mắc. Đương nhiên, vì Thành Húc
còn nhỏ nên những câu hỏi mà Giang Thiệu Minh đưa ra đều rất đơn giản.
Lộ Chi Phán thấy hai cha con say sưa thảo luận, có chút buồn cười. Cô
cảm thấy Thành Húc được dạy những điều này thì không cần đến nhà trẻ
nữa. Nhưng Giang Thiệu Minh có suy nghĩ khác cô. Anh dạy con những thứ
kia không phải vì mong con đặc biệt hơn những đứa trẻ khác, anh hy vọng
con trai có thêm nhiều kiến thức bổ ích, song vẫn được trải nghiệm một
tuổi thơ bình thường như bao người.
Dần dần, Lộ Chi Phán cũng không còn ý kiến gì về cách dạy concủa Giang Thiệu Minh. Thành Húc càng ngày càng thích được nghe bố kể
chuyện, nhiều hôm đi học về, câu đầu tiên thằng bé hỏi chính là: "Bố đã
về chưa ạ?".
Hôm nay, cũng không ngoại lệ, vừa xuống xe cùng Ôn Khả Vân, Thành Húc đã hỏi ngay: "Mẹ ơi, bố về chưa ạ?".
Lộ Chi Phán nhéo má con trai, "Vừa về đã hỏi bố, sao không hỏi mẹ?".
Thành Húc mở to mắt, không hiểu ý câu nói của mẹ, "Chẳng phải mẹ đang ở đây sao ạ?".
Lộ Chi Phán đành im lặng. Ôn Khả Vân lắc đầu cười.
Có chút thất vọng vì Giang Thiệu Minh chưa về nhưng Thành Húcvẫn ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, sau đó còn tự giác luyện viết. Bố
nói, nét chữ nết người, vì vậy, cậu phải viết thật đẹp.
Hôm nay, Giang Thiệu Minh đi công tác ngoại tỉnh. Một dự án đãđược chuẩn bị từ rất lâu, chỉ riêng việc mua bất động sản đã mất khá
nhiều thời gian và công sức. Đây vốn là dự án được ông Giang dành nhiều
tâm huyết, trải qua rất nhiều lần thương thảo mới nhận được nhưng trong
quá trình thực hiện đã vấp phải không ít khó khăn. Sau khi tiếp quản
công ty, Giang Thiệu Minh đã lên kế hoạch tái khởi động dự án, không chỉ
vì vốn đầu tư lớn mà còn bởi tiềm năng của nó. Đây sẽ là một khu vui
chơi giải trí lớn nhất thành phố, dành cho cả trẻ em và những người
trưởng thành, không phân biệt nghề nghiệp hay tầng lớp.
Mảnh đất này vẫn chưa được khai thác, đường vào đầy rẫy ổ gà.Giang Thiệu Minh và đoàn khảo sát đội mũ bảo hiểm vào thăm công trường.
Anh nói chuyện với kiến trúc sư rất lâu về việc lựa chọn nguyên vật liệu
và bảo đảm an toàn lao động. Gần hết ngày, anh mới lên xe trở về thành
phố.
Đường đất khá lầy lội và nhiều vũng nước đọng, xe của GiangThiệu Minh chạy qua vô tình làm bắn nước lên người một cô gái đi bộ. Cô
gái cau mày nhìn theo. Xe chạy khá nhanh nhưng cô vẫn trông rõ gương mặt
người ngồi trong xe. Thoáng chốc, cô gái đứng ngây tại chỗ.
"Sao thế?" Người bạn đi cùng kéo tay cô. "Cậu có sao không? Này,chiếc xe kia có vẻ rất đắt tiền, tớ nghĩ cả đời tớ cũng không mua nổi
cái lốp xe!"
"Sao cậu biết xe đó đắt?" Cô gái bâng quơ hỏi.
"Ban đầu tớ cũng không biết đâu. Lần trước người đó đến đây, tớđã được Phương "phổ cập kiến thức". Phương nói người đàn ông đó giàu
lắm, anh ta mua cả mảnh đất này đấy, nghe nói là sẽ xây dựng khu vui
chơi giải trí ở đây. Nhà dân quanh khu này đều bị mua lại hết, khiến
chúng ta phải đi nơi khác tìm phòng trọ. Mà hình như Phương rất thích
anh ta, tìm hiểu tất cả tin tức về anh ta, mấy năm trước anh ta bị tai
nạn giao thông, sau đó chỉ mất có một năm đã tiếp quản công ty..."
Đang nói, cô gái chợt dừng lại, vì bàn tay bị cô bạn của mình siết chặt, "Tống Ngữ Vi, cậu sao thế?".
"Anh ta tên là gì?"
"Giang... Giang gì ấy, cậu về hỏi Phương là biết. Nhưng sao cậu quan tâm thế? Người ta có vợ rồi nhé!"
d_d_a_n_l_e_q_u_y_d_o_n
Giang Thiệu Minh về tới nhà, quần áo lấm lem bụi bẩn khiến LộChi Phán không khỏi buồn cười. Anh thường ngày sạch sẽ, tươm tất, cô
thực sự không quen bộ dạng lúc này của anh.
"Em không biết đồng cảm gì cả!" Giang Thiệu Minh định nhéo mũicô, nhưng nghĩ đến chân tay đầy bụi bẩn lại hạ tay xuống, sau đó đi vào
phòng tắm.
Lúc này, Lộ Chi Phán mới nhớ ra mình đã quên không hỏi anh ở đâu về.
Giang Thiệu Minh vừa đi ra liền bị ông Giang gọi vào thư phòng.Ôn Khả Vân vô cùng bất mãn với hành động này của chồng, con trai vất vả ở
ngoài cả ngày mới về, có chuyện gì chẳng lẽ không thể đợi nghỉ ngơi
xong rồi nói sao? Nhóc Thành Húc thì ủ rũ vì bố chưa kịp nói với mình
câu nào đã bị ông nội lôi đi mất.
Giang Trọng Đạt hỏi han rất kĩ tiến độ của dự án. Đây là dự áncó vốn đầu tư lớn, phương án của Giang Thiệu Minh đưa ra lại quá mạo
hiểm. Hai người thảo luận rất lâu mới ra khỏi phòng. Ôn Khả Vân nhìn
chồng với anh mắt thù địch, ông Giang biết không thể giải thích nên giữ
im lặng từ đầu chí cuối. Lộ Chi Phán cũng lẳng lặng ăn cơm, không dám
"rước họa vào thân".
Ăn tối xong, Thành Húc ngồi chơi với ông nội. Ôn Khả Vân quét dọn phòng khách, còn cố tình xoay máy hút bụi xung quanh chồng.
Lộ Chi Phán lên thư phòng tìm Giang Thiệu Minh. Dáng vẻ mải mêsuy nghĩ của anh thực sự rất cuốn hút, vừa trầm mặc, vừa nghiêm túc,
khiến người ta không dám đến làm phiền.
"Có chuyện gì à?" Tuy không quay đầu lại, nhưng anh biết ngườiđến là Lộ Chi Phán. Nếu là mẹ anh hay Thành Húc vào thì chắc chắn đã lên
tiếng, còn bố anh sẽ đi thẳng vào trong mà không chần chừ ở cửa như
vậy.
"Em đến chuyển lời giúp Tiểu Húc thôi, anh đừng quên kể chuyện cho con đấy."
Bấy giờ, Giang Thiệu Minh mới quay lại nhìn cô, "Ừ, anh biết rồi".
Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế đối diện, một mực giữ im lặng để anh làm việc.
Giang Thiệu Minh không nói chuyện, tốc độ xử lí công việc rấtnhanh. Xong việc, anh bảo cô về phòng trước, còn anh đi kể chuyện cho
Thành Húc.
Hôm nay, Giang Thiệu Minh kể cho con trai nghe câu chuyện về mộtnhân vật lịch sử. Người này đã vì lí tưởng của bản thân mà nguyện từ bỏ
cả tôn nghiêm. Sau khi dỗ Thành Húc đi ngủ, anh tắt đèn rồi trở về
phòng.
Lộ Chi Phán đang nằm trên giường, cầm điện thoại chơi game.Giang Thiệu Minh ngồi xuống bên cạnh một lúc lâu, cô vẫn không hề rời
mắt khỏi chiếc điện thoại để nhìn anh.
"Lộ Chi Phán."
"Ừm?"
"Trò chơi đó quan trọng hơn anh à?"
Lộ Chi Phán bỏ điện thoại xuống, "Anh cũng biết dỗi cơ à? Em mớilà người nên dỗi đấy! Tiểu Húc lúc nào cũng hỏi bố đâu, bao giờ bố về.
Rõ ràng em ở bên nó nhiều hơn anh".
Giang Thiệu Minh nằm xuống, "Em chơi tiếp đi".
Đáng ghét! Cô cầm lấy tay anh, vùng vằng, "Anh là đồ đáng ghét!".
Giang Thiệu Minh bật cười, "Đáng ghét chỗ nào?".
"Dám tranh sủng với em!"
Cái gì mà tranh sủng chứ? Giang Thiệu Minh nắm tay cô, "Anh rấtcảm ơn em suốt mấy năm qua đã chăm sóc tốt cho Tiểu Húc. Nhưng anh cũng
rất tiếc vì bản thân không thể ở bên cạnh khi con khôn lớn. Bây giờ anh
chỉ mong có thể dành nhiều thời gian cho con...".
"Đừng nói nữa!" Cô lắc đầu. Anh đâu muốn như vậy, sao lại nhận lỗi về mình chứ?
Anh vuốt nhẹ má cô, "Vì thế em đừng ghen nữa, được không?".
"Ai thèm ghen chứ! Anh dỗ dành em như thể em là trẻ con ấy!"
"Anh đâu có dịu dàng với Tiểu Húc như thế!"
"Anh cũng biết là anh rất nghiêm túc với con hả?"
"Cách dạy dỗ con trai và con gái khác nhau", anh ôm cô vào lòng."Sau này chúng ta có thêm con gái, anh nhất định sẽ dịu dàng với con,
lúc đấy em đừng có ghen nhé!"
"Trông em giống người nhỏ nhen lắm hả?"
"Không. Anh chỉ nhắc trước thôi mà."
"Đáng ghét!" -
Chương 10
Giang Thiệu Minh hiện tại đặt toàn bộ tâm tư vào công việc và gia đình.
Tuy nhiên, phần lớn các buổi tiệc rượu hay khảo sát công trường đều được
anh giao cho những nhân viên có thực lực đảm nhận thay. Mọi người trong
công ty đoán già đoán non, không biết vì lí do gì mà gần đây sếp tổng
rất hiếm khi xuất đầu lộ diện. Nếu biết Giang Thiệu Minh dành nhiều thời
gian ở nhà với con trai, không biết bọn họ sẽ có phản ứng ra sao?
Hôm nay, Giang Thiệu Minh lại kèm Thành Húc luyện chữ. Có lẽthằng bé còn nhỏ nên tính tự giác chưa cao, ngồi viết chưa được mấy chốc
đã hết tập trung. Giang Thiệu Minh kiểm tra một lượt rồi viết mẫu cho
con. Thành Húc nhìn chữ của bố, dường như có thêm động lực, lại nắn nót
luyện tập thêm mấy lần.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của con trai, Giang Thiệu Minh lại nhớ đếnlời mẹ nói, rằng Tiểu Húc y hệt anh hồi nhỏ. Càng nghĩ, anh càng cảm
thấy tiếc nuối bốn năm qua không được chứng kiến quá trình trưởng thành
của con, thế nên anh lại càng quyết tâm trở thành một người cha tốt.
Hiện giờ công ty hoạt động ổn định, gia đình cũng không có việcgì bận rộn, Giang Thiệu Minh muốn bố mẹ đi du lịch ít ngày cho đầu óc
thư thái. Biết trước mẹ sẽ từ chối nên anh chuẩn bị sẵn vé máy bay rồi
mới nói với hai người.
Ôn Khả Vân quả nhiên rất do dự, đã nhiều năm qua bà không đi dulịch. Nhưng sau khi được Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán động viên, cuối
cùng bà cũng đồng ý. Vừa ra khỏi cửa, ông Giang liền nói: "Chẳng phải
bà cứ luôn mồm kêu phải cho hai đứa nó thời gian riêng tư sao? Bây giờ
có cơ hội tốt như vậy còn cứ chần chừ. Đúng là đàn bà, rắc rối".
"Ông thích thì mắng tôi là được rồi, cần gì phải lôi toàn bộ đàn bà vào mắng chung!"
"Nói như thế bà mới nhớ lâu!"
Ôn Khả Vân tức giận tóm lấy tay chồng. Hai người giằng co chốclát đã mệt, phải thừa nhận rằng mình đã già, không thể đọ sức giống
thanh niên.
"Dạo này vợ chồng chúng nó có vẻ rất tình cảm. Tôi cũng đỡ lo!"
"Người hay lo hão lo huyền như bà có lúc nào bà biết yên tâm",ông Giang hừ lạnh. "Hồi trẻ thì lo không tìm được đúng người lấy làm
chồng, kết hôn thì lo tôi đối xử với bà không tốt, mang thai thì lo sảy,
tôi đi công tác thì lo tôi có bồ, khi Thiệu Minh lớn được một chút đã
vội lo nó không đủ thông minh, khi nó quyết định đến công ty làm việc
thì bà lại sợ nó cáng đáng không nổi, rồi lo chuyện trăm năm đại sự của
nó..." Những chuyện về sau có lẽ không cần nhắc đến nữa.
Ôn Khả Vân vốn định lên tiếng phản bác nhưng chưa kịp mở lời thìmắt đã hoen đỏ. Cuộc sống của bà trước kia dường như đúng là như vậy,
hết lo lắng cho chồng lại lo lắng cho con. Nhất là quãng thời gian Giang
Thiệu Minh xảy ra chuyện, bà chẳng thiết ăn uống, suốt ngày chỉ biết
khóc.
Ông Giang vỗ về lưng vợ, an ủi: "Bây giờ bà có thể yên tâm đượcrồi. Thiệu Minh và Tiểu Phán sống rất hạnh phúc, Tiểu Húc thì ngoan
ngoãn. Còn về phần tôi, già thế này rồi, còn cô nào thèm!".
Ôn Khả Vân nghĩ lại bản thân những năm qua, cảm thấy chuyến dulịch lần này đúng là rất tốt, coi như tự thưởng cho mình một kì nghỉ
phép dài.
Sau khi vợ chồng ông Giang đi du lịch, mỗi ngày, Lộ Chi Phán đềudậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng và đưa Thành Húc đến nhà trẻ. Giang
Thiệu Minh tuy rất hài lòng nhưng không tiện bộc lộ ra mặt. Thế nên, chỉ
có Thành Húc là người vui vẻ nhất. Cậu bé vô cùng thích được ăn sáng
chung với bố mẹ.
Trong khi đó, chuyến du lịch của bố mẹ kéo dài hơn họ nghĩ. ÔnKhả Vân gọi điện thông báo với con trai và con dâu rằng họ sẽ đi chơi
thêm vài hôm nữa mới về.
D-I-E-N-D-A-N-L-Q-D-O-N
Ngày hôm sau, Lộ Chi Phán đưa Thành Húc đến nhà trẻ rồi tiệnđường đi mua thức ăn. Dường như chuyện nghĩ xem sáng ăn gì, tối ăn gì đã
trở thành đại sự đối với cô.
Giang Thiệu Minh đến công ty giải quyết một số công việc, sau đógặp gỡ người phụ trách phía Hồng Huy để thảo luận về dự án Trầm thủy
gia hoa. Buổi chiều, hai bên cùng đến hiện trường để khảo sát tình hình.
Khắp công trường đều là bụi bẩn và tiếng ồn. Giang Thiệu Minhchỉ ở lại một lát rồi ra về. Sáng nay, Lộ Chi Phán đã dặn anh về sớm, cô
sẽ làm món sườn xào chua ngọt cho hai bố con. Giang Thiệu Minh lên xe,
yêu cầu tài xế đưa anh trở lại công ty giải quyết nốt một số việc. Anh
ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, xe phanh gấp khiến anh
đổ người về phía trước.
Tài xế giật nảy mình, ngẩn ra giây lát mới định thần lại.
"Sao thế?" Giang Thiệu Minh nhíu mày.
"Đằng trước có người..."
Sắc mặt tài xế rất khó coi, dường như đang lo lắng bị trách phạthoặc mất việc. Giang Thiệu Minh mở cửa xuống xe, nạn nhân là một cô gái
trẻ, đối phương mặc chiếc váy liền màu trắng, khoác áo denim bên ngoài.
Đôi chân trắng ngần đã xuất hiện vết xước và rớm máu.
"Cô không sao chứ?" Anh tiến lại gần xem xét.
Cô gái cau mày nhìn chân mình, chắc hẳn rất đau, sắc mặt cô takhông được tốt lắm. Khi ngẩng đầu lên trông thấy Giang Thiệu Minh, thần
sắc cô gái bỗng trở nên kì lạ. Anh nghi hoặc hỏi: "Cô có sao không?".
"Anh..." Cô gái nói nửa chừng lại thôi.
Giang Thiệu Minh không để ý tới thái độ của đối phương nữa, chỉnói: "Chân cô bị thương rồi, để tôi đưa cô đến viện kiểm tra. Cô đứng
dậy được không?".
Vừa nói, anh vừa cúi xuống đỡ cô ta dậy. Đối phương vẫn không rời mắt khỏi anh.
Giỏ thức ăn của cô ta rơi vãi tung tóe trên mặt đất. Sau khingồi vào xe, cô ta cứ ngẩn ra, thậm chí phải đợi Giang Thiệu Minh nhắc,
cô ta mới chịu lau máu trên chân. Nhìn sơ qua, vết thương có vẻ không
quá nghiêm trọng, nhưng tốt hơn hết vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho
chắc chắn.
Tài xế để xảy ra chuyện nên không dám nói gì, chỉ im lặng lái xe.
Ánh mắt cô gái nhìn Giang Thiệu Minh có chút kì lạ, nhưng anhkhông bận tâm tới điều đó. Khí trời hơi se lạnh, cô ta ăn mặc thế này có
lẽ hai chân không chịu nổi.
Phụ nữ đúng là mâu thuẫn, sợ lạnh mà không chịu mặc nhiều quầnáo, cơ hồ "mặc đẹp" và "mặc ấm" không thể cùng nhau tồn tại. Giang Thiệu
Minh chợt nghĩ đến Lộ Chi Phán, phát hiện cô không như vậy, nên mặc thế
nào thì cô mặc thế đó, chẳng hề cảm thấy xấu hay không phù hợp.
"Nghe nói... anh từng bị tai nạn xe?" Cô gái len lén nhìn Giang Thiệu Minh, "Em đọc trên báo...".
Tài xế nghe vậy, không kìm được liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, lời lẽ của cô ta như thể đã quen biết Giang Thiệu Minh.
Giang Thiệu Minh nhíu mày, "Cô quen tôi?".
Đối phương sững sờ, "Anh...anh không biết em là ai sao?".
Giang Thiệu Minh trầm mặc giây lát. Chuyện anh xảy ra tai nạnđược bố mẹ giữ kín cho tới khi anh quay trở lại công ty làm việc. Cô gái
này không biết rõ tình hình cũng là điều dễ hiểu.
"Ừ!" Anh thẳng thắn trả lời. "Sau khi tỉnh lại, tôi bị mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện."
Chẳng trách ánh mắt anh nhìn cô vừa rồi lại xa lạ đến thế!
"Tất cả đều quên hết ư?"
"Đúng vậy!" Giang Thiệu Minh đáp ngắn gọn.
"Không nhớ gì dù chỉ một chút sao?"
"Đúng."
Cô gái mím môi, "Anh quên đi tất cả mà không muốn tìm lại kí ức à?".
"Những thứ mất đi đó đã không thuộc về tôi nữa rồi, cần gì phải tìm lại?"
Đối phương nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, "Em họ Tống, anh không muốn biết em là ai sao?".
"Tôi không có người bạn nào họ Tống, cả bố mẹ và vợ tôi đềukhông nhắc đến cô gái nào họ Tống cả, vì thế tôi cho rằng mối quan hệ
giữa chúng ta không quan trọng. Tôi cũng không muốn biết cô là ai."
Cô gái còn muốn nói gì đó thì xe đã dừng trước cửa bệnh viện.
Giang Thiệu Minh không xuống xe, anh để tài xế đưa cô ta vào bệnh viện, còn anh tự mình lái xe tới công ty, sau đó trở về nhà.
Tài xế rất chu đáo với cô gái, dù sao cũng là lỗi của anh ta.Biết chân đối phương không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh ta mới thở
phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hỏi cô gái mấy câu nhưng đều không nhận được câu
trả lời, tài xế đành ghi tạm là "Cô Tống". Bây giờ bệnh viện yêu cầu làm
thủ tục nhập viện, anh ta lại phải vào hỏi cho rõ ràng.
"Cô Tống, tôi phải mang chứng minh thư của cô đi làm thủ tục nhập viện..."
Cô gái này có vẻ rất trầm tĩnh, chân đau như vậy mà vẫn không kêu một tiếng, đưa vào bệnh viện, bác sĩ còn tưởng cô giả bệnh.
Nghe vậy, cô gái mới luống cuống lục tìm trong túi xách, đưa chotài xế chứng minh nhân dân của mình. Trên đó ghi rõ : Tống Ngữ Vi.
d.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n
Vừa thấy xe của Giang Thiệu Minh, nhóc Thành Húc đã chạy ngayra, có vẻ cậu bé đã chờ bố rất lâu rồi. Trong một lần tụ tập với bạn bè,
Giang Thiệu Minh nghe mọi người nói, khi đàn ông bắt đầu nghĩ đến gia
đình nhiều hơn chứng tỏ anh ta đã già. Thế nhưng, anh lại có suy nghĩ
khác. Trong mắt anh, nhà là nơi thiêng liêng nhất, không có bất cứ điều
gì so sánh được.
Thành Húc tròn mắt nhìn bố, "Mẹ đang nấu cơm, thơm lắm bố ạ, có cả sườn nữa".
Giang Thiệu Minh xoa đầu con trai rồi nắm tay con vào nhà, "Thế Tiểu Húc có ăn vụng không?".
Cậu bé lắc đầu, đi được mấy bước bỗng lên tiếng: "Còn chưa chín mà, ăn vụng sao được".
Hóa ra là vậy! Không ăn vụng là vì thức ăn chưa làm xong, chứkhông phải vì muốn đợi bố về cùng ăn. Giang Thiệu Minh lắc đầu cười. Vào
nhà, anh hỏi han con trai tình hình ở lớp, sau đó mới vào bếp xem Lộ
Chi Phán nấu cơm. Anh đứng tựa cửa nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc váy mới
mua, trông cô thực sự xinh đẹp.
Lộ Chi Phán quay đầu lại cười, "Anh về đúng lúc đấy, em sắp làmxong rồi". Cô nháy mắt tinh nghịch, "Tắm rửa ở ngoài rồi mới về hả?".
"Học ai mà tinh mắt thế?" Anh cười.
"Cái đó còn phải học à? Đúng là màu sắc rất giống, nhưng nhìn cái là biết ngay không phải chiếc áo anh mặc đi lúc sáng."
Mặc dù không nhất thiết phải giải thích, Giang Thiệu Minh vẫnchủ động nói: "Ra công trường khảo sát, bụi bặm bám vào quần áo nên mới
phải thay trước khi về nhà. Bằng không lại có người la hét bắt anh tránh
xa con trai ra. Có tí bụi bẩn mà làm như người ta bị bệnh dịch ấy".
Lộ Chi Phán đặt đĩa thức ăn vào tay anh, dùng ánh mắt yêu cầu anh lập tức "im miệng".
Giang Thiệu Minh bất đắc dĩ rời khỏi bếp, để đĩa thức ăn lên bànrồi bảo Thành Húc đi rửa tay. Suốt bữa ăn, nhóc Thành Húc cứ tấm tắc
khen tay nghề nấu ăn của mẹ.
Lộ Chi Phán nghe con trai nói xong, lại nhìn Giang Thiệu Minh. Anh nhướng mày nói: "Ừ, chỉ hơi ngọt chút...".
Lộ Chi Phán bĩu môi, "Anh không cần ăn món này nữa".
Giang Thiệu Minh sững sờ nhìn miếng sườn sắp bị gắp ra khỏi bát,cười nói: "Dù hơi ngọt một chút nhưng vẫn rất ngon, thật sự rất ngon".
Bây giờ cô mới buông miếng sườn xuống bát trả anh.
Cô hỏi han anh về tình hình công việc, mặc dù những điều này côcũng không hiểu lắm, nhưng chí ít cô có thể biết sơ qua những việc anh
đang làm.
Ăn xong, Giang Thiệu Minh chợt nhớ đến cô gái lạ mặt lúc chiều, bèn hỏi: "Anh có người bạn nào họ Tống không?".
"Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"
"Không có gì, hôm nay tình cờ gặp một người, cô ta nhận là bạn anh..."
"Anh làm gì có người bạn nào họ Tống đâu..." Lộ Chi Phán lắc đầucười. Nhưng chỉ giây lát, sắc mặt cô biến đổi, đôi đũa trong tay chợt
rơi xuống đất.
Giang Thiệu Minh đứng dậy, vào bếp lấy một đôi đũa khác cho cô,"Anh cũng nói với cô ta như thế. Nếu đúng là anh có bạn nào họ Tống,
chắc chắn bố mẹ và em đã kể với anh. Còn không nói nghĩa là không quan
trọng".
Lộ Chi Phán cười gượng, tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa ăn, cô thu dọn bát đĩa, mang vào phòng bếp để rửa. GiangThiệu Minh đi theo, đứng ngoài cửa phòng nhìn cô. Anh quan sát cô rất
lâu, chỉ thấy cô cầm bát trong tay mà ngẩn ra, không rõ đang suy nghĩ
điều gì.
Từ lâu anh đã có cảm giác mọi người đang cố giấu giếm mình mộtvài chuyện. Chỉ là anh không muốn bố mẹ phiền lòng nên đã cố gắng ép bản
thân đừng tò mò. Nhưng biểu hiện của Lộ Chi Phán lúc này đã một lần nữa
chứng minh linh cảm của anh là đúng. Có lẽ do cô không biết cách che
giấu cảm xúc nên mới dễ dàng để anh phát hiện như vậy.
Buổi tối, sau khi kể chuyện cho con trai, Giang Thiệu Minh vềphòng ngủ. Anh cảm nhận được Lộ Chi Phán vẫn bị ảnh hưởng bởi mấy câu
nói khi ăn cơm. Mặc dù những điều bí ẩn kia liên tục cám dỗ anh, nhưng
sự hài lòng với cuộc sống hiện tại như một tảng đá nghiền nát sự cám dỗ
đó. Bây giờ, anh không muốn phải suy nghĩ quá nhiều nữa, nên làm gì thì
làm, không cần suy xét quá khứ, cũng không cần đắn đo tương lai. Anh bắt
đầu tin rằng tất cả mọi chuyện là sự an bài của số phận, bao gồm việc
anh bị mất trí nhớ.
Guồng quay cuộc sống của anh không có gì thay đổi, chỉ có điều,anh nhận ra Lộ Chi Phán thỉnh thoảng lại thất thần, tựa như lo lắng
chuyện gì.
Hôm nay, Giang Thiệu Minh không đến công ty. Có một doanh nghiệpmuốn kí hợp đồng dài hạn với vườn nho, quản đốc Dương không thể tự ý
quyết định việc này nên đã gọi điện mời anh tới. Cũng đã khá lâu anh
chưa đến thăm vườn nho, giờ đã là cuối mùa, nho gần hết, còn trơ lại
những nhánh cây trần trụi, tạo nên cảm giác thê lương.
Giang Thiệu Minh và người đại diện của đối phương trao đổi rấtthoải mái, nhanh chóng đi đến kí kết hợp đồng. Sau đó, anh tranh thủ xem
tình hình bán rượu nho gần đây. Doanh thu hiện tại không khác nhiều so
với trước kia, tuy ổn định nhưng anh cảm thấy tù túng. Anh không có
nhiều thời gian đến vườn nho, nơi này dường như đã bị thương nghiệp hóa,
anh có cảm giác ở đây thiếu một thứ gì đó.
Quản đốc Dương luôn túc trực bên cạnh trong lúc anh xem xét sổsách và giải thích cho anh những chỗ anh chưa rõ. Giang Thiệu Minh khá
hài lòng với người quản đốc này, thái độ của anh ta với công việc và
vườn nho rất nghiêm túc.
"À phải rồi, rượu tôi cất lần trước ở đâu?"
Quản đốc Dương tươi cười đáp, "Tôi để trong hầm rượu".
Sau hôm đó, anh ta đã đích thân phong kín bình rượu rồi đem cấtgiữ cẩn thận, phòng khi Giang Thiệu Minh đến lấy, nhưng không ngờ lại
lâu như vậy.
"Dẫn tôi đi xem!" Giang Thiệu Minh đứng dậy, cảm thấy háo hứckhi nghĩ tới việc vợ con và mình cùng thưởng thức bình rượu mà cả ba
người đã chung sức làm.
Quản đốc Dương dẫn anh xuống hầm rượu, nhưng lại đi theo hướng khác khiến anh cảm thấy khó hiểu.
"Bên này là hầm nhỏ, rất ít khi dùng tới. Nhưng điều kiện nhiệt độ thì rất tốt. Tôi đã để rượu ở đó rồi."
Giang Thiệu Minh gật đầu.
Hầm rượu này với hầm rượu mà anh biết có diện tích không thuakém là bao, nhưng cách bố trí thì hoàn toàn khác biệt. Giang Thiệu Minh
bước xuống bậc thang, một cảm giác quen thuộc len lỏi vào da thịt, anh
tin chắc mình đã từng tới đây.
Quản đốc Dương cẩn thận bưng hai bình ra. Bình rất nhỏ nhưng vôcùng tinh tế. Giang Thiệu Minh bất giác mỉm cười, có lẽ anh nên mang một
bình về uống, bình còn lại giữ ở đây thêm ít lâu nữa.
Lấy rượu xong, Giang Thiệu Minh chưa vội rời khỏi hầm. Anh điloanh quanh xem xét, dặn dò quản đốc Dương, đồng thời hỏi anh ta vài
điều. Vì mới đến đây làm việc nên quản đốc Dương cũng chưa nắm rõ thông
tin về hầm rượu này. Thấy Giang Thiệu Minh ngó nghiêng khắp nơi như đang
tìm kiếm thứ gì, anh ta chỉ im lặng đi theo, không dám làm phiền.
Thực ra Giang Thiệu Minh không tìm gì cả, anh chỉ cảm thấy nơinày rất quen thuộc nên muốn nán lại lâu hơn. Chiếc tủ nhỏ bên góc tường
khá cũ, tạo cảm giác hoài niệm rõ rệt khi chạm vào. Anh tiến đến gần,
định mở nhưng không có chìa khóa.
Quản gia Dương bèn gọi người đến phá cửa tủ, việc này quá đỗiđơn giản. Cửa vừa mở, bụi bặm đã bay ra. Bên trong có một chai rượu hình
dáng khá đặc biệt, như ba quả cầu đặt chồng lên nhau. Quả ở giữa to
nhất, quả trên và quả dưới nhỏ hơn, có vẻ như được đặt làm riêng.
Giang Thiệu Minh cầm chai rượu ra, không rõ nó đã được cất giữ ởđây bao lâu mà thân chai bám đầy bụi. Anh lau sạch lớp bụi thì trông
thấy bên dưới có chữ viết. Anh chăm chú quan sát nhưng không nhận ra là
nét chữ của ai, chỉ biết chắc rằng nó được khắc trong quá trình làm chai
chứ không phải được viết lên sau đó.
Anh cầm chai rượu trong tay, lại nhìn về phía hai bình rượu nhỏ đặt trên bàn, chợt cảm thấy lòng lạnh giá.
Trên đường về nhà, tài xế thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang ThiệuMinh, không rõ trong vườn nho đã xảy ra chuyện gì khiến anh thất thần
như vậy.
Sau mấy lần bị nhìn trộm, Giang Thiệu Minh mới phát hiện ra. Tâm trạng không tốt khiến người ta dễ bới móc lỗi của người khác.
"Sự việc hôm trước giải quyết ổn thỏa chưa?"
Tài xế thiếu tinh ý, còn tưởng ông chủ đang quan tâm hỏi han,bèn trả lời thành thực: "Ổn rồi ạ, cô Tống đó bị thương không nặng lắm,
hơn nữa cô ấy cũng không làm khó tôi...".
Giang Thiệu Minh không nói gì thêm. Chẳng qua anh chỉ muốn tàixế thôi dò xét mình như vừa rồi nên mới tìm chuyện để nói. Thế nhưng tài
xế lại chủ động lên tiếng: "Tính tình cô Tống này cũng khá tốt, nhưng
tôi thấy cô ấy cứ kì lạ sao ấy, cứ nói thích nhìn chứng minh thư của
mình. Trong chứng minh thư cũng đâu có gì đặc biệt, cả cái tên Tống Ngữ
Vi cũng rất bình thường. Chẳng hiểu cô ấy nhìn cái gì..."
Giang Thiệu Minh trừng mắt nhìn anh ta, "Anh nói gì?".
"Cô Tống rất kì lạ..."
"Cô ta tên gì?"
"Tống... Tống Ngữ Vi."
Bên dưới bình rượu đó có ghi dòng chữ: Giang Thiệu Minh và TốngNgữ Vi. Giữa hai cái tên còn có hình trái tim, bên trong là số "10",
giống như một lời hẹn ước rằng mười năm sau, họ sẽ cùng nhau thưởng thức
bình rượu này.
Giang Thiệu Minh không đến bệnh viện, cũng không đến công ty màvề thẳng nhà. Điều cấm kỵ của anh khi làm việc là đưa ra quyết định
trong lúc tâm trạng đang bị kích động. Anh vào thư phòng, đóng cửa lại.
Quản đốc Dương nói hầm rượu đó không được sử dụng, hơn nữa ôngta chỉ vô tình phát hiện ra nó. Như vậy có thể loại trừ khả năng ai đó
cố tình đặt chai rượu kia vào hầm để anh trông thấy. Thế nhưng đúng thời
điểm này lại xuất hiện một cô gái tên Tống Ngữ Vi, đây là sự trùng hợp
ngẫu nhiên hay đã được sắp đặt?
Tài xế nói sau khi Tống Ngữ Vi nhập viện, không có ai đến thămcô ta. Mẹ cô ta đã già, cô ta không muốn bảo vì sợ bà lo lắng. Tống Ngữ
Vi làm việc trong một nhà máy, tiền lương thấp nên cố gắng hạn chế các
mối quan hệ. Tài xế còn nói, khi anh ta đến thăm viện, Tống Ngữ Vi luôn
hỏi dò mọi thứ về anh. Trông cô ta có vẻ nhiều tâm sự.
Giang Thiệu Minh xâu chuỗi toàn bộ thông tin mình nắm được, cốgắng phác thảo lên một điều gì đó mơ hồ trong đầu. Những ngón tay đặt
trên mặt bàn xoay tròn một cách vô thức. Quá nhiều thứ dường như đang
chực bùng nổ, anh căm ghét cảm giác này đến cùng cực. Anh nhìn khắp gian
phòng tĩnh lặng, càng nhìn càng thấy xa lạ. Phải rồi, một chút kí ức
cũng không còn, làm sao không xa lạ cho được? Anh tự hỏi bản thân, mình
có cái gì để nhớ đây? Tất cả đều được nghe từ miệng người khác, thật hay
giả, anh không thể nào phán đoán.
Anh nhắm nghiền mắt, thở dài. Một lúc sau, dường như đã đi đến một quyết định quan trọng, anh đứng dậy, ra khỏi thư phòng.
Lộ Chi Phán vừa từ dưới nhà đi lên, vẻ mặt lo lắng, "Có phải xảy ra chuyện gì không? Nãy anh về, em thấy sắc mặt anh không tốt".
Giang Thiệu Minh có thể nhìn ra sự lo lắng của cô, thậm chí cònbiết từ lúc anh bước chân vào nhà, cô đã bắt đầu thấp thỏm không yên.
Thấy cô như vậy, anh không khỏi mềm lòng. Anh còn chưa kịp nói gì thì
Thành Húc đã từ trong phòng đi ra, tay cầm cuốn vở, "Bố, con làm xong
bài rồi, bố kiểm tra đi!".
Giang Thiệu Minh nhận lấy cuốn vở, cẩn thận xem xét một lượt, tươi cười xoa đầu con trai, "Giỏi lắm, con làm rất tốt".
Thành Húc được khen, cười híp cả mắt, lại hỏi hôm nay bố sẽ kểcho cậu nghe câu chuyện gì. Giang Thiệu Minh không trả lời, chỉ bảo con
trai ra ngoài chơi cho thoải mái.
Lộ Chi Phán lặng im quan sát Giang Thiệu Minh. Cô không phải trẻcon, hoàn toàn nhận ra hôm nay anh có gì đó rất lạ, nhưng cũng chỉ đoán
là chuyện công việc.
Thành Húc chạy đi chơi rồi, hai người vẫn đứng ở hành lang. Ánhmắt Giang Thiệu Minh cơ hồ như muốn nhìn xuyên thấu nội tâm của cô.
"Anh không muốn bị người khác lừa dối." Anh nghiêm túc nói, "Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh?".
Lộ Chi Phán ngơ ngác, "Anh sao vậy?".
Giọng nói nhẹ nhàng của cô rất hợp với vẻ mặt dịu dàng vốn có, tất cả đều đúng với những gì anh biết từ trước tới giờ.
"Có đúng đó chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường không?" Trong mắt anh hiện rõ sự nghi ngờ.
Lộ Chi Phán sửng sốt, "Anh sao thế? Sao lại hỏi kì quặc vậy? Anhxảy ra tai nạn rất nghiêm trọng, còn nằm ở viện gần năm năm... Anh rốt
cuộc làm sao thế?".
Anh nhìn sang chỗ khác, hỏi: "Vì sao anh gặp tai nạn? Xảy ra ởđường nào? Lúc đó anh đang đi đâu? Quan hệ của chúng ta lúc đó là gì?
Chúng ta quen nhau thế nào, bắt đầu có tình cảm thế nào?".
Lộ Chi Phán nhíu mày, "Anh sao vậy? Sao tự dưng lại hỏi em những chuyện này?".
"Em chỉ cần trả lời anh là được."
"Anh xảy ra tai nạn khi đang trên đường đi làm...", cô ngậpngừng nhìn anh. "Anh đang nghi ngờ điều gì ư? Anh nghĩ rằng em và mọi
người đang làm tổn thương anh sao? Nếu anh nghĩ vậy, bố mẹ sẽ rất buồn,
họ là những người yêu thương anh nhất trên đời này."
Bố mẹ là những người yêu thương anh nhất trên đời này, còn cô thì sao, cô nghĩ thế nào?
Vì sao họ không bao giờ kể chuyện quá khứ với anh, vì sao họ bắttất cả những người có liên quan tránh xa anh, quá khứ của anh rốt cuộc
đã xảy ra những gì?
Anh nhìn thằng vào mắt cô, vẫn gương mặt dịu hiền ấy, nhưng vìsao giây phút này, anh lại cảm thấy cô chỉ là một cái bóng mờ ảo? Thậm
chí, anh còn không muốn hỏi cô thêm bất cứ điều gì, vì dù cô trả lời thế
nào, anh đều hoài nghi.
Thấy anh im lặng, Lộ Chi Phán thở dài, "Có phải gần đây côngviệc áp lực quá nên anh mới suy nghĩ lung tung không?". Cô đã cố tình
lược bỏ câu hỏi "nghe ai đó nói gì à?", không nhận được hồi đáp từ Giang
Thiệu Minh, cô nói tiếp: "Em đi nấu cơm đây".
Dứt lời, Lộ Chi Phán bỏ xuống phòng bếp. Cô lau mồ hôi lấm tấmtrên trán, nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Giang Thiệu Minh, trong lòng bất
giác hoảng loạn. Từ lúc nghe anh nhắc đến người con gái họ Tống kia, cô
đã luôn ở trong trạng thái lo âu. Biểu hiện của anh hôm nay lại càng
làm cô thêm bất an. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh nảy sinh
nghi ngờ.
Lộ Chi Phán gọi điện cho Ôn Khả Vân, vốn định nói với bà việcnày, nhưng khi nghe bà hớn hở kể chuyện về chuyến đi, cô lại không nỡ
phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hai người.
Dù trong lòng rối ren nhưng Lộ Chi Phán vẫn nuôi hy vọng mongmanh rằng Giang Thiệu Minh chỉ hỏi vu vơ vậy thôi. Vừa nấu cơm, cô vừa
tự trấn an mình, trên đời này có rất nhiều người họ Tống, không có gì
đáng lo cả.
Chuẩn bị bữa tối xong xuôi, Lộ Chi Phán gọi Giang Thiệu Minh vàThành Húc xuống ăn cơm. Cô vẫn chưa hết sợ anh vì thái độ và ánh mắt của
anh vừa nãy. Giang Thiệu Minh lại không có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn
trò chuyện bình thường với con trai.
Sau khi ăn cơm, Giang Thiệu Minh đưa Thành Húc ra ngoài đi dạo,Lộ Chi Phán dọn dẹp trong bếp. Cô không đoán được tâm tư của anh lúc này
nên chỉ có thể giữ im lặng. Do thất thần, cô đã đánh rơi một chiếc bát.
Người giúp việc lại vừa được Ôn Khả Vân cho nghỉ, hiện giờ chỉ có mình
cô thu dọn.
Hai cha con đi dạo về, Lộ Chi Phán bèn đưa Thành Húc đi tắm,nhưng cậu bé muốn được bố tắm cho. Đây không phải lần đầu tiên Thành Húc
đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng vào thời điểm này, cô cảm thấy khó chịu
một cách kì lạ.
Đến giờ ngủ, Giang Thiệu Minh về phòng thì thấy Lộ Chi Phán đangnằm trên giường đọc sách. Nghe tiếng mở cửa, cô ngồi dậy, ngoài mặt tuy
bình thản nhưng trong lòng thì vô cùng căng thẳng.
Giang Thiệu Minh tắm rửa xong cũng đi nằm, hai người không nóichuyện gì thêm. Lộ Chi Phán không tiếp tục truy hỏi anh bị làm sao, vì
bản thân cô không muốn nói dối. Cô biết anh vẫn muốn tìm hiểu, chỉ là
anh đang cố gắng kìm nén.
Thái độ điềm nhiên của Lộ Chi Phán không qua nổi mắt Giang ThiệuMinh. Anh rất rõ cô đang cố tình giấu giếm anh chuyện gì đó, nhưng anh
không hiểu vì sao cô làm vậy, càng không hiểu vì sao tất cả mọi người
xung quanh anh đều không nói cho anh biết.
Thực ra, chân tướng không có sức hấp dẫn lớn với Giang ThiệuMinh như vậy, điều khiến anh bất chấp tất cả để tìm hiểu chỉ là sự ngờ
vực và nỗi mơ hồ. Chính vì anh không nhớ được gì nên phải nghe kể lại từ
những người đóng vai trò biết rõ sự tình, thật giả thế nào anh hoàn
toàn không phân biệt được. Cảm giác ấy thật sự khó chịu, thậm chí đôi
khi anh còn không dám tin tưởng vào bất kì điều gì người khác nói. Anh
không muốn tiếp tục sống như vậy. Còn những người mà anh đã quên, liệu
anh có lỗi với họ không? Chai rượu kia viết tên của anh và Tống Ngữ Vi,
liệu mối quan hệ giữa hai người có như anh đoán? Nếu đúng là anh và Tống
Ngữ Vi yêu nhau thì tại sao anh lại kết hôn với Lộ Chi Phán?
Một khi nỗi nghi ngờ chồng chéo, tất cả đều không thể xác định,mọi tin tức đều trở nên không đáng tin. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, vì tự
mình đã lật đổ cuộc sống yên ổn hiện tại của mình.
d-i-e-n-d-a-n-l-q-d
Hôm sau, Giang Thiệu Minh ăn sáng xong liền đưa Thành Húc đihọc. Anh không nói gì, Lộ Chi Phán càng không dám chủ động lên tiếng.
Giang Thiệu Minh đưa Thành Húc đến nhà trẻ rồi mới đi làm. Saukhi nghe báo cáo về tiến độ dự án đang thực thi, anh liền rời công ty,
nhưng anh không đến công trường như vừa nói trong cuộc họp, mà đến bệnh
viện. Anh là một người cẩn thận, biết có người làm tai mắt cho bố ở công
ty nên tốt hơn hết vẫn nên cảnh giác. Anh không muốn ông nghi ngờ bất
kì điều gì.
Trong hành lang bệnh viện, người qua người lại đông đúc, đâu đâucũng thấy bóng áo trắng của y bác sĩ, ngay cả thang máy cũng trở nên
ngột ngạt. Giang Thiệu Minh đến phòng bệnh mà tài xế nói. Cửa phòng khép
hờ, bên trong có một giường bệnh và một chiếc tivi kiểu cũ treo trên
tường.
Giang Thiệu Minh đẩy cửa vào, tiếng động khiến người nằm trêngiường quay đầu lại, vẻ mặt cô ta hiện rõ sự kinh ngạc, đến nỗi không
thốt lên lời nào.
"Chân cô đỡ nhiều chưa?" Giang Thiệu Minh hỏi như thể một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
"Bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi ít ngày", cô gái đáp. "Em...em cũng sắp ra viện rồi."
Giang Thiệu Minh nhướng mày, "Lần trước cô nói cô quen tôi?".
Cô gái ngẩn ra giây lát, hai tay đan vào nhau, bối rối, "Anh...thật sự đã quên hết tất cả rồi sao? Thậm chí không biết em là ai nữa
ư?".
"Chẳng phải hôm đó tôi đã nói rõ ràng rồi đấy thôi."
Đối phương có phần khó hiểu, "Vậy những người khác thì sao?Không ai nói gì với anh về em ư? Còn bức ảnh, anh không thấy em trong
bức ảnh hay sao?".
"Không, không có gì cả. Quá khứ đối với cô là một con số 0 tròntrĩnh." Giang Thiệu Minh cảm thấy mình thật điên rồ khi mà mỗi câu cô
gái này nói ra, anh đều chăm chú lắng nghe và tin tưởng.
"Vì thế, anh cũng không biết em?" Cô gái mơ hồ hỏi.
"Đúng!"
"Tống Ngữ Vi. Anh đã bao giờ nghe đến cái tên này chưa? Họ có kể với anh không?"
"Không, tôi nói rồi, tôi không biết gì cả."
Cô gái mím chặt môi, tựa như đang hạ quyết tâm.
Giang Thiệu Minh không vội vã hỏi ngay mà để đối phương bình tĩnh suy nghĩ.
Gương mặt cô gái lấm tấm mồ hôi, cô đang cố gắng trấn tĩnh bảnthân. Đây chính là cơ hội để cô chắp vá lại những khoảng trống. Lát sau,
cô lên tiếng: "Em... em là Tống Ngữ Vi."
Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Thiệu Minh như thể muốn anh ghi nhớ tên mình.
"Em là Tống Ngữ Vi."
"Tôi biết." Giang Thiệu Minh chăm chú nhìn đối phương. Anh nhữngtưởng khi nhìn cô ta, bản thân sẽ cảm thấy gì đó đặc biệt, quen thuộc
hoặc kích động, nhưng hoàn toàn không. Anh không thất vọng, cũng không
vui vẻ, chắng có lấy một chút cảm giác nào. Tuy vậy, đã đi tới bước này
rồi, cho dù anh và cô ta có quan hệ gì đi chăng nữa, thì nó cũng đã
thuộc về quá khứ. Cô ta chính là cánh cửa quá khứ do chính anh phá bỏ.
Tống Ngữ Vi trầm mặc nhìn Giang Thiệu Minh hồi lâu, dường như cóphần thất vọng với sự hờ hững của anh, "Anh... anh muốn tìm hiểu về quá
khứ của mình thông qua em sao?".
"Đúng thế."
Tống Ngữ Vi lại im lặng, hai bàn tay đan vào nhau, nét mặt bốirối. Một lúc lâu, cô ta mới lên tiếng: "Họ không nhắc với anh về em, về
quan hệ của chúng ta, và cả tấm ảnh của em. Hình như... họ muốn gạt em
ra khỏi cuộc sống của anh, phải vậy không?".
"Đúng, chính xác mà nói, tôi không có quá khứ."
Tống Ngữ Vi gật đầu, "Anh không tự mình điều tra sao?".
Giang Thiệu Minh ngẩn người, đúng là anh chưa từng tìm hiểu.Nhưng suy cho cùng, mọi manh mối đã bị bố mẹ anh tìm cách xóa sạch, anh
điều tra liệu có tác dụng ư?
"Nếu tôi điều tra được thì cần gì tới tìm cô?"
Tống Ngữ Vi kích động đến nỗi những ngón tay run lên, "Sao họlại làm thế... Sao lại không nói gì hết? Giang Thiệu Minh, em là người
gần gũi nhất với anh...".
Vừa nói, viền mắt cô ta đã ngấn nước.
Giang Thiệu Minh lại cực kỳ bình tĩnh, "Tôi xảy ra tai nạn vào lúc nào?".
"Năm năm trước, cụ thể em không rõ lắm. Chỉ là, bây giờ em mới biết nguyên nhân anh không đến tìm em..."
"Khi ở bên nhau, chúng ta đã từng làm những gì?"
Tống Ngữ Vi ngẩn người giây lát rồi chậm rãi nói: "Chúng ta làmrất nhiều việc cùng nhau. Chúng ta quen nhau trong một chuyến du lịch,
hướng dẫn viên rất quá đáng, bắt chúng ta đi rất nhiều điểm thăm quan,
nhưng em không muốn đi nên anh ta yêu cầu em xuống xe. Chẳng hiểu lúc đó
em nghĩ gì mà cũng xuống, anh đã xuống xe cùng em. Thực ra em rất sợ
hãi khi bị đuổi ra đường ở nơi xa lạ không người quen biết. Nhưng anh
lại khen em dũng cảm, chưa từng thấy cô gái nào như thế nên mới cùng
xuống xe với em. Sau đó chúng ta đi chơi rất nhiều nơi, ngồi tàu lượn,
nhảy bungee, chèo thuyền,... Dần dần, chúng ta yêu nhau. Quãng thời gian
đó, em rất hạnh phúc...". Tống Ngữ Vi như chìm vào hồi ức, "Anh rất tốt
với em, luôn sẵn sàng ở bên cạnh em. Biết em thích ăn nho, anh nói sẽ
trồng một vườn nho lớn. Em cứ tưởng anh chỉ nói đùa, nào ngờ sau đó,
chúng ta thực sự sở hữu một vườn nho riêng. Anh và em còn cùng nhau
chưng cất rượu nho, trước đó còn xây dựng một hầm rượu nhỏ để bảo quản.
Rượu đó không phải rượu bình thường, mà là kỉ niệm, là ước hẹn. Chúng ta
đã hẹn nhau mười năm sau sẽ mở chai rượu đó, vào chính ngày kỉ niệm
quen nhau".
Viền mắt Tống Ngữ Vi mỗi lúc một đỏ, tâm trạng cô ta đang vô cùng kích động.
Thấy đối phương như vậy, phản ứng đầu tiên của Giang Thiệu Minhchính là tự hỏi mình nên làm gì? Không phải "cần làm gì", mà là "nên làm
thế nào". Liệu có phải thời trẻ anh không quá bồng bột như bao người,
nên giờ trưởng thành rồi, anh mới có thể luôn giữ bản thân bình tĩnh đến
vậy?
Đúng vậy không? Nếu đúng thì vì sao anh lại có những cảm xúcthất thường với Lộ Chi Phán? Chẳng nhẽ với cô thì có, còn những người
khác thì anh luôn hờ hững?
Anh không biết, không thể tìm ra câu trả lời nào.
"Đây chỉ là những lời nói một phía của cô", Giang Thiệu Minhlạnh lùng như một cỗ máy. "Cho dù đó là sự thật, chưa chắc cô đã là nhân
vật chính trong câu chuyện đó, có thể cô chỉ kể lại những gì cô biết mà
thôi."
"Anh không tin em?" Tống Ngữ Vi sững sờ, "Sao anh lại có thể đối xử như vậy với em chứ?".
Giang Thiệu Minh không bận tâm tới cô ta, tâm trạng anh hiện giờchính là như vậy. Anh không nhớ bất kì chuyện gì nên rất dễ bị người
khác lừa dối. Trước khi tìm ra chân tướng, anh tuyệt đối không thể tin
vào bất cứ ai.
"Tôi chỉ tin vào chứng cứ." Anh nói.
Nếu hai người thực sự yêu nhau lâu như vậy, chẳng lẽ Tống Ngữ Vikhông có kỉ vật nào đó đem ra làm bằng chứng? Anh không dễ mềm lòng bởi
những giọt nước mắt vô nghĩa này.
Tống Ngữ Vi không nói gì nữa. Giang Thiệu Minh đứng dậy ra về.
"Thiệu Minh, chúng ta khi đó yêu nhau rất sâu đậm anh biết không?" Tống Ngữ Vi bỗng nói lớn.
"Nếu vậy thì vì sao cô rời bỏ tôi?" Anh không quay đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Nếu thực sự yêu nhau nhiều đến thế, ngoài sinh li tử biệt, còncái gì có thể chia cắt hai người? Cho dù có nguyên nhân khách quan đi
chăng nữa, thì cũng chỉ chứng tỏ rằng hai người họ không hợp nhau.
Ra khỏi bệnh viện, Giang Thiệu Minh liền gọi điện cho tài xế,yêu cầu anh ta không được phép tiết lộ chuyện về Tống Ngữ Vi, đồng thời,
nếu cô ta có hỏi cách liên lạc với anh thì phải cho cô ta biết.
Cúp máy, Giang Thiệu Minh ngồi lặng yên trong xe suy nghĩ vềnhững điều Tống Ngữ Vi nói. Vụ va chạm hôm trước là tình cờ, hôm nay anh
bất ngờ tới gặp cô ta mà không hề báo trước, cho nên không thể có khả
năng cô ta chuẩn bị sẵn để nói một cách trôi chảy như vậy. Hơn nữa, cô
ta biết về chai rượu kia, biết về ý nghĩa của nó. Dù ít dù nhiều, anh
vẫn cảm thấy những điều cô ta nói có phần đáng tin.
Nhưng anh vẫn tin vào chứng cứ hơn.
Giang Thiệu Minh lái xe về nhà khá sớm, Thành Húc vẫn chưa tanhọc. Lộ Chi Phán đang đứng trong sân, không biết cô nghĩ gì mà thất
thần, không phát hiện ra anh đã về. Cô đang buồn, dường như có gì đó đè
nén trong ngực cô.
Lần đầu tiên cô cảm thấy, bóng lưng một người cũng có thể mang nặng tâm sự đến vậy.
"Đang xem gì thế?" Anh đến cạnh cô.
Lộ Chi Phán giật nảy mình, vội vàng xoa ngực, "Không... chỉ xem linh tinh cho vui thôi".
Giang Thiệu Minh nhìn chậu cây cảnh, thở dài, "Lộ Chi Phán, emnói thật đi, quá khứ anh đã xảy ra những chuyện gì?" Anh nhìn cô chăm
chú, "Em nói đi, anh tin em".
"Em không biết anh đang nói gì", cô trốn tránh ánh mắt của anh."Anh xảy ra tai nạn, hôn mê suốt mấy năm, chỉ có vậy, không có gì kì lạ
cả."
Chuyện của anh, cô không nắm rõ hết. Cô chỉ biết những người có liên quan năm đó đều bị cảnh cáo hoặc yêu cầu giữ kín.
Trong lòng cô không ngừng cầu khẩn: đừng hỏi nữa, đừng hỏi gìnữa. Giờ phút này, cô chợt phát hiện, những ngày qua bản thân đã quá hài
lòng với cuộc sống hiện tại, cô không muốn để bất kì ai phá vỡ nó.
Chẳng lẽ cô và anh không thể duy trì hạnh phúc này đến suốt đời hay sao?
Giang Thiệu Minh không bỏ cuộc, "Em có biết cái cảm giác chìmtrong mông lung khó chịu đến nhường nào không? Cho dù người khác nói gì
cũng không dám tin tưởng, bởi vì bản thân không nắm chắc điều gì cả, mọi
thứ như bong bóng xà phòng vậy."
Anh lặng lẽ nhìn cô, nhìn giọt nước mắt chậm rãi lăn khỏi đôi mắt cô. Anh biết, cô đang đau lòng.
"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một vụ tai nạn cướp đi trí nhớcủa anh. Gia đình và tất cả người thân vẫn đang ở bên cạnh anh, tại sao
anh có thể vì những điều không đâu mà phủ định sự tồn tại của mọi người?
Bố mẹ mà biết chắc chắn sẽ rất buồn."
Giang Thiệu Minh khẽ cười. Anh cảm thấy về điểm này, anh và côthật giống nhau, đều rất nhẫn tâm. Rõ ràng cô đã đau lòng thay cho anh
vậy mà vẫn không chịu nói ra sự thật, lại còn lấy bố mẹ ra làm lá chắn.
Còn anh, biết rõ cô khó xử, nhưng vẫn dồn ép cô.
"Anh biết rồi. Mai anh phải đi công tác một chuyến mong rằng khianh quay về, em sẽ thay đổi quyết định." Dứt lời, Giang Thiệu Minh đi
vào nhà.