[Oneshot] Hai centimet | Tiểu Phong | Completed
-
Tiểu Phong aka Bụi Tro
J-Hope | Non-SA | Fluff | Friendzone
My youth is yours
---
Nắng đầu thu xiên qua từng tầng lá sum xuê, chạm xuống mặt đất hóa thành những đốm sáng nhỏ lúc đậm lúc nhạt. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của sinh viên K65 trường Đại học Quốc gia Seoul, thế nên mới sáng sớm, trong khuôn viên đã chật kín những bóng áo chùng đỏ. Không khí ồn ào náo nhiệt, vui như trẩy hội với những chùm hoa tươi rực rỡ sắc màu.
Trước bậc cầu thang lát đá dẫn lên hội trường, đối diện đài phun nước, Ahri ngồi thu mình trong một góc ít người để ý, chống cằm ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời. Cô không tham gia vào trò quậy phá cùng đám bạn như thường ngày, mà lựa chọn im lặng giữa vô vàn những tiếng cười đùa. Ahri không rõ mình bị làm sao, chỉ là cảm xúc trong lòng cô lúc này có chút rối bời, có chút trống trải. Rất khó để diễn đạt.
“Min Ahri!” Một bàn tay bất thình lình đập bộp vào vai cô đau điếng. Ahri giận dữ ngoái lại, liền thấy gương mặt toe toét của Jung Hoseok đang dần phóng đại trước mắt mình, cho đến khi môi hai người gần như chạm vào nhau. Lại nữa, Ahri thầm than, lại là khoảng cách hai centimet chết tiệt này.
“Vừa chui từ đâu lên?” Ahri ngoảnh đi nơi khác, bình tĩnh cất tiếng hỏi.
Không buồn để tâm liệu bộ suit bảnh chọe có bị bẩn, Hoseok thản nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh cô bạn thân: “Vừa đi tán gái về.” Hắn khoác vai cô, nhăn nhăn nhở nhở.
“Thế tán được em nào không?” Ahri nhếch môi, không biết là quan tâm thật lòng hay đang cười nhạo.
“Làm gì có em nào.” Hoseok trề môi, ra chiều buồn bã dựa vào vai Ahri: “Tìm tới tìm lui, chẳng ai xinh bằng Ahri của tao!” Vậy mà chỉ hai giây sau, hắn đã vứt luôn giọng điệu giả tạo vừa rồi và lấy lại hứng khởi trêu chọc cô.
Ahri nên biết thằng quỷ này vốn là một con tắc kè hoa mới đúng. “Thế là mày quyết định về đây tán tao hả?” Cô giả vờ giận dữ, thụi một đấm vào bụng Hoseok: “Tiếc quá, chị mày là hoa đã có chủ.”
“Cái gì?!” Hoseok nhảy dựng lên: “Ai? Thằng nào? Từ bao giờ? Sao không nói?”
Ahri nhướn mày: “Người yêu là phải giấu, nói ra để mày biết mày đi cướp à?”
“Tao thèm vào!” Hắn phỉ nhổ: “Ông mày là trai thẳng một trăm phần trăm nhé!”
“Ừ ừ, tao hiểu. Trên đời này, làm gì có thằng nào tự nhận là cong―” Liếc mắt đánh giá Hoseok một lượt từ đầu đến chân, Ahri nửa cười nửa không, “Cho đến khi nó gặp được người đàn ông của đời mình.”
Hoseok nghiến răng kèn kẹt, chỉ ước có thể xông đến bóp cổ chết tươi đứa con gái tóc ngắn đang bày ra vẻ mặt ‘tao hiểu mà, mày không cần giấu’ kia. Nó có thể thôi nói cái chuyện biến thái vậy được không hả? Đáng lẽ ra hắn nên quyết liệt hơn với đống phim trong ổ cứng cùng chục bộ truyện tranh trên giá sách nhà Ahri mới phải. Hừ, để nó xem cho đã đọc cho đã, kết quả người bị biến thành trò mua vui lại là mình!
“Đừng có đánh trống lảng nữa.” Hoseok nhịn, bỏ qua cuộc tranh cãi nhảm nhí mà tập trung vào vấn đề to lớn hơn: “Thằng kia là ai, hả?”
Đối diện với ánh mắt chỉ có độc sự tò mò của Hoseok, Ahri cười vu vơ: “Mày thật sự không biết?”
“Vớ vẩn, mày không nói sao tao biết?” Hắn lừ lừ nhìn cô.
“Không biết thì thôi vậy.” Ahri phủi áo đứng lên: “Cũng chẳng có gì quan trọng, quên đi.” Cô khoác túi, chỉnh chỉnh lại lễ phục rồi chậm rãi bước xuống từng bậc thềm.
“Ơ, Min Ahri!” Hoseok gọi với, cũng nhanh chóng bật dậy chạy theo. Con nhóc này hôm nay bị gì vậy, úp úp mở mở chẳng hiểu ra làm sao!
Xuống đến bậc cuối cùng, như nhớ ra điều gì, Ahri đột ngột dừng chân, khiến ai đó đang đuổi phía sau bất ngờ phanh không kịp, đập thẳng mặt vào vai cô. Hoseok ôm mũi xuýt xoa kêu đau, Ahri thấy thế vừa bực vừa buồn cười. “Này, Jung Hoseok.” Cô véo má hắn.
“Cái gì?” Hoseok làu bàu, hất tay cô ra. Gì chứ, đang coi hắn là trẻ con chắc?
“Tao với mày bỏ trốn đi.”
Khi Ahri nói câu này, cô đang đứng trong vùng sáng của mặt trời. Ánh nắng phủ lên khóe môi cong, vẽ thành nụ cười đẹp nhất mà Hoseok từng biết.
---
Min Ahri chưa từng là một cô gái ngoan. Những thói hư tật xấu của giới trẻ, chưa có gì là cô chưa thử qua. Xăm trổ, uống rượu, hút thuốc, đi bar,... ở tuổi hai mươi hai, Ahri đã được trải nghiệm toàn bộ.
Hoseok gọi cô là ‘gái hư’. Nhưng là ‘gái hư’ có giới hạn. Giới hạn ở đây là gì? Là cho dù Ahri có nổi loạn, cô vẫn biết đâu là điểm dừng.
Ví dụ như, những hình xăm của cô đều ở vị trí khó phát hiện. Ví dụ như, cô uống rượu nhưng không để mình say. Hay cô chỉ hút thuốc khi tâm trạng bất ổn, và mỗi lần đi bar sẽ luôn có Hoseok kề bên.
Nhiều lúc, Hoseok không hiểu vì lí do gì cô lại ép buộc cuộc sống đi theo một khuôn khổ lạ thường như vậy. Hắn nói, mặc kệ tất cả mà tận hưởng hết tuổi trẻ đi, đời người chẳng phải chỉ có một lần thôi sao? Ahri chỉ cười không đáp, chỉ nghe mà không đặt vào lòng. Cô có thể để bản thân buông thả một chút, nhưng sẽ không cho phép mình vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Người ta vẫn thường bảo, đặc quyền của tuổi trẻ là được phép mắc sai lầm. Thế nên ai cũng vin vào đó như một cái cớ bào chữa cho những việc làm của họ, để rồi nhận ra sai lầm lớn nhất của người trẻ, chính là cho phép mình mắc sai lầm. (*)
Ahri không phán xét ai, cô chỉ nghĩ khác với số đông. Cô đặt tuổi trẻ của mình xoay quanh một giới hạn, để cho dù năm tháng qua đi nhanh hay chậm, cho dù bản thân định tiến hay lùi, đều sẽ không chạm tới đường biên.
Cô không nói cho Hoseok nghe điều đó, bởi ngay từ xuất phát điểm, quan niệm của hai người đã hoàn toàn ngược nhau. Ahri biết kiềm chế, Hoseok thì không. Ahri có mục tiêu, Hoseok thì không. Đối với hắn, đến ngày nào tính ngày đó. Hắn sống cho hiện tại, không sống vì tương lai.
Ahri gọi Hoseok là ‘trai tồi’, ‘trai tồi’ không có giới hạn.
Gái hư và trai tồi, chẳng phải rất hợp để thành đôi sao? Đúng vậy, Min Ahri và Jung Hoseok vốn là một đôi.
Một đôi bạn thân, không hơn không kém.
---
“Mày định làm gì vào sáng mai?” Hoseok mở một lon bia, ngửa cổ tu ừng ực. Gió đêm mát rượi mang theo vị mặn của biển cả, xào xạc những ngọn cây xếp dài bên bờ.
“Chẳng biết nữa.” Ahri cười giòn tan: “Có lẽ tao sẽ nghĩ ra sau khi nốc xong lon bia này.”
Bầu trời khuya lung linh hàng vạn vì sao, Ahri ngồi đối lưng với Hoseok, mày một ngụm tao một ngụm. Không đếm thời gian trôi, chỉ biết xung quanh bãi cát chỗ hai người ngày càng có nhiều vỏ lon được ném ra.
“Hoseok này.”
“Ừ.”
“Chúng ta đã đi đến cái đích cuối cùng của tuổi trẻ rồi.” Ahri thả lon bia xuống, nói giọng đều đều, không biết là vui hay buồn.
Hoseo cười khùng khục: “Mày đang hoài niệm đấy à Min Ahri?”
“Chắc thế.” Cô ném trả hai từ cụt lủn. Hoài niệm? Từ này nghe cũng hợp tai đấy. “Hoseok à,” Duỗi dài đôi chân cho đỡ mỏi, Ahri lại nói tiếp, “Tao hoài niệm một người.”
“Lại cái thằng người yêu giấu mặt của mày hả?” Hoseok càu nhàu. Nghĩ mà bực thật, thân với nhau hơn chục năm trời mà con chết tiệt kia có bạn trai lúc nào hắn lại không hề hay biết. Đây là đạo lí gì chứ?
“Ha ha, đúng rồi, chính là người đó.”
Hoseok lầm bầm giận dỗi: “Nó có cao bằng tao không?”
“Giống mày.”
“Có đẹp trai bằng tao không?”
“Giống mày.”
“Có nhiều gái theo như tao không?”
“Giống mày.”
“Tên nó là gì?”
“... Không thể nói.”
“Mẹ kiếp, Min Ahri mày giấu trai như giấu vàng!” Hắn xoay người lại, vô cùng bất mãn mà lên án ai đó trọng sắc khinh bạn.
Ahri cười cười, tiến sát đến gần Hoseok. Đôi mắt cô mông lung như thể đang say, chỉ có bản thân cô biết đầu óc mình đang rất tỉnh táo. “Jung Hoseok.” Cô gọi.
“Cái gì?” Hắn hằm hè.
“Mày có biết...” Ahri tiếp tục rút ngắn khoảng cách, “Tao với mày cách nhau bao xa không?”
Hoseok không hiểu, mặt đần thối: “Hỏi ngớ ngẩn gì thế?”
“Hai centimet.” Cô dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi chưa tròn giây, sau đó lập tức quay đi trước khi họ kịp chạm môi vào nhau: “Chỉ có hai centimet thôi, Hoseok.”
Hoseok kinh ngạc, hoàn toàn không rõ cô nói như vậy là có ý gì.
“Mày có biết tao ở bên người tao yêu bao lâu rồi không?” Cô vuốt tóc, bình thản cười.
“...”
“Cả tuổi trẻ.”
Tuổi trẻ của cô, là hai centimet kéo dài đến vô tận.
---
Hai mươi hai tuổi, cô đã nhảy lên chiếc xe bán tải cũ kĩ của hắn vào một đêm đầy sao, chạy trốn khỏi thành phố rộng lớn mà gò bó, chạy trốn khỏi ánh mắt dò xét cùng những tiếng thở dài của người lớn, chạy trốn khỏi thực tại. Họ tìm đến biển khơi rộng lớn, nơi không ai biết đến họ, nơi lần đầu tiên cô buông bỏ giới hạn của mình. Để nói lời chào tạm biệt cho tuổi trẻ đã đi qua.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy mình nằm co trên ghế, mascara nhem hết khuôn mặt và nắm chặt bàn tay của một chàng trai đang say ngủ. Bên ngoài kia là bờ cát trắng trải dài, là những con sóng vỗ dập dềnh, là hừng đông đang dần hửng sáng.
Lay gọi chàng trai ở bên cạnh, cô mỉm cười: “Không phải đêm qua mày hỏi ‘sáng mai’ tao định làm gì sao?”
“...”
“Tao muốn về nhà.”
Cô biết, mình đã được tự do.
End.
(*) sưu tầm